Tôi xốc lại tinh thần rà soát các bài thi, dùng phương pháp vụng về nhất ghi lại những lỗi sai đã phạm phải, nhắc nhở bản thân ghi nhớ. Thành tích của tôi dần dần tăng lên sau các kỳ thi.
Mà người tôi luôn ngưỡng mộ, trước giờ chưa từng xuống khỏi vị trí hạng nhất.
Có một lần Cố Tư Uyên bị viêm ruột thừa, sau khi nằm viện trở về thi, mọi người đều trêu ghẹo, bảo anh lần này đành phải nhường vị trí đầu bảng cho hạng hai thôi. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn vững vàng đạt được số điểm cao nhất.
Vì anh đã phẫu thuật ruột thừa nên không thể tham gia các lớp học thể thao, khi đó tôi bị cảm lạnh nên cũng không tham gia được.
Hai chúng tôi ngồi trong lớp học, Cố Tư Uyên giảng bài cho tôi trên bục giảng.
Anh giơ tay phải lên, hí hoáy viết vẽ lên bảng đen, vẻ mặt dịu dàng lúc này xen lẫn sự tập trung nghiêm túc.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng giống như có một loại sức mạnh có thể nắm giữ trái tim tôi, khiến cho tôi vô thức đắm chìm trong đó.
Khi ấy, tôi chỉ mong thời gian dừng lại ngay ở thời khắc này, để tôi được cạnh bên anh lâu thêm chút nữa.
Thế nhưng điều ước ấy không thể thành hiện thực.
Giang Yên không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, cô mặc váy ngắn đồng phục mùa hè, tôn lên dáng vẻ eo thon chân dài.
Cô nghiêng đầu, mỉm cười đi vào:
“Tư Uyên, không phải cậu nói muốn đi uống trà sữa sao, lần này cậu phải mời đó nhé."
Vừa nói, Giang Yên vừa lôi kéo Cố Tư Uyên ra ngoài.
Tôi nhìn theo bóng dáng bọn họ ra khỏi phòng học, cánh tay thiếu nữ kéo thiếu niên. Làn váy đồng phục học sinh tung bay trong gió, cực kì xinh đẹp.
Khi đó tôi chỉ biết cúi đầu, tiếp tục làm bài tập toán.
Tôi tự nhủ thầm với bản thân vô số lần, đừng hy vọng xa vời, đừng mơ ước viển vông.
Mơ mộng là mơ mộng, thực tế là thực tế, tôi không giống với họ, kỳ thi tuyển sinh đại học là lối thoát duy nhất của tôi.
Nhưng một khi đã rung động thật sự rất khó lòng kìm nén, tình yêu thầm lặng của tuổi trẻ tựa như dây leo quấn quanh trái tim tôi, càng giãy dụa càng bị siết chặt.
Giống như tôi thích Cố Tư Uyên, càng thích càng hèn mọn, càng hèn mọn càng không dám nhìn thẳng anh.
Vì vậy, tôi bắt đầu lảng tránh anh, nếu như không gặp nhau, không trò chuyện thì sẽ không tiếp tục mong mỏi.
"Tiểu Hạ, đi chạy bộ không?"
"Không đi."
"Vậy đi ăn cơm nha?"
"Không đi."
Khoảng thời gian sau đó, Cố Tư Uyên cuối cùng đã nhận ra, bất đắc dĩ hỏi tôi:
“Mình có đắc tội với cậu không vậy?”
Tôi nhìn chim sẻ ngoài cửa sổ, không dám đối diện với ánh mắt anh:
“Không có, tại mình bận thôi, mình phải trở về làm đề."
Thật ra, dáng vẻ thoạt nhìn tươi tắn bình ổn đó của tôi, phải dùng không biết bao đêm buồn tủi khóc lóc rồi tự nhắc nhở bản thân phải duy trì tỉnh táo mới đổi lấy được. Không thể không thừa nhận, tôi thật sự rất ghen tị.
Ghen tị với tài năng thiên bẩm của họ, ghen tị với Giang Yên cùng anh lớn lên bên nhau, đồng thời nội tâm lại cảm thấy xấu hổ vì sự ghen tị của mình.
Từ Niệm Hạ, mày có tốt đẹp gì đâu, sao còn dám sinh lòng ghen tị cơ chứ?
Nhưng may mắn xiết bao, ngoại trừ chuyện tình cảm thì ông trời vẫn rất công bằng, những nỗ lực của tôi đã được đền đáp.
Tôi cố gắng từng bước leo lên phía trước, cuối cùng, trong học kỳ cuối cùng của lớp 12 tôi đã đứng thứ chín lớp, thứ sáu mươi cả khối. Đây thực sự là một thành tích tốt.
Tôi nhìn lên bảng xếp hạng, khoảng cách chênh lệch với hạng nhất đã từ hơn hai trăm xuống thành sáu mươi. Mặc dù chúng tôi một người ở trên đầu, một người lay lắt phía cuối của tờ giấy thì đây cũng là tiến bộ rất lớn rồi.
Tôi vui mừng với kết quả của mình, quay lại muốn chia sẻ nó với những bạn học khác thì tôi thấy mọi người bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi IELTS và TOEFL.
Tôi cứ ngỡ bản thân đang dần đuổi kịp, thế nhưng thì ra trong khi vất vả xoay sở vươn lên thì họ đã bắt đầu đoạn hành trình tiếp theo mất rồi.
Kết cục đã sớm được viết xong xuôi, sẽ không thay đổi vì sự tác động của những điều nhỏ nhoi thế này.