• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người bọn họ sau khi nghe ta kiến nghị mới thôi tranh cãi. Một người nhìn hằm hằm đối phương, người còn lại cảm thấy không còn chút thể diện nào nữa, lúc này ăn ý cùng nhau rời đi.

Mà Lý ma ma và Thiên Chỉ dường như chỉ muốn bổ não ta ra làm đôi, hoặc một chưởng đánh cho ta tỉnh ngộ.

“Sao vương phi lại hồ đồ như vậy? Mục Dao kia vừa nhìn đã biết có mưu đồ bất chính với vương gia, lão thần ta nhìn không nổi.”

“Vậy nên, sao vương phi không thuận theo vương gia, để nàng ta theo người làm nha hoàn, để nô tì dạy dỗ nàng ta thật tốt.”

“Vương phi……”

Không nghe không nghe, Vương Bát tụng kinh.

Ta mới là người không muốn để Mục Dao ở trong phòng ấy, để ngày ngày hai người bọn họ lại diễn vở kịch cẩu huyết cho ta xem à?

Bất luận Lý ma ma và Thiên Chỉ từ khuyên bảo hết lời đến đe dọa, ta đều trưng ra biểu cảm hờ hững không quan tâm phải trái, cuối cùng bọn họ nói đến khô cả cổ, cuối cùng cũng tự bỏ cuộc.

Ngày tháng cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã qua hơn hai tháng, những tháng ngày này ta ngoài tích lũy tiền thì còn ngồi nghe đám nha hoàn tán ngẫu.

Có lẽ chỉ số IQ của một nữ nhân đang yêu là con số không. Không có ta quấy rầy, tình cảm của cặp nam nữ chính ngày một thâm sâu. Giờ Mục Dao không có ý định nhập vào Hoa phủ, ta tạm thời không có mối đe dọa về tính mạng.

Chỉ nguyện những ngày sau bọn họ có thể nhớ mong đến ta. Suy cho cùng cũng là ta đã tạo cho bọn họ nhiều cơ hội đến vậy. Thế nên trước mắt vấn đề lớn nhất chỉ là mở nút thắt hiểu lầm thuở nhỏ, hoàn toàn tác thành cho họ.

Để giảm bớt sự tức giận của Trọng Dạ Lan khi biết được chân tướng, điều ta có thể làm bây giờ là để lại ấn tượng tốt trong mắt hắn.

Hồi tưởng lại một chút tình tiết trong tiểu thuyết, ta đột nhiên bật ra một ý tưởng, nếu tính thời gian, phải qua hơn ba tháng nữa mới đến lúc xảy ra chuyện, ta vẫn nên tận dụng thời cơ thật tốt để hóa giải nút thắt trong lòng Trọng Dạ Lan. Vậy là sau hơn ba tháng nữa thôi, ta sẽ không cần phải ở lại Tấn vương phủ, mỗi ngày đều phải ngụy trang làm hiền thê lương mẫu nữa rồi.

Nhưng ta chưa vui nổi mấy ngày đã nghe được một tin sốt ruột.

“Bẩm vương phi, đại công tử đang gây sự với người ta ở tửu lâu.” Lý ma ma vội vã bước vào nói.

Đại công tử? Cái tên bánh tét tròn trịa kia?

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ta nhíu màu hỏi.

“Ban nãy Hoa phủ truyền tin đến, nói rằng đại thiếu gia ở tửu lâu… vì một nữ tử mà xảy ra tranh chấp với người ta, phiền vương phi qua đó xem một chút.”

Ta nhíu mày càng chặt, cớ sao phải tới tìm ta?

“Tại sao hạ nhân lại tìm tới Tấn vương phủ? Phụ thân với mẫu thân đâu?”

Lý ma ma kém sắc mở lời: “Thừa tướng và phu nhân hôm qua xin nghỉ về thăm họ hàng, tạm thời không thể chạy qua, vậy nên hạ nhân chỉ còn cách đến tìm vương phi.”

Ta lập tức cảm thấy tức ngực khó thở. Ta nói rồi, hóa ra không có người quản hắn, hắn lại trở nên bất chấp điên cuồng đến vậy. Ta mới nhẹ nhõm được vài ngày, tên ca ca thối tha kia lại đi bới việc cho ta làm.

Ta bên này vì được sống mà nỗ lực xây dựng hình tượng, hắn ở bên kia lại làm hỏng việc của ta. Chỉ là nếu như hắn làm loạn như vậy, người mất mặt vẫn là Hoa phủ, ai bảo ta cũng mang họ Hoa cơ chứ.

“Chuẩn bị xe ngựa, xuất phủ.” Ta không vui vẻ gì phân phó Thiên Chỉ.

Đến nơi, vừa xuống xe ngựa đã thấy xung quanh tửu lâu có rất nhiều người đứng xem trò vui, xem ra chuyện này gây ra ồn ào không nhỏ.

Hạ nhân nhận được tin báo chạy tới nói đại khái qua tình hình.

Tên Hoa Thâm háo sắc lại ở tửu lâu dùng bữa, thấy một cô nương đang gảy đàn tì bà. Cô nương kia dáng vẻ cũng ngay thẳng, thề chết không theo, sau đó một người trong giang hồ đi ngang qua nhìn không vừa mắt, ra tay cứu cô nương kia. Kết quả là cái tên thối tha Hoa Thâm đó không chịu buông tha, ỷ thế hiếp người, đôi bên trở nên căng thẳng.

Có ánh mắt nhìn thấy ta lập tức lặng lẽ nhường đường.

Vừa bước vào tửu lâu đã thấy Hoa Thâm đang trốn sau đầy tớ, miệng vẫn chửi rủa không ngừng, quát tháo ầm ĩ lấy sĩ diện với người ngoài. Mà đối diện hắn là hai người mặc trang phục thường dân, nhìn qua có vẻ là người học võ, còn có một nữ tử dung mạo diễm lệ đang ôm cây đàn tỳ bà nấp sau lưng họ.

“Huynh trưởng, huynh gây chuyện đủ chưa?” Bước vào tửu lâu, ta không hề do dự, trực tiếp nghiêm nghị quát lớn.

Hoa Thâm thấy ta thì mắt sáng rực, chạy tới kéo tay ta, mừng rỡ nói: “Muội muội tới giúp ta sao? Hai tên tiện dân này không biết tốt xấu, vừa nãy còn hung hăng động thủ với ta, muội muội mau giúp ta dạy dỗ hai tên này.”

Tên này…. đầu óc thật sự có vấn đề. Ta nổi giận đùng đùng nhìn hắn, hắn vẫn còn vui mừng tưởng ta đến giúp.

Đang chuẩn bị mở miệng mắng, một trong hai nam tử mặc áo màu tro đột nhiên cất lời: “Hoa phủ đúng là ỷ thế dọa người, thân phận Hoa tướng còn chưa đủ, giờ lại gọi cả Tấn vương phủ đến cứu viện, Hoa gia muốn một tay che trời cả cái kinh thành này hay sao?”

Ánh mắt của người đó lộ ra nét cương trực, ta nhướng mày, đây quả thật là một tội danh rất lớn.

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đến đây giúp hắn?” Ta hỏi ngược lại.

Nam tử áo tro giễu cợt trả lời: “Hoa đại công tử luôn mồm gọi muội muội, chúng ta ai cũng nghe thấy rõ rõ ràng ràng. Tấn vương là nhân vật thế nào, vậy mà ngay cả người trong hậu viện mình cũng quản không xong, chẳng phải làm ô uế danh dự của ngài rồi sao.”

Tên này sao lại có thể căm thù ta như vậy? Từ lúc ta tới đây mới nói được hai câu, hắn lại chỉ trích ta hết câu này đến câu khác.

“Vị tráng sĩ này… phải chăng đang hiểu lầm ta?” Ta mở miệng muốn hỏi.

“Hiểu lầm hay không khoan nói tới, chỉ là ta từ trước đến nay yêu hận rõ ràng, chỉ tiếc một nhân tài tuyệt diễm như Tấn vương hết lần này tới lần khác xem gỗ mục như ngọc trai, đến cả một nữ tử dơ bẩn cũng bị lấy về….”

Ơ?

Kẻ này nhìn thì có vẻ như nhân sĩ giang hồ, sao lời nói lại rõ ràng như nguyên do ta gả cho Trọng Dạ Lan thế nhỉ? Lời này không phải chỉ thẳng vào mũi ta mắng ta không biết liêm sỉ gì hay sao?

Còn chưa nghĩ sáng tỏ duyên cớ trong đó, đột nhiên có một thân hình lao về phía nam tử áo xám tro, mạnh mẽ đánh hắn một quyền.

Tên áo xám sững sờ, lúc này người kia bị một cước đạp ra thật xa, còn chưa rửa hết hận, tên áo tro lại nhảy lên bổ thêm hai quyền, hùng hổ nói: “Tên cẩu nô tài từ đâu tới, muốn tranh công đến điên rồi hả? Bên cạnh Tấn vương phi nhiều đầy tớ như vậy, nào đến lượt kẻ hầu bàn chốn tửu lâu như ngươi ra mặt?”

Mắt thấy tình huống càng ngày càng loạn, ta vội vàng kéo nam tử áo tro ra. Người bị đánh kia chắc hẳn là tạp dịch ở quán tửu lâu.

“Người đâu, trói hắn lại cho ta!” Ta đưa tay chỉ về hướng nam tử áo tro.

Tên áo tro sững sờ, ngay lập tức giận dữ, hung hăng gào lên: “Ngươi dựa vào đâu mà bắt ta?”

“Dựa vào ngươi ăn nói bất kính, bôi nhọ hoàng thất!”

“Ta nào có…”

Không đợi hắn phản bác, ta lại quay sang chỉ tay vào Hoa Thâm, nói: “ Trói cả cho ta, đưa hết đến Kinh Triệu Doãn.”

Bầu không khí ở tửu lâu vừa ngưng lại một lần nữa trở nên huyên náo như một trò cười, cho nên ta phải quyết định thật nhanh mới ổn.

“Muội… muội muội, có phải muội chỉ nhầm người rồi không?” Khuôn mặt béo ú của Hoa Thâm nặn ra một nụ cười gượng gạo, hỏi ta.

“Chính là huynh. Thói xấu của huynh trưởng đã không thể sửa nổi, vậy thì cứ đến nhà lao nha môn ở vài ngày đi. Còn ngươi….” Ta quay đầu nhìn nam tử áo tro, tiếp tục nói: “Ta không phải Kinh Triệu Doãn, cho nên không cách nào phân xử đúng sai, nhưng vừa nãy ngươi nhiều lần nói những lời bất kính với ta, ta cũng không phải là người có tính khí tốt, vậy nên các ngươi đành đến nha môn một chuyến giải thích đi.”

Dứt lời, ta vung tay sai thị vệ Tấn vương phủ hành động, còn mình đi đến trước mặt tên tạp dịch bị đánh ban nãy.

Cậu ta đã bị đánh đến mức bầm tím mặt mày, nhìn không ra dung mạo, nhưng nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu ta, chắc hẳn là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Mặc kệ cậu ta có biết nhìn sắc mặt người khác hay không, muốn mượn gió bẻ măng cũng được, hay là vì ở trước mặt ta muốn đoạt được một chút công danh cũng được, tóm lại cũng là vì bảo vệ ta, cứ coi như ta không thích loại người này, ta cũng sẽ niệm tình công ân của nó.

“Ngươi tên là gì?” Ta mở miệng hỏi.

Miệng cậu ta hình như bị đánh nứt ra rồi, nói chuyện còn chảy ra chút bọt máu, nhìn miệng không rõ đang nói cái gì.

Ta nghe được một chữ “Dũng” và một chữ “Châu”, vậy nên ta hỏi: “Châu Dũng phải không? Ban nãy cảm ơn ngươi đã có ý tốt, chỉ là lần sau mỗi khi ngươi muốn ra mặt thay người khác, nhớ kĩ trước tiên phải xem xem tự ngươi có bảo toàn được bản thân mình không đã.”

Người tạp dịch kia sững sờ, đôi mắt nhìn ta chằm chằm.

Ta đưa tay sửa sang lại vạt áo mới bị hắn nắm ban nãy, tiếp tục nói: “Phí thuốc men của ngươi sẽ do Tấn vương phủ đưa tới, nhớ lấy, sau này khi hành sự nên tránh kích động nóng nảy như lần này, không phải ai cũng nguyện ý nhận phần nhân tình này đâu.”

Tên tạp dịch mấp máy môi, hình như còn muốn nói thêm điều gì đó.

Lúc này người ca ca Hoa Thâm của ta từ đâu vồ tới ôm lấy chân ta, gào khóc nói: “Muội muội, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa, muội đừng đưa ta đến chỗ Kinh Triệu Doãn mà.”


Dù tên Hoa Thâm này là con nhà quyền quý, nhưng may mà vẫn biết sợ, chẳng qua bản thân ta đã quyết tâm phải nhân lúc hai người Hoa tướng không ở đây trừng trị hắn thật mạnh, tránh để hắn về sau hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho ta.

Ta hất tay hắn ra, không quan tâm bước thẳng ra ngoài, bỗng nhiên có một người mặc áo màu lam đến cản trước mặt ta, chính là người luôn trầm mặc đứng cạnh người áo xám tro, hắn mặc áo màu lam, ngăn ta lại nói: “Tấn vương phi chờ chút.”

Ta ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn hành lễ với ta, mở miệng: “Bẩm Tấn vương phi, đệ đệ của ta khi nãy nói năng lỗ mãng, ta thay hắn tạ lỗi với người. Hắn trước giờ tuy mồm miệng nhanh nhảu nhưng đầu óc khá đơn giản, dễ bị người khác hiểu lầm lời nói, mong Tấn vương phi không chấp nhặt.”

Hai tên huynh đệ này một người đấm một người xoa, thật sự phối hợp cũng không tệ, nhưng ta lại không ăn khớp với điệu bộ của hắn: “Không cần xin lỗi ta, ta sẽ không nhúng tay vào việc này, các ngươi đến chỗ Kinh Triệu Doãn giải thích cho rõ ràng đi.”

“Vậy không bằng thế này, hai huynh đệ ta một lần nữa xin lỗi người, cũng không truy cứu chuyện của Hoa công tử nữa, suy cho cùng cũng chỉ là tranh cãi thôi, không đến mức phải kéo nhau đến nha môn.” Nam tử áo lam đưa ra ý kiến khác.

Hoa Thâm ở bên cạnh nhanh nhảu phụ họa. Ba người đều đang đợi phản ứng của ta, ta cười nhẹ nói: “Ta có thể không truy cứu, chỉ là các ngươi ở giữa nên làm thế nào, cũng không phải do các người nói là xong, phải nhìn người trong cuộc xử lý thế nào đã.”

Bọn họ sững người, nhìn về phía nữ tử ôm đàn tì bà bị bỏ sang một bên, chỉ có người áo lam vẫn như trước nhìn ta không rõ ý gì.

Nữ tử ôm đàn tỳ bà khúm núm: “Nếu… nếu sau này Hoa công tử không làm phiền nữa, tiểu nữ sẽ không truy cứu.”

“Không làm phiền không làm phiền.” Hoa Thâm vội vàng đáp.

Đúng là vừa nhiều mỡ vừa hèn mọn.

Người bị hại đã lên tiếng rồi, ta cũng không tiện cưỡng ép đưa bọn họ đến nha môn.

Bỏ lỡ cơ hội dạy dỗ Hoa Thâm, tiếc thật.

Thấy Hoa Thâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ta bật ra tia trào phúng, quay đầu nói với thị vệ của Tấn vương phủ: “Các ngươi đưa huynh trưởng ta về đi, trước khi phụ mẫu ta quay lại, các ngươi cứ canh chừng ở Hoa phủ, không cho huynh ấy bước chân ra khỏi cửa một bước.”

“Muội muội…”

Hoa Thâm đang định nói tiếp đã bị ta dùng ánh mắt ‘ngươi mà mở mồm ra nói câu nào nữa ta tống ngươi đến nha môn’ doạ sợ, thấp thỏm rời đi cùng thị vệ.

Hai người kia thấy thế cũng cúi đầu với ta rồi nối đuôi nhau đi mất. Thấy bóng lưng của họ, lòng ta vẫn chưa thả lỏng chút nào. Hai người này rất kì quặc, đang định phân phó thị vệ lén theo dõi họ điều tra thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Tấn vương phi đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Ta giật nảy mình, quay đầu thấy một người mặc áo màu xanh nhạt. Hoàng đế Trọng Khê Ngọ!

“Hoàng…”

“Suỵt…” Ta chưa kịp gọi hắn đã đặt ngón tay lên môi, ý bảo ta đừng lên tiếng: “Ta cải trang vi hành, Tấn vương phi đừng làm lộ thân phận của ta.”

Người trong tửu lâu bắt đầu tản ra, ta miễn cưỡng duy trì nụ cười.

Sao gã hoàng đế này lại có mặt trong tửu lâu được nhỉ?

Trọng Khê Ngọ tựa như trăng sáng phong thanh, nụ cười trong veo, không hề lên mặt thể hiện mình là bậc đế vương, còn dịu dàng hơn cả lần đầu gặp gỡ. Nhưng riêng với cái đứa từ nhỏ đã sợ giáo viên, lớn lên lại sợ sếp mà nói, boss tối cao của đất nước này đang ở ngay trước mặt, ta nào dám thả lỏng.

“Vừa rồi thấy Tấn vương phi xử lý nhanh gọn quyết đoán, thật sự không giống với trước đây.” Trọng Khê Ngọ mỉm cười, đôi mắt trong ngần không nhiễm tạp chất, tựa như chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Ta hé miệng, chẳng biết gọi hắn thế nào mới đúng.

Hắn đúng là giỏi đoán lòng người, nói với ta: “Tấn vương phi coi như là hoàng tẩu của ta, gọi tên của ta là được.”

Đùa nhau đấy à? Ta nào có lá gan đó.

Ta cân nhắc mở miệng: “Trọng công tử nói đùa, lúc thành vợ của người ta so với lúc còn là thiếu nữ khác nhau lắm.”

Trọng Khê Ngọ không có hứng thú với đề tài này lắm, hỏi: “Sao vừa nãy không thấy hoàng huynh đâu?”

“Nói gì đi nữa thì chuyện này cũng là chuyện riêng của Hoa phủ chúng ta, vậy nên vương gia không ra mặt thì hơn.” Ta suy nghĩ một chút, cẩn thận trả lời.

Trọng Khê Ngọ lại cười, khuôn mặt như được tắm gió xuân.

Hai huynh đệ nhà này đúng là hai thái cực. Một người tựa tảng băng trôi, còn người kia như nắng ấm. Thật giống như tên của hai người họ, Dạ Lan, Khê Ngọ.

Nhưng trong tiểu thuyết ngôn tình, loại người ấm áp nhã nhặn như Trọng Khê Ngọ không được yêu thích lắm, nói chung là chỉ được ngồi ở ghế nam phụ. Hình như ai nấy đều thích thấy tảng băng tan chảy, chứ không phải là nắng ấm vẹn nguyên.

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ ta cũng không muốn dây dưa gì nhiều, đang định cáo từ thì hắn đã giành nói trước: “Ra ngoài lâu vậy rồi, ta cũng phải trở về thôi. Lần này giản dị xuất cung, không biết Tấn vương phi có thể cho ta đi nhờ một đoạn không?”

Ta có thể nói không sao?

“Nếu Trọng công tử không chê xe ngựa đơn sơ thì mời đi bên này.”

Khuôn mặt ta duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cuống hết lên.

Gã hoàng đế này muốn giở trò gì đây? Ngồi chung xe ngựa với ta hình như không hợp quy củ lắm thì phải!

Chẳng lẽ…

Hắn nhìn trúng ta rồi?

Suy nghĩ này doạ ta sợ hết hồn. Hắn là hoàng thượng đấy, hậu cung mỹ nữ ba nghìn, ta thà chịu chết theo Mục Dao và Trọng Dạ Lan cũng nhất quyết không chịu vào hậu cung.

Thế nhưng từ lúc lên xe ngựa, ta mới nhận ra bản thân tự mình đa tình. Bởi vì sau khi Trọng Khê Ngọ lên xe cũng không nói thêm gì nữa, mãi đến lúc xuống xe mới nói một tiếng cảm ơn rồi đi ngay, xem ra thật sự chỉ muốn đi nhờ xe.

Ta nhịn không nổi suy nghĩ miên man rồi lại đỏ mặt. Đây là là nam phụ si tình thuộc về nữ chính cơ mà. Tuy rằng bọn họ vẫn chưa gặp nhau, nhưng thân làm nữ phụ như ta đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?

Về đến phủ thì trời đã tối, Lý ma ma đã chuẩn bị sẵn cơm canh, nhưng ta bị gã công tử bột kia dày vò đến nỗi không còn hứng ăn nữa. Miễn cưỡng gắp hai đũa, đang định sai các nàng dọn mâm thì xuất hiện một người không nên đến.

Trọng Dạ Lan mặc y phục màu tím giống thường ngày cất bước đi tới, thân thể thon dài dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, hiện ra khuôn mặt trắng nõn lạ thường.

Ta không khỏi sửng sốt, bởi vì mấy tháng nay hắn rất ít khi lui tới chỗ này, ta cũng quen rồi, chứ đừng nói chi buổi tối sẽ đến. Ta vội vàng đứng lên định hành lễ đã bị hắn kéo lên.

“Ta đã từng nói, trước mặt ta A Thiển không cần xa lạ như vậy.” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.

Người ta không khỏi run lên. Đây chính là người chồng trên danh nghĩa của ta, ngẫm lại vẫn không được tự nhiên cho lắm.

“Thái hậu nương nương đã nói rồi, lễ không được bỏ.” Ta duy trì nụ cười.

Trọng Dạ Lan lắc đầu cười, không nói gì nhiều, chỉ nghiêng người ngồi xuống: “Vừa hồi phủ vẫn chưa kịp ăn tối, vừa hay đến chỗ này của nàng.”

Người không muốn ăn nữa là ta đây lại phải ngồi xuống ăn chung với hắn.

“Sao sức ăn của nàng kém như vậy?” Có lẽ nhận ra ta không có khẩu vị, Trọng Dạ Lan lên tiếng hỏi.

“Trước khi vương gia đến thiếp đã ăn một ít rồi.” Ta trả lời.

Ta thấy có chút không bình thường. Hắn và Mục Dao đang yên đang lành ở thư phòng tình chàng ý thiếp, sao tự dưng hôm nay lại chạy tới chỗ ta?

Nhớ xem hôm nay có chuyện gì khác thường, nghĩ mãi cũng chỉ có chuyện của người ca ca phá gia chi tử chuyên đi gây hoạ của ta thôi.

Hắn đến để hỏi tội ta ư?

Quả nhiên, hắn bỏ chén đũa xuống, nhìn ta một cách vô cùng nghiêm túc.

Chẳng lẽ tên tiểu hoàng đế kia đi tìm hắn cáo trạng?

Lúc ta đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy hắn nói: “Thời gian này có phải ta đối xử qua quýt với nàng không?”

Nói không đầu không đuôi, ngươi có ý gì?

Ta nhíu mày, rốt cuộc đang muốn khen hay muốn trách?

Hắn nói tiếp: “Chuyện của ca ca nàng hôm nay sao không đến tìm ta?”

Giọng điệu này kì lạ vô cùng, không giống như đang chỉ trích.

Đoán không ra suy nghĩ của hắn, ta đành cẩn trọng mở miệng: “Hàng ngày vương gia ắt hẳn có rất nhiều chuyện phải xử lý, những chuyện thiếp có thể giải quyết sẽ không đến làm phiền vương gia.”

Ta tận tâm tận lực vì hắn suy nghĩ cũng không lấy được nụ cười của hắn, mặt hắn không đổi sắc nói: “Phu thê hai người là một, sao bây giờ nàng khách khí với ta đến vậy?”

Được rồi, ta đây rắm vỗ chân ngựa, chẳng lẽ hắn đang trách ta độc lập quá mức sao? Nghĩ một lúc thấy đúng đúng, trước đây Hoa Thiển chuyện gì cũng dựa dẫm vào hắn, bây giờ ta thay đổi nhiều như vậy, chẳng trách hắn sinh ra cảm giác chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển.

“Hành vi của huynh trưởng thiếp quá bừa bãi, vương gia ra mặt thật sự không thích hợp, bằng không người khác sẽ nói chúng ta ỷ thế hiếp người. Tốt xấu gì huynh trưởng vẫn nghe lời thiếp, thiếp có thể tự mình xử lý.” Ta giải thích.

Trọng Dạ Lan nhìn ta chằm chằm, thấy lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, hắn nói: “A Thiển, ta phát hiện từ khi thành thân đến nay, nàng bắt đầu xa lánh ta.”

Người này… đúng là không biết điều chút nào. Ta có lòng tốt không đi quấy rối ngươi và Mục Dao thì thôi, ngươi còn mở miệng nói ta xa lánh ngươi?

“Vương gia nghĩ nhiều rồi.” Ta châm trà, ngượng ngùng cười che giấu nói.

“Chúng ta đã thành hôn, ta nên chịu trách nhiệm với nàng, lúc trước là ta… sai, sau khi thành thân vắng vẻ nàng nhiều, từ nay về sau ta sẽ đối xử thật tốt với nàng.” Trọng Dạ Lan trịnh trọng nói.

“Khụ khụ…”

Trà vào đến cổ họng rồi còn sặc!

Bối rối nhận khăn tay Thiên Chỉ đưa, ta lơ đãng né tránh cánh tay của Trọng Dạ Lan đang vươn ra định vỗ lưng cho ta.

Sao tự dưng Trọng Dạ Lan lại có ý thức trách nhiệm thế này?

Ta sợ đến mức xém tí nữa nói ra thân phận của Mục Dao, còn Hoa Thiển chỉ là thế thân mà thôi. Nhưng bản năng sinh tồn khiến ta ngậm miệng, bây giờ chưa phải lúc. Bây giờ tiền tài trong tay ta chưa đủ sức gánh chịu cơn phẫn nộ của Trọng Dạ Lan.

Trăn trở qua đi, ta hỏi hắn: “Mục Dao đâu rồi? Vương gia xử lý thế nào?”

Rõ ràng thấy thân thể hắn cứng đờ, do dự hồi lâu như đã hạ quyết tâm: “Nếu ta đã cưới nàng thì sẽ không phụ nàng.”

Nghĩa là bây giờ giữa ta và Mục Dao, hắn chọn ta?

Lại phải nói thêm, truyện này sở dĩ là truyện ngược là bởi vì Trọng Dạ Lan không giống những tra nam khác, muốn trái ôm phải ấp chân đạp hai thuyền. Hắn lấy Hoa Thiển nhưng chưa từng nghĩ sẽ thu Mục Dao vào viện.

Trước khi phát hiện ra bộ mặt thật của Hoa Thiển, Trọng Dạ La đúng là đối xử với nàng rất tốt, thà rằng chôn giấu tình yêu dành cho nữ chính vào tận đáy lòng. Nhưng hào quang của nam nữ chính quá lớn, hắn càng muốn buông tay lại càng lún sâu, vì vậy truyện càng ngày càng ngược. Nếu sau này Trọng Dạ Lan không biết chân tướng, Hoa Thiển không lộ bộ mặt thật, chỉ sợ hắn thà để bản thân khó chịu chứ không hưu thê bỏ vợ chạy về phía Mục Dao.

Trước đây con người Hoa Thiển không tốt đẹp gì, nhưng con mắt nhìn người xem ra cũng không tệ lắm. Nhưng những người hữu tình rồi cuối cùng cũng sẽ thành người một nhà thôi, kết cục của nữ phụ Hoa Thiện độc ác thảm không để đâu cho hết, tình tiết này cũ rích biết nhường nào.

Chuyện trước kia Hoa Thiển làm như một viên thuốc độc, khiến ta không có cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận ý tốt của Trọng Dạ Lan.

“Điều thiếp muốn không phải là chàng sẽ không phụ thiếp. Vương gia hãy cho bản thân thời gian suy nghĩ kĩ càng, nếu quyết định không sáng suốt, đối với tất cả mọi người đều không công bằng.” Ta buông mắt nói.

Ta cần thời gian. Ba tháng sau là ngày giỗ tổ, ta đang cho bản thân cơ hội tích luỹ tiền tài.

Trọng Dạ Lan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định rời đi, ta mệt mỏi sai nha hoàn dọn bữa tối.

Lý ma ma và Thiên Chỉ mấy lần trao đổi ánh mắt, thấy vậy nhịn không nổi nói: “Vương phi, vừa rồi rõ ràng vương gia muốn ở lại, tại sao vương phi…”

“Lẽ nào ma ma không nhìn ra ư? Bây giờ tâm của hắn đã không ở chỗ ta nữa rồi.” Ta day huyệt thái dương nói.

Lý ma ma sửng sốt, thở dài: “Nếu vương phi đã gả đi rồi, nghĩa là đã là thê tử của người ta. Làm thê sao có thể thời thời khắc khắc yêu cầu tâm phu quân ở chỗ của mình được? Sau khi thành thân sống qua ngày, không giống như trước đây còn là nữ nhi trong nhà. Vương phi phải suy nghĩ thật kĩ, chứ không phải chỉ dựa vào tình cảm.”

“Đạo lý ma ma nói ta hiểu.” Ta miễn cưỡng nhếch môi: “Nhưng mà, ta không nguyện.”

Lý ma ma lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Bà là ma ma hồi môn của Hoa Thiển, từ nhỏ đã nhìn Hoa Thiển lớn lên, tình cảm vô cùng bền chặt. Lúc này bà chỉ đơn giản nghĩ tuổi ta còn nhỏ, chưa thấu hiểu những đạo lý này nên cũng không ép ta.

Trong viện rất nhanh yên tĩnh trở lại. Ta nằm trên giường, đăm đăm nhìn đỉnh màn.

Trọng Dạ Lan, đừng chọc vào ta. Có một số chuyện, ngay từ đầu không có sẽ không phải chịu cảm giác đau đớn khi mất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK