Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trong lồng ngực không luống cuống giống như lần trước, trong mắt ẩn ẩn tình ý, miệng cũng không tùy tiện quát người, lúc động tinh khẽ rên hai tiếng “Nghê Diễm”, mềm mại tinh tế, làm cho Nghê Diễm thần hồn điên đảo.

Cổ họng khẽ rên đau, ngoan vô cùng, không hề kiêu ngạo giống như bình thường.

Khi tình cảm đã tiến thêm một bước, lại có chút quên mình, Nghê Diễm đưa cơm tới, hai người lại dính lấy nhau, cho dù là cái hôn ướt át, vừa dính vừa dày đặc làm cho người ta luyến tiếc rời đi, hậu viện này trở thành nơi gặp gỡ riêng tư giữa hai người.

Quá mức càn rỡ, sẽ có một ngày gặp chuyện.

Sắp tới mười lăm, chiến trường nhận được tinh thắng lợi, ít ngày nữa Kỳ tướng quân sẽ quay về kinh, hậu viện cô lập còn không biết tin tức từ bên ngoài.

Chủ tử cũng sắp hồi phủ, quản gia răn dạy hạ nhân lười nhác một trận, ai ai cũng tỉnh táo quay lại làm việc, cả vị ở hậu viện cuối cùng cũng được nhớ đến.

Nha đầu tên A Khâm vốn là hạ nhân hầu hạ Ly Đình, những ngày này chưa từng quan tâm đến vị mỹ nhân ở hậu viện, cũng không biết là y có bình an hay không, trong lòng bất ổn, sáng sớm liền đi tới hậu viện.

A Khâm vừa tới gần hậu viện, còn chưa bước vào liền thấy mỹ nhân mở cánh cửa phòng, nhìn từ xa y vẫn giống như mọi ngày, không giống như từng bị đói khát, đang muốn tiến lên thỉnh tội, không ngờ rằng lại có một người từ trong phòng đi ra.

Là nô lệ ở phủ, mang theo dấu vết xấu xí, người trông vô cùng hung ác.

A Khâm không dám tới gần, trốn ở sau bức tường lén lút quan sát. Tên nô lệ không biết nói gì đó, mỹ nhân kiễng chân ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu to gan hôn lên, nô lệ ôm người một lúc, mới không nỡ rời đi.

A Khâm sợ mình đứng xa không nhìn rõ, phủi phủi xiêm y, vẻ mặt bình tĩnh bước vào trong sân, vào phòng nói một câu, “Công tử. Năm mới tiền viện bận rộn, A Khâm sơ xuất, mong công tử thứ lỗi.”

Hạ nhân đột nhiên trở nên ân cần, Ly Đình dường như có thể đoán được gì đó, là chủ nhân sắp hồi phủ rồi, mấy ngày gần đây quá phóng túng, một lòng một dạ đặt trên người Nghê Diễm, vui quên cả trời đất, quên mất cả thân phận của mình.

Ly Đình không trách tội, không có thái độ gì khác thường, cũng không phát giận. A Khâm canh giữ ở một bên, hỏi, “Công tử còn thiếu đồ gì không, A Khâm đặt mua giúp người.”

Vừa liếc mắt nhìn đã thấy trên cổ Ly Đình có nhiều đấu vệt đậm nhạt khác nhau, dày đặc bắt mắt. Ly Đình không chú ý đến động tác của nha đầu, có lệ, “Không cần phiền toái…là chủ tử sắp về phủ sao?”

A Khâm dường như dám khẳng định, y cùng tên nô lệ ban nãy có tư tình, không dám bao che không báo, ngoài miệng vẫn đáp, “Đúng vậy, công tử.”

Từ hậu viện đi ra, A Khâm lập tức tìm quản gia, nhưng mà không có chứng cứ thật sự, không dám mạo muội mở miệng, quanh co một hồi, “Mỹ nhân ở hậu viện cùng nô lệ tên Nghê Diễm có quan hệ không đơn giản, tiểu nhân sợ tiết lộ, xin quản gia điều tra rõ ràng.”

Loại chuyện như này thà bắt nhầm chứ không thể bỏ qua, rõ ràng là người đưa cho Kỳ tướng quân, không có chứng cứ xác thực, sợ rằng chủ tử quay về sẽ trách tội, quản gia nói, “Tạm thời giả vờ như không biết, đừng đánh rắn động cỏ, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta.”

Chủ tử sắp về rồi, Ly Đình cũng sắp phải đi. Là y quên mất, dịu dàng lưu luyến cũng không có kết quả, nhưng lòng tham vẫn muốn cùng Nghê Diễm đi tới một nơi không thấy ánh sáng, lén lút cả đời.

Bắt đầu hoang đường, đáng lẽ phải sớm biết kết quả, ban đầu y cũng không phải thật lòng.

Nghê Diễm giống như những ngày thường, đến giờ cầm thực hạp xuất hiện. Không nhìn thấy người đứng bên cửa đợi hắn, trong lòng cảm thấy có chút cô đơn. Vào trong phòng cũng không thấy Ly Đình thân thiết tới đón, từ đầu tới giờ vẫn ở đó không nhúc nhích.

“Giận rồi?” Đồ xấu xí sợ y giận dỗi, mang theo ngữ khí lấy lòng hỏi, “Giận ta tới chậm sao?”

Mặc kệ hắn nòi gì, người kia vẫn không thèm phản ứng, không một tiếng động, dường như hắn đang nói chuyện với không khí.

Từng đĩa, từng đĩa đồ ăn được đặt trước mặt Ly Đình, đồ xấu xí vẫn chưa phát hiện ra gì hồn nhiên lải nhải, “Có món ngươi thích…hôm nay ta còn mang theo kẹo hạt sen…”

Y vẫn không có phản ứng, đồ xấu xí không nói nữa hầu hạ Ly Đình qua loa dùng cơm, lại cầm kẹo hạt sen đặt vào lòng bàn tay y.

Mắt Ly Đình thoáng nhìn qua, hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy ném ra ngoài cửa, cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng lời nói lại vô cùng làm tổn thương người, “Cái đồ rách nát này mà cũng dám mang cho ta ăn, cầm lấy cút đi…”

Không biết đã làm sai gì, lại làm cho tiểu tổ tông không vui, Nghê Diễm dọn dẹp bát đĩa. Vừa ra ngoài cửa, lại nghe thấy giọng Ly Đình lạnh như băng, “Đổi người khác đi, ngươi đừng tới nữa….”

Chưa nói xong, vẻ mặt Nghê Diễm bi thương nhìn y, Ly Đình ngập ngừng nói tiếp những lời còn lại, “Chán ngấy rồi…”

Nói xong, quay người đi mất, không nhìn thấy biểu tình của đồ xấu xí thêm nữa. Ngay cả  khi nào hắn rời khỏi, Ly Đình cũng không biết.

Nói không đến nữa hắn thật sự không đến nữa, giống như Ly Đình vừa nằm mơ một giấc mơ dài, không phải thân thể y vẫn còn xúc cảm quen thuộc, y sẽ cảm thấy y và Nghê Diễm chưa từng trải qua những ngày tháng thế này.

Nói cũng thật trùng hợp, từ hôm thông báo cho quản gia biết việc này, cũng không thấy đồ xấu xí mang cơm đến cho mỹ nhân nữa. A Khâm cảm thấy vô cùng kỳ quái, cảm thấy quan hệ giữa hai người họ không đơn giản, nảy ra một sáng kiến.

Nô lệ không đi đưa cơm, làm toàn những việc bẩn loạn nhất trong phủ. Mấy vị tỷ tỷ ở tiền viện đi ngang qua, nói mấy chuyện xảy ra trong phủ, “Công tử ở hậu viện bệnh rồi, chủ tử trở lại chắc chắn sẽ trách phạt ta.”

Người đang nói chuyện chính là A Khâm, giọng nói của A Khâm không to không nhỏ, đúng lúc Nghê Diễm nghe thấy được, nàng ta bình tĩnh liếc nhìn Nghê Diễm một cái, thấy động tác làm việc của nô lệ chậm lại.

Ly Đình bệnh rồi, là do hạ nhân hầu hạ không chu toàn, đang yên đang lành, sao lại bệnh rồi.

Nghê Diễm do dự nửa ngày, quyết định đêm đến sẽ đi xem thử, cho dù người kia nói chuyện dứt khoát, nhưng bản thân hắn vẫn luyến tiếc.

Ánh trăng như sương, Nghê Diễm chờ mọi người ngủ hết rồi mới đi đến hậu viện.

Cửa bị người gõ vang, vào lúc này rồi, Ly Đình thực sự không thể nghĩ được là ai tới, dù sao đồ xấu xí cũng không tới nữa rồi.

Nghe thấy bên trong có tiếng xích sắt kêu, lưng Nghê Diễm phát run, đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Ly Đình, những nhớ mong không thể che dấu kéo đến.

Cửa vừa mở ra, đồ xấu xí thế mà lại đang đứng bên ngoài, giống như bức tường, ánh trăng đằng sau đều bị hắn che kín. Ly Đình hoảng sợ nhìn hắn, “Tại sao ngươi lại tới đây?”

“Ta nghe hạ nhân nói, ngươi…ốm rồi, đến thăm…”

Ly Đình lòng loạn lên, đúng là đồ ngốc, sợ rằng bị người ta xuống kế rồi.

Mũi chua xót, y đẩy ngực Nghê Diễm đuổi ra ngoài, “Đi, ai ốm…”

Có quan tâm sẽ bị rối loạn, Nghê Diễm còn lo lắng thân thể Ly Đình, sừng sờ đứng trước mặt y không muốn đi.

Hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, không đi được nữa rồi, đồ ngốc này. Ly Đình có chút không biết làm sao nhìn hắn, lẩm bẩm nói, “Đồ ngốc.”

Quản gia mang theo hạ nhân hùng hổ tiến vào, cho dù không bắt được kẻ gian dâm tại giường, hai người nửa đêm gặp mặt, nhất định có việc mà không cho người khác biết, không cần thanh minh gọi người bắt Nghê Diễm lại.

Hắn không dám dễ dàng xử trí Ly Đình, trong tay không có chứng cứ xác thực, nói, “Nô lệ này quấy rầy công tử nghỉ ngơi, ta cho người bắt hắn lại.”

Thấy Nghê Diễm bị người mang đi, Ly Đình tiến tới vài bước, bị dây xích giữ chặt lại, đang muốn mở miệng, quản gia cảnh cáo, “Công tử, đừng nói gì bậy bạ, dẫn lửa thiêu thân, hại đến người vô tội.”

Lời này vừa nói ra, Ly Đình an tĩnh lại, hỏi, “Hắn sẽ chết sao?”

Quản gia liếc nhìn y một cái bằng ánh mắt thương hại, “Chờ chủ nhân trở lại phân phó, tiểu nhân không dám tự mình làm chủ…công tử ngươi tự mình cẩn thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK