Vân Nương là người thông suốt nhân tình thế thái.
Vừa nhìn thấy Lục Phong Hàn, Vân Nương liền biết Lục Phong Hàn đến tìm Chiêu Chiêu, Lục Phong Hàn lại là bạn thân của Trần Văn Uyên, đều là những người không thiếu tiền, nàng đương nhiên biết nên làm như thế nào.
Vân Nương bước lên, nói với những người khác: "Thật ngại quá, đêm nay Chiêu Chiêu cô nương đã có chủ."
Mọi người bắt đầu ồn ào, bỗng nhiên sao lại có chủ, không phải còn đang đấu giá sao?
Thủ đoạn của Vân Nương Túy Nguyệt Lâu bọn họ đều biết, Túy Nguyệt Lâu vì sao sừng sững không ngã nhiều năm như vậy, sau lưng không chừng có quý nhân chiếu cố, ai cũng không dám náo loạn, mọi người cũng chỉ đều tản ra.
Chiêu Chiêu chợt thấy yên tâm, tối nay nàng được cứu rồi.
Đường Cẩm Sắt bên cạnh không nhìn được trò hay, ngược lại thấy màn này, suýt nữa hít thở làm lệch cả mũi, mắt nàng nhìn Lục Phong Hàn, nhớ tới khách nhân đang chờ trong phòng, nàng không dám tùy hứng, đành phải tức giận quay về phòng.
Lục Phong Hàn đi lên phía trước.
Tiếng Chiêu Chiêu rất nhẹ: "Lục công tử..."
Mắt Lục Phong Hàn nhìn Chiêu Chiêu, sau đó trầm giọng nói: "Ngươi về phòng chờ trước đi."
Trong lòng Chiêu Chiêu biết Lục Phong Hàn có chuyện muốn nói với Vân Nương, liền mang theo Hạnh Nhi rời khỏi, đến khi về tới phòng, Chiêu Chiêu vẫn còn cảm thấy như bước trên mây, hắn vậy mà quay lại!
Bất luận như thế nào, Lục công tử so với phú thương kia tốt hơn rất nhiều.
Tâm Chiêu Chiêu vừa yên xuống, rất nhanh lại nhấc lên, nàng nghĩ tới chút nữa sẽ phát sinh chuyện gì, hắn quay lại, sợ là muốn như ngày hôm đó, nàng nhịn không được đỏ mặt.
Nhưng chờ rồi lại chờ, tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Sau khi Chiêu Chiêu tỉnh ngủ vẫn còn đang nghĩ, Lục Phong Hàn sao lại không đến đây, bất quá nàng rất là thoải mái mừng rỡ.
Cho đến khi dùng đồ ăn sáng xong, Chiêu Chiêu nghĩ nàng vẫn nên đi hỏi Vân Nương chuyện này là sao.
Ngược lại Hạnh Nhi rất vui vẻ, nàng nói với Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu cô nương, nhìn vị Lục công tử này dường như rất vừa ý người, nếu như ngài ấy bao người dài hạn, vậy người tạm thời không cần treo biển tiếp khách."
Chiêu Chiêu sửng sốt: "Còn có quy tắc này?" Nàng ở nơi trong sạch lớn lên tất nhiên không biết việc này trong thanh lâu.
"Tự nhiên là có, nếu có khách nhân nhìn trúng cô nương nào, liền bỏ tiền bao xuống, vậy thì trong thời gian đó cô nương ấy không cần hầu hạ người khác." Hạnh Nhi giải thích.
"Bất quá nhiều nhất cũng chỉ là ba tháng, dù sao giá trị cô nương Túy Nguyệt Lâu chúng ta rất cao," Hạnh Nhi nghĩ, dựa vào gương mặt Chiêu Chiêu, sợ là giá sẽ càng cao.
Chiêu Chiêu nghĩ nếu có thể như vậy cũng tốt, dù sao cũng dễ chịu hơn treo biển hành nghề.
Nói chuyện một lúc Vân Nương liền đến, Chiêu Chiêu vội vàng đứng dậy hành lễ: "Chào Vân Nương."
Vân Nương hình như rất vui vẻ, đuôi mày khóe mắt đều mang theo ý cười, không giấu được, tim Chiêu Chiêu đập có chút nhanh: "Vân Nương, có phải vị Lục công tử kia có chuyện gì hay không?"
"Chiêu Chiêu, vận khí của con thật tốt, mau thu dọn đồ đạc đi, xe ngựa đang ở bên ngoài chờ."
Chiêu Chiêu ngẩn ngơ, Vân Nương bật cười: "Sao còn ngốc như vậy, vị Lục công tử kia đã chuộc thân cho con, khế thân của con đã ở trên tay ngài ấy, về sau con chính là người của Lục công tử rồi."
Thần trí của Chiêu Chiêu nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại, nàng đã được Lục Phong Hàn chuộc thân? Về sau không cần phải làm hoa nương nữa!
Thật ra Chiêu Chiêu cơ bản không có đồ đạc gì cần thu xếp, bất quá là vài ba kiện xiêm y mà thôi, toàn bộ chỉ có một cái bọc nhỏ, sau đó liền từ cửa sau lên xe ngựa, cho đến khi ngồi trên xe ngựa, Chiêu Chiêu còn như đang lọt vào trong sương mù.
Nàng nhớ tới vừa rồi khi rời khỏi Túy Nguyệt Lâu, có Hương Lan hâm mộ còn có Đường Cẩm Sắt ghen ghét, giờ phút này mới có cảm giác chân thật.
Xe ngựa lảo đảo xuất phát.
"Chiêu Chiêu cô nương, chủ tử có việc phải đi ra ngoài, phân phó thuộc hạ đưa ngài về phủ, ước chừng nửa canh giờ sẽ đến," tiếng nam tử bên ngoài nói.
Chiêu Chiêu lên tiếng, đó là thuộc hạ của Lục Phong Hàn.
Sau khi Trình Kỷ nói xong, thì nhìn thùng xe im lặng một lát, chủ tử nhà hắn vậy mà chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu, còn muốn dẫn về phủ!
Nhìn thế nào cũng thấy việc này khó có thể tin được, nếu đã chủ tử phân phó, hắn chính là tuân lệnh làm theo, Trình Kỷ tuy rằng an ủi chính mình như thế, nhưng cho cùng tâm lý vẫn còn có chút không quá tin tưởng.
Xe ngựa đi rất nhanh, sau đó dừng lại trước cửa một trạch viện.
Chiêu Chiêu xuống xe ngựa, nàng đưa mắt nhìn toà trạch viện này, phía trước có treo tấm biển ghi hai chữ "Lục phủ", nhìn rất là khí phái, từ cửa đi vào trong, Chiêu Chiêu càng thêm cảm khái, viện này vừa lớn lại vừa lịch sự tao nhã.
Giữa sân trồng không ít hoa lá cỏ cây, rất là xinh đẹp, vòng qua cửa nhỏ thì đến nội viện, mái cong vách đá, trông rất đẹp mắt.
Chiêu Chiêu thầm nghĩ xem ra vị Lục công tử này đúng là rất có tiền, nghĩ đến đây, Chiêu Chiêu mới nhớ tới nàng quên một chuyện rất quan trọng, Lục Phong Hàn dùng bao nhiêu tiền chuộc thân cho nàng a?
Thấy dáng vẻ Vân Nương sáng hôm nay cười tủm tỉm, Chiêu Chiêu đoán sợ là tốn không ít tiền.
Trình Kỷ cũng không phải là người biết nói chuyện, chỉ dẫn Chiêu Chiêu đi vào trong, đến nội viện thì dừng lại, loại địa phương này một đại nam nhân như hắn đi vào không tiện: "Chiêu Chiêu cô nương, ngài cũng mệt mỏi cả buổi sáng rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, chủ tử ước chừng buổi tối sẽ trở về."
Chiêu Chiêu lên tiếng, sau đó liền thấy Trình Kỷ muốn đi, nàng vội vã gọi Trình Kỷ lại: "Cái kia... tối nay ta ở đâu?"
Thật sự là Chiêu Chiêu đi cả đoạn đường này cũng không phát hiện nha hoàn nào, nhiều lắm cũng chỉ thấy vài tiểu tư, trong nhà cũng có chút vắng vẻ, xem ra Lục công tử vừa đến Lạc Châu không bao lâu, người hầu cũng chưa mua đầy đủ.
Lời này làm khó Trình Kỷ, hắn chỉ phụ trách đem Chiêu Chiêu đón về, nào biết việc sắp xếp như thế nào?
Trình Kỷ suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới chủ tử trước đó có mua một tiểu nha hoàn: "Chiêu Chiêu cô nương, trong nội viện có một nha hoàn gọi là Oanh Nhi, ngài hỏi nàng ấy đi."
Giao phó xong, Trình Kỷ cũng đi ra làm việc.
Chiêu Chiêu một mình đi vào trong, đằng trước quả nhiên có một tiểu nha hoàn nghênh đón, tuổi tác tiểu nha hoàn không lớn, gương mặt tròn, có phần đáng yêu, Oanh Nhi thấy Chiêu Chiêu liền hành lễ: "Là Chiêu Chiêu cô nương rồi."
Chiêu Chiêu gật đầu, Oanh Nhi vội vàng cầm tay nải trong tay Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu hỏi Oanh Nhi nàng nghỉ ngơi ở đâu, kỳ thật viện này khá lớn, có vài phòng trống, nhìn ra được vừa được người khác chuyển vào ở, sợ là rất nhiều nơi đều chưa kịp sắp xếp, cho nên nàng mới hỏi thế.
Oanh Nhi cười: "Cô nương ngài tất nhiên là ở chính phòng," nói xong liền dẫn Chiêu Chiêu đi vào trong.
Sau khi đến nơi, Chiêu Chiêu nằm lên gối mềm màu vàng thêu hoa, sáng nay nàng ngồi xe ngựa, quả thật có chút mệt mỏi.
Oanh Nhi làm việc rất thỏa đáng, chỉ chốc lát sau liền kêu nhóm đầu bếp bưng bữa trưa lên, Chiêu Chiêu rất là thoải mái ăn trưa, lại nghỉ đủ, mới bắt đầu hỏi Oanh Nhi việc của Lục gia.
Nếu không có việc gì phát sinh, nàng nghĩ sau này nàng sẽ sinh sống ở Lục gia này.
"Oanh Nhi, tại sao trong viện này trừ đầu bếp nữ chỉ có một thị nữ là muội?"
"Cô nương nói không sai, trong viện này, chỉ có một thị nữ, Oanh Nhi là hai ngày trước Trình Kỷ tiên sinh mua về đấy."
Chiêu Chiêu sửng sốt, này thật đúng là...
"Vậy muội có biết Lục công tử nhà ở đâu, đến Lạc Châu buôn bán gì hay không?" Chiêu Chiêu lại hỏi.
Oanh Nhi lắc đầu, nàng cũng chỉ đến sớm Chiêu Chiêu hai ngày, cũng không biết cái gì, hơn nữa nói thật, Oanh Nhi còn không biết nhiều bằng Chiêu Chiêu, dù sao mấy hôm nay Lục Phong Hàn không có trở về, nàng còn chưa được gặp qua chủ nhân của nơi đây.
Hai người hai mặt nhìn nhau, có thể nói là đều không hiểu ra sao.
Chiêu Chiêu có chút bất đắc dĩ, nàng vốn muốn hỏi thăm hạ nhân trong phủ một chút việc của Lục Phong Hàn, nhưng trước mắt là không được, thôi, đi một bước tính một bước vậy, dù sao nàng đã vượt qua tình huống xấu nhất, có việc gì thảm hại hơn việc phải tiếp khách sao?
Kiếp trước tính tình Chiêu Chiêu luôn nhát gan lại hiền hoà, mọi việc không để trong lòng, nghĩ tới một chút liền cũng buông xuống.
Lát sau Chiêu Chiêu cũng không nhàn rỗi, nàng đem y phục thu xếp xong, cùng Oanh Nhi đi dạo loanh quanh Lục trạch, cũng xem như biết cửa nẻo ở đâu, về sau đừng đi sai đường là được, rất nhanh đã đến buổi tối, Oanh Nhi hầu hạ Chiêu Chiêu tắm rửa.
Chờ tắm rửa xong, trời cũng đã tối, Chiêu Chiêu ngồi trên giường, hôm nay là ngày đầu tiên nàng đến ở trong phủ, có phải hay không nên chờ Lục Phong Hàn một chút, dù sao trước mắt thân khế của mình đều nằm trong tay Lục Phong Hàn, nếu chọc hắn không vui, mình cũng không có trái ngọt để ăn.
Đợi trái đợi phải cũng không đợi được người, Oanh Nhi nghĩ nghĩ nói: "Cô nương, Oanh Nhi từ lúc đến đây đến nay cũng chưa thấy chủ tử trở về, đoán là tối nay cũng sẽ không về đâu, người nghỉ ngơi trước đi."
Chiêu Chiêu nghĩ cũng phải, nàng liền ngủ rất nhanh.
...
Mà một bên khác, Lục Phong Hàn hồi phủ.
Trình Kỷ kính cẩn hành lễ: "Vương gia, việc ngài căn dặn thuộc hạ đã làm xong, xem ra tên Trần Văn Uyên kia đã yên tâm không đề phòng, bước tiếp theo ngài từ chổ Trần Văn Uyên liền có thể đánh vào bên trong Lạc Châu."
Lục Phong Hàn gật đầu, việc này cũng không gấp.
Nội tâm Trình Kỷ mười phần cảm khái, vương gia nhà mình quả nhiên là anh minh thần võ, mai danh ẩn tích tại Lạc Châu mượn cơ hội tra án, so với những vương gia vô dụng khác trong triều mạnh hơn nhiều, nghĩ đến lần này thành công, sau khi hồi kinh sẽ không thiếu được vương gia ban thưởng.
Tiếp theo Trình Kỷ lại chi tiết báo cáo những manh mối mấy ngày nay tra được, sau đó mới nói: "Vương gia, đêm đã khuya, ngài trở về nghỉ ngơi đi."
Chờ Lục Phong Hàn đi xa, Trình Kỷ dường như cảm thấy hắn có chuyện gì đó quên nói, nhưng rốt cuộc là chuyện gì, Trình Kỷ suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra, cho đến khi ra khỏi thư phòng, hắn mới nhớ tới, hắn lại quên nói chuyện của Chiêu Chiêu!
Lục Phong Hàn sau khi về phòng vẫn tắm gội thay y phục như bình thường, cho đến khi hắn đến bên giường mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
Nữ nhân nằm trên giường, đường cong thân thể nàng lả lướt, ánh trăng chiếu vào mặt nàng sắc mặt trắng nõn như củ sen, đặc biệt môi nàng đo đỏ, như là hồ ly tinh chuyên câu dẫn người khác.
Chiêu Chiêu cảm thấy có chút nóng, lại cảm thấy không hít thở được.
Nàng cảm thấy thân thể mình rất nặng, như có gì đặt lên người nàng, nàng nửa mê nửa tỉnh, dường như là đang gặp ác mộng, nàng theo bản năng đưa tay đẩy thứ đồ vật đang đè nàng.
Tay nàng đụng tới một lồng ngực ấm áp, nàng không phải đang nằm mơ!
Chiêu Chiêu mở mắt ra liền thấy Lục Phong Hàn.
Chiêu Chiêu thanh âm sợ hãi, đôi mắt bởi vì vừa mới tỉnh lại mà hơi nước mông lung: "Lục công tử..."
Không nghĩ tới bộ dáng này của nàng càng mê hoặc người khác.
Lục Phong Hàn nhìn môi nàng như một đoá hoa nhỏ nhắn, sau đó cúi người che kín...
Danh Sách Chương: