Cảnh sát mở miệng: “Đúng vậy.”
“Không còn vân tay của người nào khác?”
Cảnh sát khẳng định: “Đúng vậy.”
Hoắc Nhiên trở về chỗ ngồi, thu lại tầm mắt, che đi cảm xúc: “Bên luật sư biện hộ đã đặt câu hỏi xong.”
Phiên tòa thẩm vấn đến hiện tại cũng không có nhiều tiến triển, dấu vân tay của Tô Thịnh đã quá rõ ràng, cậu ta lại không có chứng cứ ngoại phạm.
Cô gái ngồi bên cạnh của mẹ Tạ Tuế Tinh thở dài một hơi nhẹ nhõm, hạ giọng nói với bà ta: “Bác không cần lo lắng, công tố viên Tần có nói anh ấy nhất định sẽ đưa tên tội phạm giết người này vào tù, giết người phải chịu tội, tên luật sư này không thể nào giúp hắn thoát khỏi nhiều bằng chứng vậy đâu.”
Trái tim của Tô Dư như hẫng một nhịp.
Tô Dư nhìn qua, đúng lúc đối mặt với ánh mắt đầy căm hận của mẹ Tạ Tuế Tinh, khóe mắt của bà ta còn vương nước mắt, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ chỉ trích – cô là đồng phạm với tên sát nhân, giúp hắn hòng thoát tội.
Tô Dư thu lại tầm mắt, gắt gao nắm chặt tay.
Đôi mắt Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cô, cảm xúc của cô dần bĩnh tĩnh trở lại.
Hiện tại mọi người đều buộc tội Tô Thịnh là tên tội phạm giết người, điều cậu ta cần nhất bây giờ là luật sư, người thân luôn tin tưởng và đừng về phía cậu ta, và cả...
Tô Dư ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Nhiên.
Anh đang ngồi ở ghế luật sư bào chữa, lưng thẳng như thân cây, hình dáng khắc sâu rõ ràng, đường cong lưu loát, ánh mắt không hề lẫn tạp chất. Cô chỉ thấy góc nghiêng của anh, tầm mắt đang nhìn về phía thẩm phán, bắt đầu đưa ra bằng chứng.
Cô nghĩ, cô nên tin tưởng Hoắc Nhiên, anh nói không sao cả vậy thì mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi.
Những bằng chứng bên luật sư bào chữa đưa ra còn có chút hạn chế, thường được chọn lọc từ những bằng chứng có trong tay cảnh sát và cơ quan công tố.
Hoắc Nhiên cũng không ngoại lệ, bằng chứng đầu tiên của anh là lời khai của Tô Thịnh và Tô Dư.
Giọng nói Hoắc Nhiên trầm ấm, trong trẻo lại có chút lạnh lùng: “Trong lời khai của bị cáo có nhắc tới rạng sáng tầm hai giờ, cậu ta có tới nhà chị mình là Tô Dư, lời khai của Tô Dư cũng chứng thực rằng lúc cô ấy tỉnh dậy mở cửa cũng là lúc 2 giờ 5 phút. Mà từ nhà bị cáo đến chung cư Tô Dư lái xe ít nhất cũng là 20 phút, huống chi trời lúc đó cũng mưa to nên đi đường cũng sẽ bị kéo dài thời gian thêm chút, nói cách khác cậu ta phải rời khỏi chung cư vào khoảng 1 giờ 40 phút sáng là muộn nhất. Mà vừa rồi nhân chứng là giáo viên Thẩm Ngọc đây có nói tầm hai giờ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bị cáo đi từ chung cư ra ngoài, căn bản thời gian không hề phù hợp.”
Anh dừng một chút, đưa ra bằng chứng thứ hai là một đoạn video giám sát – là camera theo dõi trong thang máy của chung cư Tô Dư.
Hình ảnh trong video là Tô Thịnh tiến vào thang máy, cả người ướt đẫm, trên tay phải dính đầy máu không ngừng nhỏ xuống loang lổ, thời gian theo dõi ở góc bên phải được phóng to ra.
Rạng sáng 2 giờ 3 phút.
Hoắc Nhiên nói: “Cho nên người mà nhân chứng nhìn thấy không phải là Tô Thịnh, mà nhân chứng cũng có nói, tại khu chung cư đó chỉ có mỗi bị cáo là người trẻ tuổi, hoặc là nhân chứng bởi vì trời mưa to mà nhìn không rõ, sinh ra ảo giác, hoặc là tên đó chính là hung thủ, cũng là một người trẻ tuổi.”
Bằng chứng thứ ba là kết quả xét nghiệm nước tiểu của Tô Thịnh vào ngày bị bắt và thời hạn xét nghiệm nước tiểu dương tính với ma túy.
Hoắc Nhiên lãnh đạm giải thích: “Kết quả xét nghiệm nước tiểu của bị cáo là âm tính, thời hạn xét nghiệm nước tiểu dương tính là sau khi sử dụng cần sa từ hai tiếng đến năm mươi sáu tiếng, tức là bị cáo không sử dụng cần sa trong vòng năm mươi sáu giờ trước khi xét nghiệm. Vì vậy động cơ giết người là bị phát hiện hút cần sa rồi nảy ý giết người căn bản không thể nào tồn tại.”
Bằng chứng thứ tư là tin nhắn của Tô Thịnh với “Dao Dao” trên Wechat.
Hoắc Nhiên nhìn cảnh sát tòa án đem chứng cứ đến trước mắt Tô Thịnh, cảm xúc Tô Thịnh đột ngột biến đổi một cách rõ ràng. Cậu ta quay đầu, nhìn Hoắc Nhiên, trong mắt đầy vẻ bất an, hoảng loạn, chật vật, còn có sợ hãi, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy.
Nội dung đoạn tin nhắn là -----
Tô Thịnh: “Buổi sáng cô giúp việc có tới làm vệ sinh, còn có mua táo, em muốn ăn con thỏ được cắt từ quả táo!”
Rất lâu sau Dao Dao mới trả lời: “Được thôi, đợi chút tôi qua.”
Sau đó là ảnh chụp tin nhắn cuối cùng, thời gian cũng đã cách ba tiếng, Tô Thịnh nói: “Con thỏ từ quả táo này đáng yêu quá, hôm nay tôi thật sự rất vui!”
Cậu ta còn gửi thêm hình con thỏ được gọt từ quả táo ở trên bàn trà.
Cuối cùng là một phần bằng chứng sau khi vụ án xảy ra mà cảnh sát đã chụp được ở chung cư của Tô Thịnh. Trên bàn trà bừa bộn vẫn còn có một chiếc đĩa, con thỏ đã không thấy đâu, nhưng trên đĩa vẫn còn lõi vỏ táo.
Hoắc Nhiên lên tiếng: “Từ bằng chứng thứ tư, chúng ta có thể thấy cái người tên “Dao Dao” này vào ngày xảy ra vụ án cũng đã tới nhà bị cáo, hơn nữa còn dùng qua dao gọt hoa quả kia để gọt quả táo hình con thỏ. Trong những bức ảnh mà cảnh sát chụp tại hiện trường, có thể thấy bị cáo đã không rửa đĩa sau khi ăn táo ngày hôm đó, và đương nhiên cậu ta cũng không rửa con dao đó. Bị cáo cũng đã từng khai rằng cậu ta cũng chưa rửa con dao gọt hoa quả đó, nói cách khác, đáng ra trên con dao đó cũng phải có dấu vân tay của “Dao Dao”, nhưng hiện tại xét nghiệm chỉ phát hiện dấu vân tay của bị cáo. Nếu bị cáo trong lúc gây án nảy ra ý đồ xóa dấu vết sạch sẽ, thì trên con dao kia chắc chắn sẽ không lưu lại vân tay gì cả, hoặc sẽ không thể nào để lại dấu vân tay của Tô Thịnh rõ ràng như vậy, cho nên dấu vân tay trên dao phù hợp với lời khai của bị cáo – cậu ta về nhà vô tình dẫm phải con dao, trong lúc nhặt lên thì để lại dấu vân tay.”
Nắm tay Tô Dư dần buông lỏng ra.
Thẩm phán hỏi Tần Dự: “Công tố viên có ý kiến gì với những bằng chứng này không?”
Tần Dự căng thẳng, sắc mặt có chút kém, giọng nói trầm xuống: “Có, luật sư bào chữa dựa vào những bằng chứng tự mình suy đoán sự việc, đối với việc tùy ý suy đoán hành vi của bị cáo, rõ ràng không đáng tin cậy.”
Nhân chứng của Hoắc Nhiên là cô giúp việc ở chung cư của Tô Thịnh.
Hoắc Nhiên hỏi cô ấy: “Ngày thường công việc cô thường phụ trách là gì? Tần suất như thế nào?”
Cô giúp việc: “Mỗi ngày vào lúc 8 giờ sáng tôi đều đến căn hộ của cậu Tô quét dọn vệ sinh, rửa sạch chén đũa, lau nhà, thay chăn nệm, đại loại như vậy.”
“Tức là sáng nào cô cũng đến chung cư bị cáo vào lúc 8 giờ?”
“Đúng vậy.”
“Cô có cần phải nấu cơm không?”
Tần Dự híp mắt: “Phản đối, câu hỏi này không liên quan gì đến vụ án.”
Ngữ khí Hoắc Nhiên bình tĩnh: “Thẩm phán, câu hỏi này rất quan trọng.”
Thẩm phán: “Phản đối vô hiệu, luật sư bào chữa tiếp tục đặt câu hỏi.”
“Không cần, cậu Tô luôn ăn ở bên ngoài hoặc đặt cơm hộp, sáng hôm sau tôi chỉ cần đến dọn rửa chén đũa của cậu ấy.”
“Tô Thịnh có thói quen rửa chén không?”
“Không có, cậu ấy dùng xong toàn để đó, ngày hôm sau tôi mới rửa.”
Cho nên, Tô Thịnh chính xác sau khi ăn quả táo xong đã không rửa con dao gọt hoa quả, xóa đi dấu vết của “Dao Dao”.
Tim Tần Dự đập nhanh chóng, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén, chợt đứng lên: “Phản đối...”
Anh ta còn chưa nói xong, Hoắc Nhiên liền quay đầu nhìn lại, đôi mắt anh tựa như viên ngọc đen thẫm: “Người được các nhân chứng thấy về mặt logic không thể coi là bị cáo, trong tình hình hiện tại vẫn chưa biết được người đã rửa con dao, trên con dao chỉ có dấu vân tay của bị cáo nhưng lại không có vân tay của “Dao Dao” cũng từng chạm qua, nói cách khác bằng chứng vân tay hiện tại vẫn còn là nghi vấn.”
Có hai trường hợp, một là giả định Tô Thịnh chính là kẻ sát nhân, sau khi cậu ta giết người, vì che đậy dấu vết cậu ta đã rửa sạch con dao, nhưng bằng cách này thì sẽ không để lại dấu vân tay nào, nếu có thì chỉ rất ít và không đủ làm chứng cứ, không thể nào để lại nhiều vân tay như hiện tại được; trường hợp thứ hai là Tô Thịnh không có mặt tại nhà, có kẻ khác đã đột nhập vào nhà giết Tạ Tuế Tinh rồi lau sạch dấu vân tay, mà lúc Tô Thịnh trở về vô ý cầm lấy con dao gọt hoa quả nên mới in lại dấu vân tay trên con dao lần nữa.
Trường hợp thứ hai, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy vô lý.
Nếu Tô Thịnh không ở nhà, Tạ Tuế Tinh còn đến nhà cậu ta làm gì? Kẻ kia tại sao lại đột nhập vào nhà Tô Thịnh? Lại còn giết người ở đó?
Khu dự thính phút chốc ồn ào, có người thổn thức, có người không tin được, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ.
Mẹ của Tạ Tuế Tinh sắp phát điên lên, bà ta kêu phá lên, tê tâm phế liệt la hét: “Luật sư các người toàn là kẻ uống máu người! Sau này chắc chắn sẽ không được chết tử tế!”
Tần Dự nắm chặt tay, muốn nói gì đó.
Thẩm phán nhíu mày, lập tức gõ búa: “Im lặng!” Cảnh sát tòa án tiến lên đứng ở trước khu dự thính đề phòng có bạo loạn.
Thẩm phán nghiêm mặt: “Phiên tòa tạm ngưng, công tố viên, luật sư bào chữa, mời đến phòng họp.”
Trong phòng họp, vị thẩm phán ngồi xuống.
Sắc mặt Tần Dự không tốt lắm, lạnh nhạt kéo kéo cổ áo: “Thẩm phán, luật sư bào chữa thiếu bằng chứng của “Dao Dao”, “Dao Dao” có thật sự đã chạm qua dao hay không, chúng ta không hề biết được.”
Hoắc Nhiên nghiêm túc nói: “Thẩm phán, tôi đề xuất tòa nên mời nhân chứng mới là “Dao Dao” ra tòa, người này tên là Ôn Dao, cô ta chính là giảng viên của trường đại học của Tô Thịnh.”
Tần Dự cười, phản bác: “Xem như cô ta thật sự đã chạm qua con dao, Tô Thịnh cũng không đem dao đi rửa, cũng không lau vân tay của mình, dấu vân tay cuối cùng là cậu ta vô tình cầm dao lên để lại, vậy ý của anh là còn có người thứ ba? Tên đó mới chính là hung thủ đúng không?” Tần Dự mỉa mai châm chọc: “Trước tiên tên đó đột nhập vào nhà Tô Thịnh không để lại dấu vết gì rồi giết người, sau đó lại rửa sạch con dao không để lại dấu vân tay, cuối cùng để lại cần sa trong nhà bị cáo? Sau đó bị cáo thật ra vô tội, lát sau cậu ta về nhà vô ý cầm con dao gọt hoa quả, nên để lại dấu vân tay? Chuyện này không phải là quá trùng hợp rồi chứ, luật sư Hoắc.”
Hoắc Nhiên nhìn anh ta, ánh mắt đen nhánh tràn đầy châm chọc: “Đó là chuyện của cảnh sát, không phải của tôi, tôi chỉ phụ trách đưa ra nghi ngờ hợp lý, loại trừ những chứng cứ không hợp lý, để chứng minh đương sự của tôi vô tội hay phạm tội nhẹ thôi.”
“Thẩm phán, hiện trường không có dấu vết của người thứ ba! Về dấu vân tay cũng còn có một trường hợp, đó là Tô Thịnh trong lúc rửa sạch dấu vết không cẩn thận để lại...”
“Dấu vân tay để lại là bốn ngón, rõ ràng là tư thế nắm dao, không phải là vô ý để lại...”
Thẩm phán nghe hai người ồn ào đến nhức đầu, chợt rống một tiếng: “Được rồi, im lặng!”
Hoắc Nhiên: “Xin lỗi.”
Tần Dự hít sâu một hơi, cũng lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Thẩm phán: “Hôm nay tạm dừng phiên tòa tại đây, ngày mai lại mở phiên tòa, tôi đồng ý việc luật sư bào chữa mời nhân chứng mới.”
Tần Dự vội vàng: “Thẩm phán...”
Thẩm phán còn chưa nghe xong, không kiên nhẫn mà ngắt lời: “Cứ như vậy đi, hai người đi ra ngoài đi, 9 giờ sáng mai, không được đến trễ.”
Tại hành lang cuối tòa án, Tô Dư đang ngồi trên ghế dài, ánh sát mặt trời chiếu qua cửa sổ để lại những vệt sáng dài, sáng loáng trên đá cẩm thạch của sàn nhà.
Ánh mắt cô nhìn thẳng tắp vào tài liệu ở trước mắt.
Mặc dù Hoắc Nhiên đã đưa ra nghi vấn có thể bác bỏ bằng chứng, nhưng muốn chứng minh rằng Tô Thịnh vô tội thì nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ, họ buộc phải tìm ra chứng cứ ngoại phạm của Tô Thịnh.
Trước mắt xem ra “Dao Dao” kia chắc chắn là Ôn Dao, nhưng mà cái người mà vị giáo viên kia nhìn thấy vào lúc hai giờ sáng kia, rốt cuộc là ai?
Dựa vào những phân tích của Hoắc Nhiên, trong lúc Tô Thịnh ra ngoài, hung thủ đã giết chết Tạ Tuế Tinh, nhưng không cẩn thận đã để lại dấu vân tay nên đã dứt khoát lau đi con dao. Sau khi Tô Thịnh trở về, cậu ta vô tình nhặt dao lên nên đã để lại vân tay trên con dao, lại bởi vậy mà trở thành nghi phạm. Nếu là như vậy có nghĩa là vụ án này không hề có kế hoạch từ trước? Hung thủ không mang theo dao, ngay cả hung khí gây án lại lấy ngay tại hiện trường? Nhưng kẻ đó lại xóa sạch dấu vân tay… còn có một chỗ thắc mắc khác, tại sao vụ án lại xảy ra ở chung cư của Tô Thịnh?
Hiện trường đầu tiên của vụ án là tại phòng khách, nhưng mà bọn họ làm sao có thể đi vào chung cư của Tô Thịnh?
Trong đầu Tô Dư bỗng hiện lên một ý nghĩ, hình ảnh giả dụ chợt thoáng hiện trong đầu cô – hung thủ kia vào chung cư của Tạ Tuế Tinh, Tạ Tuế Tinh vì rất sợ hãi nên đã vội chạy đến chung cư của Tô Thịnh ở đối diện để cầu cứu. Lúc cô ấy đang chạy, hung thủ vẫn đuổi theo phía sau… Nhưng vào thời điểm đó Tô Thịnh đã đi ra ngoài, trong nhà không có người… Tạ Tuế Tinh làm sao vào nhà căn hộ của Tô Thịnh được? Chẳng lẽ là Tô Thịnh vội ra ngoài nên quên đóng cửa kỹ, sau đó Tạ Tuế Tinh mới có thể chạy vào, nhưng lại phát hiện trong nhà không có ai, thấy đã không thể cầu cứu ai, lúc này cô ấy chỉ có thể nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn để tự vệ, nhưng lại bị hung thủ cướp lấy rồi đâm xuống...
Tô Dư còn đang thất thần, bỗng ánh sáng trước mắt bị một cái bóng che khuất.
Giọng nói Hoắc Nhiên nặng nề: “Sao lại ngẩn người vậy?”
Tô Dư ngước mắt lên, thấy anh đang nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy ấy có hình bóng nhỏ bé của cô, anh nói: “Đi thôi.”
Tô Dư đứng lên: “Đi đâu?”
Âm thanh Hoắc Nhiên bình lặng: “Ăn cơm.”
Tô Dư ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Có một ánh mắt ở phía trước nhìn về phía hai người.
Tần Dự đang đứng ở chỗ ngoặt, mặt không cảm xúc, ánh nhìn anh ta dừng trên người Tô Dư, anh ta cắn chặt hàm, khí thế sắc bén, lạnh lẽo.
Hoắc Nhiên cười nhạt, con người đen nhánh, bước chân không ngừng.
Tần Dự vẫn không chịu mở miệng, đến khi Tô Dư đi ngang qua, anh ta mới đè thấp giọng nói: “Tô Dư, cô đây chính là giúp em trai cô thoát tội. Hiện tại những bằng chứng đều đủ để chứng mình em trai cô đã phạm tội, cậu ta phải chịu trừng phạt của pháp luật, tội phạm nên phải trả giá ở trong tù. Hoắc Nhiên là luật sư hình sự, căn bản không nói đến chuyện đạo đức… Cô cũng từng là công tố viên trưởng nên chắc hẳn cô cũng biết luật sư biện hộ vì muốn thoát tội cho thân chủ mình mà sẽ không từ thủ đoạn nào...Lúc nãy sau khi phiên tòa kết thúc, mẹ của Tạ Tuế Tinh liền ngất xỉu tại chỗ. Tô Thịnh giết chết Tạ Tuế Tinh, vậy mà hai người bây giờ lại nhởn nhơ giúp em mình chạy tội...”
Tô Dư nghe vậy, thân thể trong nháy mắt liền cứng đờ, cô chợt dừng lại.