Mạnh Cửu cuộn tròn người trên sô pha, ngây người chẳng suy nghĩ gì. Đột nhiên, cậu nghe thấy sát vách có tiếng tranh cãi ầm ĩ truyền đến. Được rồi, hàng xóm bên cạnh mới đi di dân, trước đó không lâu đã bán nhà. Bây giờ hẳn là đã có hàng xóm mới tới ở. Mạnh Cửu nghĩ, nếu như giống trong tiểu thuyết, sát vách hẳn sẽ là Bất Từ, thật là chuyện siêu tốt đẹp.
Mới nghĩ tới đó, Mạnh Cửu ma xui quỷ khiến thế nào lại ra mở cửa, từ trong thân ảnh qua lại của nhân viên chuyển nhà, tìm kiếm bóng dáng hàng xóm mới.
Một bóng lưng thon dài tựa hồ nghe thấy tiếng cậu mở cửa, quay người sang, thấy là Mạnh Cửu thì lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu chào hỏi: “Xin chào, tôi là hàng xóm mới chuyển tới. Tên là Hạ Sam.”
A, không phải là Bất Từ. Quả nhiên, tiểu thuyết gì đó đều là gạt người. Mạnh Cửu lộ ra thần sắc thất vọng, hai mắt trong veo ngập nước.
Hạ Sam cảm nhận được sự thay đổi của Mạnh Cửu, khó hiểu hỏi: “Cái kia, tôi làm sai gì sao?”
Mạnh Cửu lúc này mới phản ứng, mang theo áy náy, vội vàng giải thích: “Không có, không phải lỗi của cậu. Xin lỗi, thất lễ rồi.” Mạnh Cửu nói xong câu đó, dạ dày càng đau hơn, đau tới mức cậu đứng không nổi, thiếu chút nữa sụp xuống.
Hạ Sam tiến tới, đỡ lấy Mạnh Cửu, thân thiết hỏi: “Anh làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao? Có cần tôi đưa anh tới bệnh viên không?”
Mạnh Cửu lắc đầu, đau dạ dày là bệnh cũ. Năm ấy, chia tay Bất Từ, cậu bỏ ăn bỏ uống, ăn một chút lại nôn, ngày ấy, dạ dày đã bị hỏng rồi. Hai năm sau, cậu mới chậm rãi vực dậy. Giờ nhớ lại, cậu cũng chẳng biết những năm tháng sau này, cậu sẽ sống ra sao.
Ôm bụng lảo đảo trở về phòng khách, Mạnh Cửu lại tiếp tục cuộn mình trong sô pha, tiếp tục thả hồn bay vào cõi thần tiên. Cậu vừa ngồi xuống, lại phát hiện ra có một cái đuôi theo mình vào nhà.
Mạnh Cửu nghi hoặc nhìn Hạ Sam cười tủm tỉm trước mặt: “Cậu có chuyện gì sao?”
Dáng vẻ tươi cười của Hạ Sam rất ấm áp, trong thoáng chốc làm Mạnh Cửu liên tưởng tới Bất Từ.
Hạ Sam chỉ chỉ nhà mình đang bừa bộn, nói: “Nhà tôi rất lộn xộn, không thể nấu cơm được. Hôm nay có thể ăn nhờ một bữa ở nhà anh không? Thức ăn tôi đã mua rồi, tôi sẽ nấu, có được không?”
Mạnh Cửu vì dạ dày đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, trong đầu nghĩ, dù sao mình cũng không sợ chết, nếu gặp phải người xấu thì đành nhận mệnh. Nếu đã là hàng xóm, thôi thì cũng tiện. Vì vậy cậu đồng ý.
Hạ Sam cũng không khách khí mang đồ ăn từ nhà mình sang. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạnh Cửu, Hạ Sam nhiều lần đề nghị đưa cậu đi viện, đều bị Mạnh Cửu từ chối. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thôi được, đành mau chóng nấu cơm để cậu ăn cho đỡ đau. Sau này chậm rãi chăm sóc là tốt rồi.
Đúng vậy, Hạ Sam quen biết Mạnh Cửu, chính xác hơn là quen biết Cựu Mộng.
Hàng xóm của Mạnh Cửu di dân, chuẩn bị bán nhà. Hạ Sam nhân lúc này bán căn nhà mình đang sống ở S thị, chạy tới mua nhà cạnh Mạnh Cửu. Chuyển tới ở bên cậu, chăm sóc cậu.
Hạ Sam vừa làm cơm, vừa lén ngắm Mạnh Cửu ở sô pha. Thời khắc này, anh đã mơ rất nhiều năm, hôm nay trở thành sự thật, trong lòng không thể nào diễn tả hết được sự hạnh phúc.
Hạ Sam từ lâu đã biết tới cái tên Cựu Mộng, khi anh dùng ID Hạ Quang Niên gia nhập giới võng phối, Cựu Mộng đã là đại thần trong giới, từ lâu đã ẩn thân.
Hai người họ chưa từng hợp tác phối kịch. Mạnh Cửu chưa từng nghe được thanh âm của Hạ Sam, Hạ Sam chẳng hề cảm thấy kỳ quái. Bởi vì Cựu Mộng nổi tiếng là không thích nghe kịch. Anh lại chưa hợp tác với Cựu Mộng bao giờ, làm sao Mạnh Cửu có thể nghe thấy thanh âm của anh được. Cho dù anh là một trong Thất đại thần. Đúng vậy, Hạ Quang Niên là CV của Thì Quang, một trong Thất đại thần.
Nấu xong cơm, Mạnh Cửu đã nằm trên sô pha ngủ ngon lành. Hạ Sam nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu, ôn nhu nói: “Mạnh Cửu, ăn thôi.” Lời vừa nói xong, mặt Hạ Sam liền biến sắc. Mạnh Cửu vừa nãy không hề tự giới thiệu, thế nên lẽ ra Hạ Sam sẽ không thể biết tên cậu được.
Cũng may, Mạnh Cửu không hề nghe thấy. Hạ Sam thở phào, tiếp tục gọi: “Đứng lên ăn cơm, ăn xong lại ngủ tiếp có được không?”
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Mạnh Cửu cảm thấy có một thanh âm ấm áp liên tục vang lên bên tai. Thanh âm này, thực sự rất ấm, tựa như đang ủ ấm trái tim đau đớn nhiều năm của cậu.
Mạnh Cửu vô thức lẩm bẩm nói: “Bất Từ, là anh sao? Anh đã trở về?”
Tay Hạ Sam ngừng lại, nhãn thần tối sầm. Anh biết, thầm mếm Mạnh Cửu đã tròn năm năm, làm sao anh có thể không biết Mạnh Cửu thích Bất Từ. Nghe những lời đồn ồn ào đến thế, làm sao anh có thể không biết cơ chứ.
Thế nhưng, anh cũng biết, Mạnh Cửu còn ở bên Bất Từ, cũng biết hai người họ đã chia tay. Bởi vì, anh và Quy Khư là bạn bè kiêm đối tác làm ăn. Quy Khư biết anh thích Mạnh Cửu, một mực khuyến khích anh theo đuổi cậu.
Thế nhưng, anh nói, anh sẽ đợi tới khi Mạnh Cửu quên Bất Từ, khi cậu buông tay, lúc ấy, anh mới đến trước mặt cậu, che chở cho cậu. Bởi vì anh không muốn thừa cơ lợi dụng người ta.
Thế nhưng, anh đã đợi năm năm, tròn năm năm, từ khi còn học đại học cho tới khi đi làm, anh vẫn không thể đợi được Mạnh Cửu quên Bất Từ.
Hỏi anh tại sao lại biết Mạnh Cửu vẫn còn nhớ à? Bởi vì anh cũng là người đang yêu. Khi sinh nhật Bất Từ, Mạnh Cửu sẽ biến mất cả một ngày. Khi lễ tình nhân, Mạnh Cửu sẽ đăng lên mạng ảnh chụp cảnh đêm, một tấm ảnh với màn đêm đen kịt, ánh đèn đường le lói. Hạ Sam biết, đó là ý muốn chờ đợi ai đó. Thỉnh thoảng cậu up weibo, trêu chọc bạn bè hạnh phúc. Fan sẽ hùng hục comment, nói cậu mau tìm một người yêu cho mình đi. Cậu chỉ yên lặng đáp lại, chỉ cần người ấy là tốt rồi.
Năm năm qua, anh thực sự chờ không nổi nữa. Nếu như một mình cậu không thể quên được Bất Từ, vậy để anh giúp cậu quên.
Nguyên nhân thật sự khiến Hạ Sam quyết định chạy tới trước mặt Mạnh Cửu chính là cái weibo của Cựu Mộng. Khi đó, Hạ Sam đang tính toán xem có nên làm quen ở trên mạng trước, rồi mới gặp nhau ngoài đời hay không, thì nhìn thấy cái weibo kia, cả người đều nhảy dựng.
Lẽ nào cậu gặp lại Bất Từ? Mở xem bình luận phía dưới, một đám người cãi nhau ầm ĩ. Rõ ràng chỉ là một cái weibo chẳng nhắc tới ai, cũng không nhắc tới giới, thế nào lại bị liên tưởng đến vậy. Chỉ có thể trả lời rằng, chuyện năm ấy thật sự quá ầm ĩ. Thế nên cho tới hiện tại, chỉ một biến động rất nhỏ, mọi người cũng sẽ nhịn không được mà tưởng tượng.
Nhưng, ai cũng không quan tâm tới cảm thụ của đương sự. Bọn họ không hề biết, người thật sự bị tổn thương là ai, người đó chỉ có Mạnh Cửu.
Bất Từ ích kỉ như vậy, căn bản không xứng với Mạnh Cửu. Anh muốn ngăn cản bọn họ hòa hảo, cho dù là người thứ ba cũng được, anh muốn dốc hết sức ngăn cản họ tiếp tục ở bên nhau. Hạ Sam từ chức, bán nhà, mau chóng chạy từ S thị tới C thị. Bay qua hơn nửa đất nước, anh một chút cũng không thấy mệt mỏi.
Khi nhìn thấy Mạnh Cửu, Hạ Sam kích động vô cùng. Mặt dày chui vào nhà Mạnh Cửu, chỉ cảm thấy bao trùm là không gian tịch mịch, vắng vẻ. Anh bỗng thấy yên lòng, xem ra Bất Từ không hề quay về. Thế nhưng sắc mặt trắng bệch của Mạnh Cửu lại làm Hạ Sam quặn lòng. Cậu chính là như vậy, không biết thương chính mình.
Khi Hạ Sam ngây người, Mạnh Cửu dần dần tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy Hạ Sam đang ngồi xổm trước mặt, đôi mắt sáng sủa mở to, sững sờ nhìn cậu.
Ngủ dậy, dạ dày đã đỡ đau nhiều. Mạnh Cửu miễn cưỡng đứng lên, tùy ý nói: “Nấu xong cơm rồi?”
Hạ Sam lập tức hướng về phía phòng ăn, nói: “Đúng vậy, mau tới ăn đi.”
Mạnh Cửu khi ăn rất yên lặng, tỉ mỉ nhai, chậm rãi nuốt, động tác rất nhẹ nhàng, khiến cho Hạ Sam không cách nào dời mắt được. Bởi vì bữa cơm hôm nay thật ngon, Mạnh Cửu cảm tưởng như đã thật lâu rồi cậu không thấy nhà mình ấm áp như vậy.
Cơm nước xong, Mạnh Cửu muốn rửa chén, lại bị Hạ Sam đoạt mất, “Anh nghỉ ngơi đi, mượn nhà bếp của anh, tất nhiên là tôi phải rửa bát rồi.” Hạ Sam nháy mắt mấy cái, rồi đuổi Mạnh Cửu ra khỏi nhà bếp.
Mạnh Cửu bước được hai bước, dừng lại quay đầu, nói: “Cảm ơn bữa cơm của cậu, ăn rất ngon. À, tôi tên Mạnh Cửu.”
Hạ Sam vừa rửa chén vừa trả lời: “Thích ăn thì sau này cứ tới nhà tôi, tôi sẽ nấu cho anh ăn, hoặc để tôi tới nhà anh cũng được. Ăn một mình rất ngại nấu. Nấu cho một người cũng là nấu, nấu cho hai người cũng là nấu. Càng đông càng vui.”
Có thể sao? Như vậy, hình như rất ấm áp. Cuộc sống như vậy, tựa như chỉ có trong tưởng tượng của cậu. Mạnh Cửu do dự một hồi, cuối cùng do dự bị chờ mong đánh bại, đáp: “Được. Nếu cậu không phiền.”
Khóe miệng Hạ Sam khẽ giương lên, cao giọng nói: “Không phiền, một chút cũng không phiền.”
Mạnh Cửu gật đầu, đi ra khỏi phòng bếp. Một lúc sau, Hạ Sam rửa xong cũng đi ra. Hai người ngồi trên sô pha, câu được câu không trò chuyện.
“Cậu là người S thị?” Mạnh Cửu ngạc nhiên, không tin hỏi ngược lại.
Hạ Sam gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng mà sau này sẽ ở C thị.”
Ánh mắt Mạnh Cửu nhìn vào khoảng không: “S thị sao, là nơi rất tốt mà, sao lại muốn tới C thị chứ?”
“C thị không phải là thành phố thích hợp để sinh sống nhất sao?” Hạ Sam cười nói, “Hơn nữa, nơi này có người mà tôi muốn bảo vệ, đương nhiên phải không được chùn bước mà chạy tới đây rồi.”
“Người cậu muốn bảo vệ?” Mạnh Cửu thu hồi tầm mắt, nhìn Hạ Sam, nhợt nhạt cười, nói: “Người ấy, thật hạnh phúc.”
Hạ Sam bị nụ cười nhạt này mê hoặc tới quên cả hô hấp, trong lòng thầm nói: Mạnh cửu, tôi nhất định sẽ cho anh hạnh phúc, tin tưởng tôi.
Thế nhưng, giờ anh không có dũng khí nói ra điều đó. Anh biết, Mạnh Cửu chưa quên Bất Từ, cậu thường đưa mắt nhìn vu vơ, ngẩu nhiên không cẩn thận lộ ra sự cô đơn, nhàn nhạt bi thương.
Dường như, Mạnh Cửu ngạo kiều, biệt nữu, thỉnh thoảng độc miệng, của tám năm về trước đã sớm chết rồi.
Hạ Sam đã nghe rất nhiều âm tần, kịch, FT, bài hát của Mạnh Cửu. Mạnh Cửu của tám năm trước, mặc dù không phải thích đùa vui ồn ào, nhưng so với hiện tại thì vẫn có tinh thần hơn. Mạnh Cửu khi ấy thích đi theo sau Bất Từ, ở trên SK (1) nói chuyện phiếm với staff. Thời gian ấy là khoảng thời gian tươi sáng nhất của cậu.
Cho tới một ngày nào đó, cậu đột nhiên lặng im. So với sự khiêm tốn ngày trước, còn yên lặng hơn rất nhiều.
Mạnh Cửu, tôi nhất định sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Hạ Sam tự hứa với chính mình.
*Chú thích:
(1) SK: skype.