Có khá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trên mạng, ở giữa còn có mấy người trông giống như nhà sản xuất và ông chủ được các ngôi sao khen ngợi.
Bên trong khói lượn lờ, quần ma loạn vũ [5].
[5] Bản gốc 群魔乱: chỉ một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị.
Tần Từ chúc rượu mọi người.
Cậu ấy không phải là một người uống rượu giỏi, nhưng đã uống nó mà không chút do dự.
Kèm theo video có thêm vài dòng:
[Cô có thể đến một dịp như vậy không?]
[Những gì cậu ấy cần là quan hệ và cơ hội. Những thứ tôi có thể cho cậu ấy cô cho không nổi.]
Tôi không thể chịu đựng được nữa: [Cô đúng là bị điên.]
[Tại sao tôi không thể đi, KTV là do nhà cô mở chắc?]
Trước khi Hạ Thanh Thanh có thể trả lời, tôi đã trực tiếp block cô ta.
Tôi tắm sớm và leo lên giường.
Màn giường được kéo ra, trong không gian im lặng và khép kín, cảnh tượng tôi vừa thấy đang quay cuồng trước mặt.
Tôi chưa bao giờ muốn so sánh mình với Hạ Thanh Thanh, cũng không thích rảnh rỗi đi gây chuyện với người khác.
Chỉ là tự dưng thấy hơi buồn thôi.
Chàng trai có thể để tôi ngồi sau xe đạp và đứng cạnh tôi ôm cây đàn guitar điện thực ra uống rượu không giỏi lắm, cậu ấy ghét mùi thuốc lá.
Nhưng có vẻ như không có tiệc rượu nào để giải trí, những người bình thường chỉ dựa vào thực lực của họ cũng khó có thể vào được giới giải trí.
Nửa tỉnh nửa mê, điện thoại rung lên.
Đã gần 9 giờ rồi.
Là Tần Từ.
Tôi nghe điện thoại, giọng cậu ấy bên kia có chút áy náy: "Đang ngủ hả? Cậu vẫn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ."
……quên mất.
"Sinh……"
"Giang Sênh, cậu xuống lầu được không?"
Tôi sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại: “Cậu đang ở dưới lầu à?”
"Ừm."
Tôi giật tung rèm giường, chộp lấy điện thoại và lao xuống lầu giữa tiếng hét của Tiểu Thái "Điên à, buổi tối cậu mặc đồ ngủ đi đâu vậy", như một dũng sĩ đang lao vào tình yêu.
Tần Từ đứng đó.
Áo len màu xanh đậm, quần thể thao màu đen và tóc ngắn.
Giống hệt như trong video.
Tôi hết hơi.
Còn cậu ấy thì có vẻ hơi say, nhìn tôi với đôi mắt mờ đục.
Trong giây tiếp theo, cậu ấy phun ra một bong bóng.
TÔI:……
Đưa hộp quà cho cậu ấy: "Chúc mừng sinh nhật."
Tần Từ sửng sốt, cúi đầu phát hiện là điện thoại di động.
Cậu ấy tỉnh táo lại được 3 phần, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi: "Cậu... "
"...Điện thoại của cậu trả lời cuộc gọi đều phải mất gần nửa ngày mới được. Nếu một ngày nào đó cậu bỏ lỡ một cuộc gọi từ nhà sản xuất hoặc đạo diễn lớn thì sao, tôi chỉ..."
Tôi im lặng.
Vì tôi đã bị cậu ấy kéo vào vòng tay.
Mùi hương của Tần Từ còn vương trên chóp mũi.
Thật kỳ lạ, mặc dù cậu ấy đi lại trong một môi trường trông bẩn thỉu như vậy, nhưng mùi trên người cậu ấy vẫn sạch sẽ.
Tôi ngập ngừng đưa tay ra, muốn vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy vì cậu ấy trông như đang cần được trấn an.
"Chờ tôi." Tần Từ nói.
Mọi người đi ngang qua đang nhìn chúng tôi.
Tần Từ ôm lấy tôi, lặp lại một lần nữa: “Giang Sênh, chờ tôi.”
Ngày đó, tôi rất muốn hỏi Tần Từ.
Cậu có thích tôi hay không?
Tôi chờ cậu cái gì?
Tôi phải chờ trong bao lâu?
Nhưng cuối cùng, vẫn không có câu hỏi nào.
11
Cái ôm đêm đó giống như một giấc mơ vậy.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu.
Có điều Tần Từ là người trả tiền.
Vừa giúp tôi nướng thịt, cậu ấy vừa hào hứng nói với tôi: “Tôi nhận vai rồi, là vai nam thứ ba."
"Giỏi thật."
Nói là ăn lẩu.
Nhưng anh chàng này dường như có khái niệm quản lý cơ thể, vì vậy cậu ấy nhúng một số thức ăn trong nồi lẩu và nhìn tôi ăn một cách nghiêm túc.
"Cậu đã quyết định ký hợp đồng với công ty nào chưa?"
"Vẫn đang sàng lọc" Tần Từ nói: "Tôi đã gặp một giám đốc tổ casting đáng tin cậy, trước tiên đi theo để xem có thể nhận được một số dự án tốt nào không."
"Được."
Ngoài ra, không có gì khác.
Năm thứ hai đã qua.
Sau kỳ thi cuối kỳ, Tần Từ thu dọn đồ đạc và vào đoàn phim.
Còn về thái độ của bố Tần, kể từ khi chúng tôi chuyển khỏi nhà cũng không biết được.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi về nhà sống.
Đây là kỳ nghỉ đầu tiên mà Tần Từ không mời tôi đi ăn tối như trước.
Nhưng tôi luôn nhận được tin nhắn từ cậu ấy.
Hôm đó quay cả một ngày, trong đoàn làm phim có quy tắc bất thành văn gì đó, hôm nay được đạo diễn khen ngợi, nam chính vậy mà lại thích chơi Otome game...
Không có gì tôi muốn nghe, nhưng tôi vẫn thích nghe tất cả.
Hôm nay, khi tin nhắn của Tần Từ được gửi tới, bố tôi đi ngang qua tôi:
"Con đang trò chuyện với ai thế? Cười vui vậy."
Tôi thản nhiên trả lời: "Tần Từ."
Bố tôi không nói nữa.
Ngồi trước sô pha, ông ấy im lặng rót một tách trà.
Năm nay ông ấy không thường xuyên đến quán ăn nữa, đã tuyển mấy người quản lý cửa hàng, kinh doanh càng ngày càng tốt.
Một lúc sau, hương trà thoang thoảng bay tới, ông ấy mới nói: “Gần đây thằng bé làm gì vậy?”
"Đã gia nhập đoàn làm phim và đang quay phim ạ."
Bố tôi thở dài: “Lão Tần mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, con trai thì lại không hiểu chuyện, cứ khăng khăng đi con đường này.”
Tim tôi thắt lại, tôi không trả lời.
Bố tôi tiếp tục nói: "Đừng có quấn lấy nó mỗi ngày nữa, sao nó có thể đạt điểm cao nếu nó mất tập trung như vậy chứ? Vốn dĩ tưởng rằng nó có thể đạt điểm A trong kỳ thi...”
"Hai đứa không phải người cùng đường."
“Tất cả chúng ta chỉ có một con đường.” Tôi đứng dậy, nhìn bố chằm chằm, ngắt từng chữ: “Đó là con đường chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc.”
"Đứa trẻ này..."
Tôi trở về phòng và đóng cửa lại.
Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên bố tôi nói với tôi điều này.
Ông ấy thường nói rằng lão Tần ngoan cố, đứa con có lẽ cũng ngoan cố.
Tính cách của đứa trẻ nào mà không bị ảnh hưởng bởi gia đình chứ?
Sau đó lại nói, làm diễn viên mấy người có thể nổi tiếng? Thật không thể hiểu nổi Tần Từ.
Đến bây giờ trực tiếp nói, hai đứa không cùng đường, hai đứa không hợp.
Cứ như thể tôi đã có ai đó trong tay vậy.
Vào buổi tối, bố tôi đưa tôi và mẹ ra ngoài ăn tối.
Ngay khi đến hiện trường, tôi nhận thấy bầu không khí không ổn.
Vì đối diện vẫn còn ba chiếc ghế trống.
Đồ ăn phương Tây, nến, khăn trải bàn kiểu nhà hàng, một bữa ăn có thể ngốn cả tháng lương của lao động nhập cư.
Tôi quay sang nhìn mẹ: "?"
Mẹ tôi nhướng mày: "~"
Một giây sau, bố tôi đứng dậy: "Lão Thẩm, đến rồi... Này, đây là Thẩm Tụng phải không? Tên nhóc này đẹp trai thật."
Tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi cơ, cả người cứng đờ, quay người lại.
Đối mặt với Thẩm Tụng, khuôn mặt như nhân bản ra 2,58 triệu bản.
"Cô giáo Giang?"