Tối thứ sáu có một buổi lễ trao giải âm nhạc, những người có tên tuổi trong giới âm nhạc trong nước sẽ tới đó.
Sau một thời gian dài yên ắng, cuối cùng tấm thiệp mời màu vàng cũng được gửi đến tay tôi.
Giang Châu cũng được mời.
Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ không đi. Khoảng thời gian anh mới về nước đã tham gia một sự kiện, kết quả là hai ca sĩ nổi tiếng top đầu lại đánh nhau vì anh.
Anh luôn rất khiêm tốn.
Nhưng vào ngày diễn ra buổi lễ, lúc tôi trang điểm và thay đồ xong xuôi, đang chuẩn bị đi tới nơi diễn tổ chức thì lại nhận được tin nhắn từ anh.
"Tôi đang ở dưới công ty em, cùng đi thôi."
Tin nhắn rất ngắn gọn, không biết vì sao mà lúc đó tim tôi như bị điện giật.
Kỳ thực trong khoảnh khắc đó tôi như được trở lại tuổi 17, giống như năm lớp 11 năm ấy, lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với tôi: "Lát nữa cùng nhau tan học được không?"
Tôi rất vui vẻ, gần như nhảy tung tăng xuống lầu.
Quả nhiên nhìn thấy anh ở cửa công ty.
Trải qua vụ việc anh đập vỡ máy ảnh của paparazzi lần trước, những phóng viên giải trí đứng trước mặt anh đều không dám quá đáng, nhưng không thể không chụp thêm mấy bức ảnh của anh.
Giang Châu trời sinh đã đẹp, hôm nay tóc vuốt ngược ra sau, để lộ cái trán trơn bóng.
Một người bình tĩnh như vậy mà lại có tính công kích.
Anh dựa vào chiếc xe màu đen, gió thổi qua cổ tay áo anh.
Giang Châu nhìn sang, đối diện với ánh mắt của tôi, nhìn tôi với cặp mắt đen láy.
Gió đêm dịu dàng.
Lần này anh nói sớm hơn tôi một bước.
"Chu Miên."
"Chúng ta đi thôi."
13.
Nhưng trong buổi lễ, vị trí của tôi và Giang Châu không gần nhau.
Tôi luôn biết địa vị của anh hiện tại, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được bằng trực giác.
Anh ngồi ở giữa hàng đầu tiên, rất nhiều tư bản của ngành sản xuất và huyền thoại âm nhạc cố gắng bắt chuyện với anh, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt.
Không biết người phụ trách của buổi lễ nghĩ gì mà cố ý vô tình sắp xếp cho tôi và Hứa Đại ngồi gần nhau.
Chỉ cách vài chỗ ngồi.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng cô ta nói chuyện với người khác.
Bây giờ Hứa Đại rất nổi tiếng, cô ta có người trong công ty, ăn cắp bản demo tôi đã chuẩn bị rất lâu, thêu gấm chắp vải ra bài hát mới, còn giành được giải Tân binh âm nhạc.
Gần đây đoàn đội của cô đang ra sức lăng xê Hứa Đại tốt nghiệp cùng một học viện âm nhạc với Giang Châu, sau khi xào CP thất bại, bọn họ muốn mượn thế ăn vạ, lăng xê danh hiệu đàn em của quỷ tài (quái đản + tài năng).
Người bên cạnh tâng bốc an ủi Hứa Đại:
"Đại Đại cô đừng buồn nha, ai cũng biết ban đầu người thầy Giang Châu muốn hợp tác là cô mà."
Hứa Đại lắc đầu, giọng uể oải: "Không sao, tôi biết trong ngành này, đôi lúc không chỉ dựa vào thực lực là đủ. Có người muốn dùng quy tắc ngầm thì không thể tránh được."
Tôi nhìn về phía trước, làm như không nghe thấy, không dao động.
Ban tổ chức trên sân khấu mời Giang Châu phát biểu. Sự chú ý của khán giả đều đổ dồn về anh.
Thật đáng tiếc lại để Giang Châu chứng kiến cảnh tối tăm của tôi.
Nhưng cũng vô cùng may mắn khi được tận mắt chứng kiến anh rực rỡ như vậy.
Giọng nói bên phía Hứa Đại vẫn tiếp tục truyền đến:
"Không sao đâu. Giọng của Chu Miên hỏng rồi, thanh thanh cũng xấu, ai cũng tẩy chay cô ta, dù là Giang Châu cũng không vực cô ta dậy được."
Hứa Đại mỉm cười không rõ ý: "Thầy Giang Châu à, nếu thầy Giang Châu hợp tác với cô ta cũng coi như xui xẻo, Chu Miên rơi vào ngõ cụt rồi."
Không biết vì sao, nghe câu nói đó mà tôi sởn tóc gáy, lập tức quay sang nhìn Hứa Đại.
Cô ta đang nhìn Giang Châu trên sân khấu, trong mắt rõ ràng là ý cười.
Nhưng lại khiến tim người ta phát lạnh.
Tôi chưa từng nghĩ Hứa Đại lại hận tôi đến mức này, ai giúp tôi, cô ta sẽ ra tay với người đó.
Điện thoại tôi bỗng nhiên có tin nhắn thông báo.
Không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người xung quanh cũng vậy.
Đó là một đoạn video về Giang Châu, bối cảnh trong video rõ ràng là ở nước ngoài, Giang Châu bỗng nhiên ngã trên mặt đất, tay chân vô thức co giật giữ dội, toàn thân run lẩy bẩy trông rất kỳ lạ. Mọi người xung quanh hoảng hốt, có cô bé tóc vàng bị dọa khóc nấc lên gọi mẹ, cảnh sát ngăn cản người qua đường và gọi xe cứu thương, nhưng không ai đỡ anh dậy.
Giang Châu không nhiễm một hạt bụi nhỏ của tôi lại ngã vào bụi cỏ ven đường phát bệnh, tình cảnh khốn đốn như vậy sao.
Đoạn video này lại được ác ý gửi đến điện thoại của mọi người, bị lan truyền trên mạng.
Tất cả hot search đều liên quan Giang Châu - nhà soạn nhạc tâm thần: Tài năng của anh đến từ thần kinh không bình thường.
Tôi lạnh cả người, xung quanh rất ồn ào, bên trái bên phải đều nói chuyện rôm rả, tất cả đều hướng ánh mắt kỳ lạ lên sân khấu.
Vẻ mặt Giang Châu rất bình tĩnh, như thể anh không nhìn thấy tình hình kỳ lạ dưới sân khấu. Anh bắt gặp ánh mắt của tôi xuyên qua đám đông.
Sau đó ban tổ chức gần như thô lỗ mời anh xuống sân khấu, rời khỏi nơi này. Buổi lễ này được phát sóng trực tiếp, bọn họ sợ Giang Châu bỗng nhiên phát bệnh khiến buổi lễ xảy ra sự cố.
Tôi vô cùng tức giận, đột ngột rời khỏi vị trí, xách váy đuổi theo anh.
Nhưng khi đi tới hành lang dài, tôi lại đi theo phía sau anh, cách một khoảng không xa không gần.
Tôi không biết Giang Châu có cho phép tôi nhìn thấy cảnh anh khốn đốn hay không.
Hồi cấp ba tôi đã dõi theo anh rất nhiều lần, anh rất hiếm khi quay đầu lại.
Nhưng lần này, anh dừng ở góc hành làng, lặng lẽ chờ tôi đến gần.
Màn đêm buông xuống, đêm tối như nước.
Tôi vụng về dùng lời anh nói an ủi anh: "Giang Châu, không ai có thể làm tổn thương anh ngoại trừ chính bản thân anh."
Giang Châu nhìn tôi, dừng thật lâu với vẻ mặt thật dịu dàng.
Tôi tưởng anh định nói gì đó, kết quả chỉ là sửa lại lời tôi.
Giang Châu nói: "Chu Miên. Không ai có thể làm tổn thương tôi, ngoại trừ em."
14.
Vẻ mặt tôi cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng hừng hực lửa giận.
Tôi cảm thấy mình chưa từng tức giận như vậy bao giờ.
Cho dù bị hãm hại làm cho mất giọng, cho dù bị vu oan bắt nạt, tôi cũng chưa từng tức đến vậy.
Bao lâu nay, người đại diện luôn muốn tôi nhẫn nại, nói tôi phải đợi một trận gió động để trả thù.
Nhưng bây giờ tôi không nhịn được nữa.
Tôi trở lại buổi lễ. Buổi lễ đã diễn ra từ lâu, bây giờ là lúc tan cuộc, mọi người lần lượt ra về. Phóng viên giơ máy ảnh chụp được nụ cười giả tạo trên gương mặt mỗi người.
Tôi tìm thấy Hứa Đại.
Cô ta vừa nói chuyện với người đại diện vừa đi ra ngoài.
Hứa Đại nói: "Hiệu quả ngày hôm nay vẫn còn kém một chút, tố chất tâm lý của Giang Châu mạnh thật. Chẳng phải nói căn bệnh này một khi áp lực lớn sẽ dễ dàng phát bệnh sao? Nếu hôm nay anh ta ngã xuống đất lên cơn co giật thì anh ta và Chu Miên đều thành chuyện cười thế kỷ rồi, còn ai rảnh hơi nghe bài hát của họ nữa?"
Người đại diện nhỏ giọng nhắc cô ta: "Mau ra ngoài đi, đừng nói nữa."
Cô ta khẽ ừ, đang chuẩn bị bước ra cửa lớn đón ánh đèn flash.
Nhưng tôi đã túm mạnh tóc cô ta từ phía sau, cô ta còn chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã tát cho cô ta một cái.
Dùng sức quá mạnh khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Tiếng thốt lên kinh ngạc của phóng viên và tiếng chụp hình liên tục vang lên.
Hứa Đại đau đến choáng váng, ôm mặt nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
Người trong giới dù xích mích ngầm hay đả kích công khai thì cũng hiếm khi trực tiếp động tay động chân như vậy.
Tôi lấy khăn ướt ra lau tay, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười: "Hứa Đại, cô nhìn rõ chưa? Tôi đánh cô, không nhẹ như trong video đâu."
Cô ta bị ánh mắt của tôi làm cho hoảng sợ, môi run rẩy không nói được câu nào.
Phóng viên không đợi được Giang Châu nhưng không ngờ lại trông thấy màn đánh nhau ác liệt này, gần như biến thành sói đói vây quanh chụp ảnh "Tân binh âm nhạc".
Tôi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Giang Châu trong màn đêm.
Tôi đi đến trước mặt anh, khẽ hỏi: "Giang Châu, anh có cảm thấy đau khổ không?"
Anh lặng lẽ lắc đầu, lau nước mắt thay tôi.
Giang Châu nói: "Tôi chỉ biết đau khổ thay em."