Kỳ lạ chính là mấy ngày liên tục ông Phạm đều không tới canh chừng huấn luyện, nghe Quan Diệu nói là bận sửa sang lại tài liệu quản lý gì đó của rạp hát, có lẽ là gần đây tiếp xúc với một số nhà đầu tư của nhiều ngành khác nhau, không còn giống như rạp hát trướcđây, mọi việc nói miệng một tiếng là có thể quyết định, mọi thứ đều phải giấy trắng mực đen rõ ràng.
Quyết định ai diễn nhân vật nữ chính thì không thể đổi ý nữa, ký hợp đồng rồi đóng dấu, thay đổi phải bồi thường.
Nghe Quan Diệu nói như vậy, Trần Tử Dạ cũng thoáng yên tâm một chút, xem ra sự không vui vào đêm đó không ảnh hưởng sự hợp tác bình thường của rạp hát.
Cũng đúng, chỉ có con kiến nhỏ sẽ cảm thấy trời sắp sập bởi vì một mảnh lá khô điêu tàn mà thôi.
Tranh thủ một ngày cuối năm đi nộp giấy tuyển chọn.
Đêm đó sau khi trở về, Trần Tử Dạ suy tính rất lâu, tuy nói đoạn được chọn trong “Mẫu Đơn Đình” và “Kinh Thoa ký” là cô đã sớm thuộc lòng, nhưng trong sân không có ai là không phải như vậy cả, bàn về nghệ thuật hát, điều kiện giọng hát, cô biết rõ bản thân chưa thể nói là ông trời thưởng cho cơm ăn.
Ở trong giai đoạn này, cho dù có lòng muốn tranh một lần nhân vật nữ chính, thì cũng khó mà ganh đua cao thấp với bọn Mai Đinh và Thẩm Thời Diệc.
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, không xem giấy tuyển chọn thêm nữa, cũng không tỉ mỉ đối với một nhân vật nào cả, trước hết cứ hạ bút rồi để ý mà điền vào cột "nhân vật quan trọng". Dự định lúc nộp đơn thì lại nghe ý kiến chuyên môn của thầy, đến lúc đó mới quyết định.
Trước khi ra ngoài, bị Quan Diệu đang trang điểm gọi lại, "Tử Dạ, kinh nguyệt tháng này của em tới chưa?"
"... Chưa, tháng trước cũng còn chưa đến."
"Vậy lần này kinh nguyệt đến em lại phải đau chết rồi." Quan Diệu đeo hoa tai trân châu mới tháo ra vào lỗ tai, một viên trân châu màu tím nho nhỏ nhưng vô cùng sáng bóng, "Vậy em cho chị mấy túi thuốc điều kinh đi, là cái mà em uống hàng năm đấy, không có tác dụng phụ gì cả."
"Hạt ích mẫu."
"Đúng rồi, em lấy mấy túi cho chị, không biết có phải là gần đây chị vì cạnh tranh cho tuyển chọn mà luyện công quá chuyên cần không, kinh nguyệt của chị thế mà trễ một tuần rồi còn chưa đến."
Trần Tử Dạ đi về bên cạnh chiếc bàn, mở ngăn kéo, nhớ đến ngày thường Quan Diệu từng nói muốn trải nghiệm một lần cảm giác đau đớn đến mức chết đi đến sống lại như cô,"Chị cũng có một ngày chu kỳ kinh nguyệt mất cân bằng à, tám năm hiếm khi gặp một lần, trước kia không phải chị còn nói muốn thể nghiệm một chút cảm giác đau bụng kinh ư..."
"Hay cho em, Trần Tử Dạ, dám cười trên sự đau khổ của người khác!" Quan Diệu giả vờ tức giận, đưa ra một bàn tay qua loa nhéo eo của cô, Trần Tử Dạ bị dọa thì nhảy ra để tránh né.
"... Hay cho Quan Diệu, em sợ nhột!"
"Tha cho em đấy, mau đưa cho chị."
Trần Tử Dạ lại mở ngăn kéo bên kia ra, lật một cái, "Chỉ còn một bọc, không có tác dụng gì cả, một lần phải uống ba túi, đợi một lát em đi ra ngoài mua."
"Được, quay về thì trả tiền cho em."
"Không sao." Trần Tử Dạ nhìn cô ấy trang điểm, yên tĩnh tựa vào bên cạnh chiếc bàn, nhìn vào gương, "Chị gái, chị đẹp thật."
Dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn một chút.
Ông Phạm lo lắng chỗ nhiều con gái thì dễ dàng chia bè kết phái, không tránh được ganh đua bằng miệng lưỡi, từ nhiều năm trước vừa vào rạp hát thì đã bắt đầu lập quy tắc, trong rạp hát, nhiều khi sẽ lấy tên và thế hệ gọi lẫn nhau, không cho phép gọi "chị gái", "chị Mai Đinh" thể hiện sự thân thiết và xa cách như vậy để a dua nịnh nọt.
Trần Tử Dạ cũng đã lâu không gọi như vậy rồi, trước kia chỉ có lúc cô nhớ bà ngoại mới có thể thừa dịp không có ai lén lút gọi như vậy.
Trong lòng Quan Diệu ấm áp, giọng nói cũng dịu dàng một chút, vươn tay chỉnh lại tóc xõa trước trán thay cô, "Em ăn diện nhiều lên, đeo một ít đồ trang sức, trang điểm nữa."
"Em ngại phiền." Không lên sân khấu thì không muốn ăn diện.
"Cái này cũng không thể là phiền." Quan Diệu triển lộ gương mặt nghiêng của bản thân, chỉ hoa tai của bản thân, "Đẹp không? Có phải trông rất tinh xảo không?"
"Ừm." Trần Tử Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy có người đang treo tấm vải đỏ cầu nguyện trên cây, cười nói, "Sắp đến năm mới rồi, người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái."
"Thế thì chưa chắc, dưỡng người bằng sự sang trọng và độ nổi tiếng chân thật mới đúng."
Trần Tử Dạ không tiếp lời, ánh mắt quay lại viên trân châu nhỏ đẹp mắt trên lỗ tai cô ta, cô không biết nhìn chất lượng, nhưng quả thật dễ nhìn.
Im lặng mấy giây, Quan Diệu lại nói: "Chẳng qua là em không ăn diện cũng xinh đẹp, hoá trang thành nha hoàn cũng không che giấu được vẻ đẹp."
"Không..." Nói đến trang điểm, Trần Tử Dạ nghĩ đến giấy ghi danh, nhắc một lần, "Lần này em dự định đăng ký thêm nhân vật có thêm một vài cảnh hí kịch để thử xem."
"Được đó! Em sớm nên hát nhân vật chính rồi, thời đại giải trí đến chết, hát hay cũng không đáng tiền bằng em xinh đẹp."
Chân chính suy nghĩ làm sao người hát kịch hay đều xuất thân chính quy, chị xem bọn họ thiếu miếng cơm này để ăn ư?
Từ nhỏ đã học những chương trình học lý luận, điệu múa xinh đẹp, đạo diễn, những khóa học kịch văn học, có ai nào là không đập vàng thật bạc trắng vào đâu. Chỉ có người miễn phí học Côn khúc nhờ vào chính sách văn hóa địa phương giống như bọn họ, là người học kịch địa phương, thì mới là con hề nguỵ trang tô son trát phấn, liều mình luồn cúi, đói bụng một trận mà gió cũng thổi ngã được, chỉ vì lên sân khấu lộ mặt mà còn chưa nhất định có lời thoại.
Những chuyện này không cần phải nói rõ, Trần Tử Dạ cũng hiểu, nhưng cô tạm thời không có ham muốntrò chuyện sâu hơn.
Trần Tử Dạ không có quá nhiều biểu cảm, "Tôi đi nộp đơn trước, buổi tối đón năm mới, thầy giáo đặt một bàn cơm và KTV, nói có đi xem để gặp người không."
"Chị mới không đi, trừ mấy người hàng năm nịnh hót thầy, thì ai đi chứ —— "
Trần Tử Dạ nhìn cô ta, "Vậy em đi trước đây."
"Đi đi, nhớ mua thuốc cho chị nhé."
Trần Tử Dạ nói xong thì cầm giấy tuyển chọn ở trên tay, nhẹ nhàng đóng cửa.
—
Phòng làm việc của thầy trên tầng cao nhất của toà nhà kí túc xá, ở tầng bảy, là một căn phòng được cải tạo, thông hai phòng với nhau.
Bên trong là phòng làm việc, bên trong có một ghế sofa, tính là phòng tiếp khách.
Người trong viện hí kịch đều rất ít đến, bình thường mở đại hội cũng chính là ở trong phòng luyện tập hoặc là phòng học trên lầu hai.
Trần Tử Dạ đến cửa thì gặp một người lạ, trông có vẻ xấp xỉ tuổi với chú Dương.
Ông ấy khách sáo chào hỏi, tự xưng mình là tài xế của ngài Lương, họ Lâm.
"Ngài Lương đang bàn công việc với ông Phạm, cô Trần, có lẽ người phải chờ một chút, cũng nhanh thôi."
"Được, tôi không vội, tôi chờ một chút là được." Trần Tử Dạ lễ phép hỏi, "Chú quen tôi ư?"
Chú Lâm trả lời: "Mấy ngày trước cô và ông Lương ăn chung hoành thánh, sau khi cô đi tôi lắm mồm hỏi một câu."
"Vậy à..."
"Cô đừng để bụng, ông chủ nhà tôi không hay ăn riêng với người khác, tôi mới lắm mồm hỏi một chút."
Trần Tử Dạ có chút mất tự nhiên, vội xua tay, "Không sao, tôi cũng là thuận miệng hỏi một chút, chú đừng để bụng mới đúng."
Chú Lâm gật đầu với cô, cười ngồi vào ghế sofa.
Vì để tránh cho lúng túng, Trần Tử Dạ ngồi trên ghế sofa bên cạnh chú Lâm. Lúc đang đợi, nhà cũ cách âm quá kém, loáng thoáng có thể nghe được một chút.
Phần lớn là giọng nói của thầy Phạm.
Hôm nay Lương Quý Hòa đến là trong dự liệu của thầy Phạm, nhưng giờ phút này dáng vẻ anh công bố công việc không từ chối nửa bước, thầy Phạm là lần đầu tiên nhìn thấy.
Biết gì nói nấy, nhưng vẫn là không cách nào chống đỡ được.
Lương Quý Hòa lật cặp tài liệu trước mặt, "Tin tức của tất cả mọi người cũng ở chỗ này ư?"
"Đúng ạ, ngay cả tài liệu an ninh của phòng văn thư cũng ở đây rồi ạ."
Liên tục lật mấy tờ, dừng ở mặt của Trần Tử Dạ, lẳng lặng nhìn mà không lên tiếng, khiến cho trong lòng ông Phạm căng thẳng đến mức đánh trống.
Yêu thích được viết là ngủ và ăn cơm, mục tiêu viết là muốn trở thành con khỉ tự do chính nghĩa lại không gì không thể như Tôn Ngộ Không.
Lương Quý Hòa cơ hồ là theo bản năng cười thành tiếng, ngay cả bản thân anh cũng kinh ngạc, nhanh chóng khép lại một chồng tài liệu này.
"Tình trạng tài chính sao rồi?"
Thầy Phạm thành thật trả lời: "Thu không đủ chi."
Sắc mặt Lương Quý Hòa trầm xuống, lạnh như tháng rét, "Cho nên cần con gái mười bảy mười tám tuổi đãi khách nói chuyện hợp tác?"
"Ôi... Ngày đó là bất ngờ, bình thường chính là đi ăn cơm thật, nhiều lắm là kính rượu, cười cười thôi."
"Cười cười thôi?" Lương Quý Hòa lãnh đạm nhìn sang, "Xem ranhững năm qua tôi không cho đủ tiền."
"Không không không, ngài cho đủ nhiều rồi, chỉ là, chỉ, tôi không thể dựa vào mặt mũi của mẹ ngài để yêu cầu ngài lúc nào cũng phải nhúng tay." Lời nói này của ông Phạm không giả, ông căng thẳng đến mức cổ họng căng lên, "Những năm qua ngành nghề hí khúc tịch mịch, không có người, muốn các cô trong viện này ăn no mặc ấm cũng tốn sức."
Lương Quý Hòa không rảnh nghe thấy ông cảm khái năm xưa, làm việc công, "Kinh doanh và lời là hai chuyện khác nhau."
Ông Phạm nghe không hiểu, "Vậy... vậy tôi nên làm thế nào đây?"
Lương Quý Hòa thả ống tay áo, vắt chéo bàn tay ở trên bàn, không nhịn được nhíu mày, "Tôi nói không đủ rõ ràng ư?"
"Không không không, không phải, ý của tôi là ngài nói rõ ràng rồi, là tôi không hiểu, tôi phải chỉnh lý lại đã." Ông Phạm thở ra một hơi, nói trong dò xét Lương Quý Hòa, "Tôi có thể phải mời một vài người hỗ trợ quản lý học văn hóa, dù sao thì tôi chủ yếu vẫn là đào tạo các cô gái hát kịch hay, trừ chi tiêu hàng ngày, có thể còn phải..."
Lương Quý Hòa khép cặp tài liệu, đến đó thì ngừng, "Nói tóm lại, tôi muốn chỗ này —— chính quy thỏa đáng, tiền vốn không phải là chuyện ông nên suy tính."
—
Nói xong chuyện rồi đi ra, cũng đã bảy giời tối.
Ông Phạm mở cửa, cũng biết điều không giữ ngài Lương lại ăn cơm nữa.
Trần Tử Dạ nghe tiếng thì đứng lên, cô hơi ngẩn người.
Hôm nay Lương Quý Hòa đeo mắt kính gọng vàng, khác với trước kia, chậm chạp chào hỏi: "Thầy, ngài Lương."
"Ừm." Lương Quý Hòa nghĩ đến cái gì đó, cười hỏi: "Hôm nay ăn chưa?"
Nếu không thì lần nào gặp nhau cũng phải té ngã một cái.
Không nói lời nói sau, nhưng câu này chỉ thuộc về mật hiệu của hai người, Trần Tử Dạ nghe hiểu, không tỏ ý kiến mà cười một cái, "Gần đây ăn đều rất tốt."
Lương Quý Hòa nhìn cô cười rồi rời đi.
Chỉ còn lại ông Phạm đứng bên cửua với ánh mắt chần chừ, nhưng nghĩ tới "ăn chưa" cũng chính là câu chào hỏi cực kì bình thường, ông ấy sao Trần Tử Dạ lại đến đây. nên hỏi ý đồ đến của Trần Tử Dạ.
Hai tay Trần Tử Dạ nộp giấy tuyển chọn, vốn còn muốn thỉnh giáo thầy nên đăng ký nhân vật gì thì thích hợp, nhưng nhìn thấy sắc mặt thầy không tốt, nên không dám mở miệng hỏi.
Thầy Phạm nhận lấy tờ đơn, ban đầu cũng không muốn nhìn kỹ, nhưng vẫn nhìn một ánh mắt mà quét đến cột mục đích, nên nhìn Trần Tử Dạ một lát, mới chần chờ nói: "Tử Dạ à, em là một hạt giống tốt, sớm nên thử nhân vật chính rồi, em phải nỗ lực hơn, có người dạy, có người nâng đỡ dĩ nhiên sẽ không lo không nổi tiếng."
Trần Tử Dạ cảm thấy hôm nay thầy giáo vô cùng khách sáo, suy nghĩ rồi trả lời, "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng."
"Ừ, luyện nhiều một chút, sang năm mới mọi chuyện đều sẽ tốt hơn, chuyện đãi khách em chớ để trong lòng, cũng xử lý xong rồi."
Thầy Phạm chủ động nói chuyện này, Trần Tử Dạ muốn hỏi xử lý xong cái gì rồi, nhưng do dự không mở miệng.
Bị thầy Phạm nhìn ra, tự nhiên cảm khái, "Em đừng bận tâm nữa, sau này những người đó không có cơ hội lại xuất hiện ở trong Thành Mộ nữa, người mà, vẫn không thể quá đề cao bản thân, trên đời người giàu có không hiếm, không cần mới chính là người có quyền..."
Thật ra thì Trần Tử Dạ còn chưa hiểu, chỉ nhẹ giọng đáp một câu: "Biết ạ."
—
Từ phòng làm việc của ông Phạm đi ra.
Đứng trên hàng lang, trong phòng sáng ngời, đứng ở lầu bảy nhìn ra, đèn đêm đã sáng, đi ra khỏi khúc quanh co và thẳng tắp của ngõ hẻm ẩn giấu dưới tàng cây. Có ngô đồng suy yếu, có mai vàng kết sương, không thể phân rõ mùa nhờ vào màu sắc ở trong khu vực cũ trong thành phố, chỉ có mùi hương nhàn nhạt trong gió đêm là chi tiết bị ẩn giấu của mùa xuân mới.
Trần Tử Dạ nghĩ sau đêm nay là năm mới, tâm trạng không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Đi ngang sân, mai vàng đã được thắt đầy dây vải đỏ viết tâm nguyện, còn có người treo đồng tiền và bao lì xì.
Thỉnh thoảng còn có một hai quả quất.
Cá chép in mạ vàng bơi giữa cành khô, lóe lên sự khao khát.
Dưới tàng cây còn có bàn dài, giấy đỏ, bút lông, đĩa trái cây và lư hương được sắp xếp gọn gàng, thừa dịp không có ai, Trần Tử Dạ đi qua.
Lúc nhỏ bởi vì cảm thấy biết viết câu đối là rất lợi hại, mà cô đã khổ luyện chữ bút lông mấy năm, coi như là biết một chút, mài rồi mài, sau khi chấm vào thì cầm ở trong tay, suy tư viết cái gì.
Bóng người bao phủ, Trần Tử Dạ quay đầu lại, vô thức chớp chớp mắt, "... Ngài Lương, ngài còn chưa đi."
"Đang muốn đi."
"À..." Trần Tử Dạ giơ bút lông trong tay lên, cười trong veo, "Tôi đang viết lời chúc năm mới."
Lương Quý Hòa ngẩng đầu nhìn mai vàng đã tước bỏ màu xanh biếc, "Hoạt động năm mới à?"
"Không phải, hàng năm mọi người viết chơi, mỗi người một cái, lo lắng Bồ Tát không nhìn thấy, còn phải viết tên của bản thân." Trần Tử Dạ thoải mái cười cười.
Lương Quý Hòa cũng cười, nhìn thấy chỗ thấp đều đã treo đầy, hỏi cô, "Treo được không?"
"Có thể." Trần Tử Dạ duỗi thẳng cánh tay giơ cao vải đỏ, nhón chân lên quơ quơ, lại nhanh chóng đáp đất, "Xem —— "
"Không nên miễn cưỡng."
Trần Tử Dạ nói xong, nghĩ đến cái gì đó, lại đặt vải đỏ trong tay xuống, một lần nữa lấy ra một cái, cánh tay cẩn thận đụng Lương Quý Hòa, "Tôi cũng giúp ngài viết một cái, chúc ngài năm mới vui vẻ."
Lương Quý Hòa do dự chốc lát, không nói tâm nguyện, chỉ nói bản thân là "Quý trong mùa vụ", "Hòa trong bông lúa và mạ non".
Trần Tử Dạ cũng không hỏi, đề bút công chính và đầy ý nghĩa mà viết xuống —— lương tiền bán mẫu hòa miêu, tứ quý thúy sắc khả miêu [1].
[1] Lương tiền bán mẫu hòa miêu, tứ quý thúy sắc khả miêu ý chỉ nửa mẫu cây mạ trước cây cầu là sắc xanh biếc của bốn mùa có thể miêu tả được.
"Được rồi, như vậy không cần viết tên riêng."
"Em viết thơ?" Lương Quý Hòa có nhiều hứng thú lại đọc một lần trong lòng.
Trần Tử Dạ nói: "Không phải, câu ban đầu là —— môn tiền bán mẫu hòa miêu, nhật ngọ thúy sắc khả miêu, từng hát trong hí văn, là ý tốt."
Lương Quý Hòa cầm trong tay, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Trần Tử Dạ, "Cảm ơn, rất đẹp."
"Ngài thích là được."
Lương Quý Hòa nhìn cô, mặt mộc ngước lên hòa với mai vàng dưới tàng cây, đây là một loại cảm giác xinh đẹp lưu loát lại dịu dàng xen giữa xuân đông.
Đèn đường đỉnh đầu còn bị in ở trong sắc trời sáng tỏ, chỉ có đường nét của hai bóng người chồng lên nhau, ánh nắng kéo dài, cành khô của mai vàng thẳng đứng mà cứng cáp bới ở đỉnh đầu của Trần Tử Dạ, gió thổi đến, hình ảnh trùng điệp giống dây điện, giống như râu, cũng giống hai lông chim trên đầu đại thánh.
Hai người đồng thời nhìn thấy cảnh tượng này.
Lương Quý Hòa chợt cười.
Quay đầu đúng lúc bắt gặp Trần Tử Dạ đang nhìn anh, "Cười gì ạ?"
Lương Quý Hòa hiếm khi không ẩn nấp ý cười, tầm mắt rơi ở trên cái bóng, "Có giống Tôn Ngộ Không không?"
"... Dạ?" Trần Tử Dạ hơi ngẩn ra.
Trần Tử Dạ chậm rãi lùi về sau một bước, loạng choạng tránh xa bóng người trên cành cây, Lương Quý Hòa tiến lên một bước, đến trên đầu anh.
Lại giống như một con khỉ giương nanh múa vuốt.
Hai người đều không nói chuyện, chỉ im lặng mà cười.
Trần Tử Dạ phát giác rất ít khi nhìn thấy anh cười như vậy, con người anh nói chuyện đối xử với người ta đều rất dịu dàng, nhưng trong nụ cười giống như luôn mang theo hàm nghĩa quyết định thắng bại.
Chỉ có giờ phút này hình như là không có.
Qua một lát, Trần Tử Dạ phủ vải đỏ lên cây, "Đáng tiếc năm nay mai vàng không nở, có lẽ phải chờ ngày tuyết."
"Muốn ngắm ư?"
"Muốn, nhìn thấy mai vàng sẽ nghĩ tới Mai Phi trong Trường Sinh Điện, tôi đang xoắn xuýt có nên đăng ký nhân vật này không."
Lương Quý Hòa sờ khuy măng sét, nhìn gương mặt cô chứa đầy vẻ say mê, nói với cô: "Em viết lời chúc phúc giúp tôi, tôi cũng đáp lễ em."