Vì xuất thân là con gái nhà võ nên phụ thân vẫn luôn nói với ta rằng sống chết có số. Ta cũng hiểu được khi đánh trận thì thắng bại là chuyện thường tình, trên sa trường đao kiếm không có mắt.
Nhưng khoảnh khắc ta nhận được tin tức kia, ta vẫn hoảng loạn, luống cuống.
Ta chỉ có thể nặng nề nhắm mắt lại, cố gắng an ủi chính mình, có đôi khi không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Hôm sau ta vội vàng sai người đi tìm hiểu tình hình trên chiến trường.
Có lẽ do động tĩnh quá lớn nên Lục Cảnh Chu cũng tới.
Hắn vừa đến liền nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Không biết vì sao tâm tình vừa mới cố gắng bình tĩnh của ta lại trở nên hỏng bét, khổ sở và sợ hãi đồng loạt xông lên.
Ta gần như ôm lấy tay hắn khóc nức nở.
"Lục Cảnh Chu, chàng có thể giúp ta hay không, cha và huynh trưởng của ta...."
Đây là lần đầu tiên ta nhờ hắn giúp đỡ sau khi ta gả cho Lục Cảnh Chu.
Nhưng ta còn chưa nói xong thì ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói nũng nịu.
"Cảnh Chu ca ca, sao huynh còn chưa trở về?"
Lúc này ta mới chú ý tới hỉ phục đỏ tươi trên người hắn.
Sắc mặt của Lục Cảnh Chu cũng trở nên cứng đờ.
Hắn dừng một chút, chậm rãi rút tay ra.
"Chi Ý, có chuyện gì lần sau hãy nói, đêm nay ta lại đến với nàng."
Hắn đã đi, và không quay về nữa.
Đêm nay, ta mở to mắt cho tới hừng đông.
Ta chết lặng thay quần áo, đến trước gương đồng nặn ra một khuôn mặt tươi cười sau đó một mình trở về phủ tướng quân.
Ta phải khuyên giải, an ủi nương và tổ mẫu một phen.
Ngày hôm sau, sau khi từ phủ tướng quân trở ra ta lại đến Tam Thiền Tự.
Ta muốn cầu bình an cho cha ta.
Nhưng không ngờ ta lại gặp được Lục Cảnh Chu và Lục Bồng Bồng trong chùa.
Bọn họ đến để cầu bình an cho đứa con chưa ra đời của họ.
Ta đứng ở cửa yên lặng nhìn hai người họ một hồi, nhìn họ dắt tay nhau, nhìn Lục Bồng Bồng quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn Lục Cảnh Chu ân cần nâng nàng ta dậy.
Ta nhìn một lúc sau đó mặt không đổi sắc vòng qua bọn họ, ta đến để bái Phật.
Sau đó ở sau núi, bên cạnh hồ nước ta lại một lần nữa gặp Lục Bồng Bồng.
Lần này chỉ có một mình nàng ta.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta một cái sau đó xoay người định rời đi, nhưng nàng ta lại túm lấy tay ta, nói với ta rằng Lục Cảnh Chu đối xử với nàng ta rất tốt.
"Hứa Chi Ý, ngươi có biết tại sao Lục Cảnh Chu lại cưới ngươi không?"
"Một mặt là bởi vì ánh mắt của ngươi rất giống ta, mặt khác là bởi vì cha của ngươi, vì ngươi là con gái duy nhất của Kiến Uy đại tướng quân. Bây giờ cha của ngươi sắp ngã xuống, ngày lành của ngươi cũng sắp kết thúc rồi."
Nàng ta dương dương tự đắc.
"Mà ta lại không giống như vậy. Chẳng phải ngươi nói ta chỉ có thể làm thiếp thất hay sao? Nhưng bây giờ ta đã là trắc phi của hắn, ngày sau lúc ngươi rơi đài, ta sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn."
Ta thản nhiên nói: "Ồ, vậy sao? Vậy chúc mừng ngươi nhé."
"Nói xong chưa? Ta phải đi đây."
Hiện tại trong đầu ta chỉ có cha và huynh trưởng của ta, ta không có tâm tư dây dưa với nàng ta về những thứ này.
"Đúng rồi, ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, nếu như ngươi có thời gian ở chỗ này nói vớ vẩn với ta thì chi bằng hãy tìm cách để Lục Cảnh Chu nhanh nhanh ký tên hòa ly đi."
Nàng ta tức giận nhưng vẫn không chịu buông tay, sắc mặt thay đổi tới lui cuối cùng lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị.
"Hứa Chi Ý, ngươi thử nói xem, nếu chúng ta cùng rơi xuống nước thì Lục Cảnh Chu sẽ cứu ai?"
"Hắn nhất định sẽ bỏ ngươi mà cứu ta."
Ta đột ngột quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng ta.
Ta muốn đẩy tay nàng ta ra nhưng lại phát hiện cơ thể mình mềm nhũn mất sức.
Trong khoảnh khắc đó ta nhớ tới chung trà mình vừa uống.
"Ngươi bỏ thêm cái gì vào trà của ta?"
Nàng ta chỉ cười.
Nàng ta cười cười nhẹ nhàng đẩy ta, sau đó tự mình nhảy xuống.
..........
"Người đâu! Cứu mạng, có người rơi xuống nước!"
"Cứu ta! Cảnh Chu ca ca cứu ta!"
Trên bờ hỗn loạn.
Hiện tại tuy là tháng năm nhưng nước trong hồ vẫn rất lạnh.
Lạnh quá.
Đáng sợ quá.
Ta sợ nước.
Ta hoảng loạn đạp nước, cảm giác dòng nước lạnh lẽo rất nhanh thôi sẽ nuốt chửng lấy ta.
Trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy Lục Cảnh Chu nhảy xuống.
Hắn không chút do dự lướt qua ta, bơi về phía Lục Bồng Bồng.
"Bồng Bồng, đừng sợ, ta tới đây..."
Thâm tình thắm thiết biết bao nhiêu.
Nhưng Lục Cảnh Chu à, chàng đã quên rồi sao?
Ta sợ nước mà.
Ta từ từ nhắm mắt lại, từng chút chìm xuống.