Thẩm Nhược Thủy chưa ch.ế.t.
Có lẽ người ác thường sống lâu, cô ta không ch.ế.t trong vụ tai nạn xe hơi gây ra bởi mưu sát này và nhanh chóng bị cảnh sát áp giải về đồn.
Sau khi nằm ở bệnh viện mười ngày nửa tháng, phán quyết cuối cùng cô ta nhận được là một án t.ù ch.ung thân.
Có lẽ cô ta đã có một cuộc sống rất thống kh.ổ trong t.ù. Khi tôi đến thăm t.ù, cả người cô ta đầy thương tích.
Cô ta nhìn tôi qua tấm kính một lúc lâu, cuối cùng kinh ngạc nhận ra: "Ồ, là cô à? Tôi nhớ hôm đó cô cũng ở trong xe."
"Xem ra Trần Tự cũng không phải kẻ si tình nhỉ. Dù không chịu chấp nhận tôi nhưng cuối cùng không phải vẫn tìm người khác sau khi cô ta ch.ế.t sao?" Cô ta cười khúc khích rồi tự biên tự diễn: "Nhưng mọi chuyện cũng không thể trách tôi được. Tôi đến với thế giới này chính là vì Trần Tự, dựa vào đâu cuối cùng người tôi đầy mùi m.á.u t.a.nh, chỉ có mình hắn ung dung chứ?"
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, nâng cao giọng: "Thật không công bằng!"
Tôi chỉ bình tĩnh cầm ống nghe và gọi tên cô ta: "Thẩm Nhược Thủy."
Cô ta ngạc nhiên mở to mắt, gần như bổ nhào vào cửa kính, hét lên với giọng điệu kích động: "Sao cô lại biết được... rốt cuộc cô là ai?"
Người giám sát phía sau ép cô ta vào cửa kính để trấn áp. Tôi tiếp tục nói: "Lúc đầu cô muốn có được cơ thể này đến thế, vậy thì như cô mong muốn, hôm nay tôi nhường nó lại cho cô."
Tôi mỉm cười, chúc phúc từ tận đáy lòng: "Chúc cô có một cuộc đời hoàn chỉnh, một cuộc sống trọn vẹn."
Đôi mắt cô ta gần như mờ đi. Cô ta vùng vẫy dữ dội, ngay cả người giám sát cũng suýt không khống chế nổi. Cô ta dốc hết sức bình sinh, hét lớn: "Không phải tôi! Tôi không phải Hà Giảo, cô ta mới là…"
Tiếng la hét xa dần.
Lúc tôi bước ra khỏi cửa nhà giam, một giọng nói tò mò vang lên trong đầu tôi: "Nói những điều đó với Thẩm Nhược Thủy sẽ khiến cô cảm nhận được niềm vui trả thù à?"
Vào ngày Trần Tự m.ấ.t m.ạ.ng, trong đầu tôi đã xuất hiện âm thanh kỳ lạ này.
Nó nói nó chính là ý thức của thế giới. Trước đây nó luôn đi theo Trần Tự, chỉ là lần này Trần Tự đã chuyển nó sang cho tôi.
Tôi lắc đầu, trả lời nó: "Cũng không hẳn."
Nó có hơi bối rối: "Vậy tại sao cô còn muốn làm thế?"
Có lẽ là vì tôi không muốn để cô ta sống yên ổn suốt quãng đời còn lại. Cô ta nên sợ hãi, nên sám hối. Sau hôm nay, cô ta sẽ căm tức, sẽ hoảng sợ, sẽ nuối tiếc vì bản thân đã từng đi sai một nước, sẽ hối hận vì lúc trước không hoàn toàn giải quyết được tôi.
Nhưng mà, vậy thì đã làm sao?
Có thể ai đó sẽ h.à.nh h.ạ cơ thể cô ta. Từng giây từng phút chìm trong hối hận và bất an sẽ thay tôi tr.a tấ.n cô ta đến hết cuộc đời.
Tôi mua một bó hoa cúc, mang theo bức tranh vùng biển rực cháy đến mộ Trần Tự.
Sau khi đốt bức tranh đó, tôi hỏi ý thức thế giới: "Rốt cuộc Trần Tự đã quay lại thời điểm bắt đầu bao nhiêu lần?"
Để tìm ra thế giới nơi Thẩm Nhược Thủy chủ động trả lại cơ thể cho tôi, cậu ấy đã du hành qua vô số thế giới song song, lặp lại những khởi đầu mới hết lần này đến lần khác, cũng lao vào cái ch.ế.t hết lần này đến lần khác.
Ý thức thế giới im lặng một lúc rồi cho tôi xem một bức tranh khác mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Ở đó có muôn vàn sắc xanh, bầu trời trong xanh đẹp như một hồ nước. Trên mặt đất mọc đầy những khóm hoa xanh biếc, trông như một vùng biển bao la khi gió thổi qua.
Ý thức thế giới lên tiếng: "Đây là không gian ý thức của Trần Tự trước khi ch.ế.t. Mỗi khi cậu ta mở ra một thế giới song song mới, một bông hoa nhỏ màu xanh lam sẽ nở ở đây."
"Ừm… Trước đây, lúc rảnh rỗi tôi đã lén lút đếm thử, cộng thêm lần này thì có khoảng 17.183 bông hoa."
17.283 lần.
Tôi nhẩm con số này trong lòng.
Nó ngập ngừng nói: "Thật sự không phải là tôi không giúp cô. Lúc đó vì muốn cung cấp cho cô thân thể mới tinh này, Trần Tự không chỉ m.ó.c m.ắ.t chính mình mà còn dốc hết sức lực mở ra những thế giới song song khác sau này."
"Mặc dù hệ thống của Thẩm Nhược Thủy thực sự đã bị tôi thâu tóm, sau khi mở ra một thế giới song song mới thì cũng không thể khôi phục lại hệ thống đó nữa, nhưng Trần Tự cũng hết năng lượng rồi. Nói cách khác là cậu ta không thể mở thêm một thế giới song song nào khác."
Tôi nghĩ về những giấc mơ khi mình sắp ch.ết trước đây rồi nở một nụ cười, nói với ý thức thế giới: "Có muốn làm một giao dịch với ta không?"
Đúng là Trần Tự không thể mở một thế giới song song mới, nhưng cơ thể hiện tại của tôi thì có. Nó khỏe mạnh, trẻ trung, và có tất cả năng lượng còn lại của Trần Tự.
Ý thức thế giới hào sảng đồng ý: "Đương nhiên. Những năng lượng này sẽ được sử dụng cho việc mở ra thế giới sau này. Nhưng tôi không làm ăn thua lỗ. Trần Tự đã từng sử dụng đôi mắt của mình như một vật trao đổi, vậy lần này, cô định lấy gì giao dịch với tôi?"
"Đôi tai của ta." Tôi trả lời: “Mi muốn nhìn thấy màu sắc của thế giới, vì vậy đã lấy đi đôi mắt của Trần Tự."
Tôi khẽ cười: "Vậy mi có muốn nghe âm thanh của thế giới không?"
Tình yêu là ngọn gió hư ảo.
Em đã may mắn bắt được dấu vết của tình yêu anh dành cho em từ những con sóng không bao giờ kết thúc.
13
Gần đây, tôi gặp một người rất kỳ lạ. Anh ta trầm tính và ít nói, được gọi là ca sĩ mới có thiên phú nhất.
Điều này chẳng đáng để tôi ngạc nhiên, điều khiến tôi kinh ngạc chính là dường như anh ta luôn thấu hiểu lòng tôi.
Triển lãm đầu tiên của tôi mang tên: Vùng biển rực cháy. Tôi không hiểu tại sao mình luôn cố chấp với bức tranh này, trong ngành có rất nhiều đánh giá trái chiều về nó nhưng với tôi không thèm quan tâm.
Mỗi khi ngắm bức tranh này, tôi luôn vô thức bật khóc, thấy mình như bèo dạt bồng bềnh trên biển. Hình như tôi đã quên mất điều gì đó vô cùng quan trọng.
Nhưng anh ta hiểu được bức tranh của tôi.
Có người đã vớt lấy tôi.
Rất lâu sau khi chúng tôi kết hôn, tôi vẫn không chịu thừa nhận rằng mình đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Một đêm nọ, hình như anh mơ thấy ác mộng, khiến tôi cũng bị đánh thức, mơ màng tỉnh dậy.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
Dường như tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm: "Giảo Giảo, em nhất định sẽ có một tương lai tươi đẹp."
Tôi nhắm mắt lại và ôm lấy anh, lẩm bẩm: "Nhất định rồi."
Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại và cùng nhau có một tương lai tươi đẹp.