Sau khi vượt qua những dãy núi trùng điệp, cuối cùng chúng ta cũng đến được nơi xa xôi nhất của Long tộc. Sau khi cha mẹ ta kết hôn, hai người họ đã chuyển đến nơi xa xôi này, nói là để thuận tiện hơn cho việc tu luyện, thực ra hai người bọn họ là sợ bị những con rồng khác quấy rầy đến cuộc sống vợ chồng.
Ta mím môi, nghĩ đến hai cái người lúc nào cũng dính lấy nhau ở nhà, aiya, thực sự không chịu nổi!
Chẳng bao lâu đã đến trước cổng nhà, ta vốn muốn lao vào trao cho mẫu thân một nụ hôn thân mật đong đầy yêu thương như mọi khi. Ai mà biết được, ta còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra. Không ngờ hai người họ cũng biết lo lắng, ta liền nằm bò trước cửa nghe trộm.
"Ai bảo chàng ném Đoàn Tử ra ngoài? Đoàn Tử đến bây giờ còn chưa về nhà, nếu Đoàn Tử xảy ra vấn đề gì, ta... ta sẽ ném chàng ra ngoài cho cá mập ăn!"
y da, hiếm khi mới thấy mẫu thân dịu dàng của ta mất bình tĩnh, ta hả hê đứng ngoài nghe trộm.
"Vợ yêu, vợ yêu đừng tức giận, ta phái mấy con rồng ra ngoài tìm rồi, ta thả Đoàn Tử vào rừng sâu cũng chỉ là để huấn luyện Đoàn Tử mà thôi. Ta... ta còn phái rồng đi theo con bé mà!" Phụ thân do dự muốn nói lại thôi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Nhưng ai mà biết được, mấy con rồng ta phái đi lại... lại mất dấu con bé rồi!"
Mẫu thân nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình:
"Nếu không phải do chàng ném con bé vào rừng sâu, sao có thể xảy ra chuyện như thế này? Còn không mau ra ngoài tìm đi!"
Công chúa nhìn như đang bình tĩnh đứng một bên, nhưng thật ra đang âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nhìn đối thủ một sống một con trước đây của mình bị vợ mắng cho to đầu. Hễ nghĩ đến việc để hắn biết là mình lén lút bắt con gái của hắn đi, công chúa đã thấy hai mắt tối sầm lại.
Bang, cửa đột nhiên bị mở toang ra, hai kẻ đang lén lút nghe trộm ở bên ngoài nhất thời không chú ý, bị đẩy ngã bịch ra đất.
Vẫn may, phụ thân đã kịp thời đỡ ta lại:
“Ai u, ai u, con gái bảo bối của ta, chưa bị ngã đấy chứ?”
Mẫu thân cũng lập tức chạy đến, kéo lấy tay ta, nhìn trên nhìn dưới một hồi, thấy ta không bị thương, an tâm thở phào một hơi, trách cứ hỏi:
“Sao con không về nhà, lớn rồi mà sao vẫn nghịch ngợm như lúc nhỏ!”
Ta cười he he: “Mẫu thân, xa người mấy hôm con nhớ người quá đi!” ta ôm chầm lấy mẫu thân.
Ngay lúc ta đang chuẩn bị làm nũng với phụ thân mẫu thân, phụ thân lại đứng chắn trước mặt chúng ta nói:
“Bernard Weir, ngươi đến đây làm gì? Hoặc là nói, ngươi đi theo con gái ta là có mục đích gì!”
Hửm???
Công chúa…, hắn biết trước sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn ôn nhuận:
“Bá phụ, bá mẫu, chào hai người, con tên Bernard Weir, mọi người cứ gọi con là Weir là được ạ.”
Bầu không khí bỗng trở nên im lặm đến c.hết người…
Bộ dạng của phụ thân như nhìn thấy quỷ, mẫu thân cũng ngơ ngác, tự dưng mọc đâu ra một người đàn ông xa lạ tự nhiên theo con gái mình về nhà?
“Lần này con cùng Đoàn Đoàn quay về…, chủ yếu là muốn hỏi thăm ra mắt hai người một chút.” Công chúa nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi nói: “Dù sao hai người chúng con bây giờ cũng đang trong giai đoạn yêu đương, sau này có thể sẽ thường xuyên gặp mặt!”
Tai trái phụ thân vang lên một tiếng “bố vợ”, bên phải vang vọng hai tiếng “yêu đương”, làm người yêu con gái như mạng của ta cả mặt ngơ ngác mông lung. Ông không ngờ mới để con gái ra ngoài rèn luyện mấy hôm, kết quả con gái đã bị một thằng cha lạ mặt bên ngoài bắt mất rồi?
Ta cũng hồi thần lại, giới thiệu:
“Đúng, phụ thân mẫu thân, đây là bạn trai mà con tìm được lúc đến thế giới loài người, cũng giống như chúng ta, là Long tộc.”
Ta vốn tưởng dắt bạn trai về sẽ là cảnh tượng vui vẻ, kết quả không khí lại rơi vào trầm mặc… biểu cảm của mọi người tựa như đang nghe thấy một việc gì đó kinh khủng lắm.
Qua một lúc, phụ thân nổi giận:
“Ngươi cái tên cẩu tặc này, thế mà dám câu dẫn con gái ta, ngươi có mục đích gì?”
Hửm???
Công chúa vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt, bộ dáng vô cùng đáng thương nhưng vẫn giả vờ kiên cường mạnh mẽ giải thích:
“Sao có thể? Bá mẫu, con thật lòng thật dạ yêu thương Đoàn Tử, hy vọng bá phụ… bá phụ có thể cho con một cơ hội.”
Phụ thân không kìm nổi tức giận, duỗi tay biến ra một quả cầu lửa tấn công về phía công chúa.
Công chúng không phản kháng, sau khi bị công kích cả người “huỵch” một tiếng yếu nhược đáng thương ngã xuống, khéo miệng còn trào ra một dòng m.áu.
Ta tức c.hết rồi:
“Nếu người không thích thì cức trực tiếp nói thẳng ra, sao lại ra tay đánh người?”
Công chúa ho khan mấy tiếng, yếu ớt nói:.
||||| Truyện đề cử: Hóa Ra Là Anh |||||
“Đoàn Tử, không được nói chuyện với phụ thân như vậy, ta…khụ…khụ, ta không sao!”
Ta tức không chịu nổi, còn muốn nói thêm mấy câu, mẫu thân đã nhẹ nhàng vỗ vỗ phụ thân mấy cái, ngồi xổm xuống, kiểm tra thân thể công chúa một chút, dịu dàng nói:
“Đoàn Tử, hắn không sao.”
Ta vừa khóc vừa nói:
“Sao có thể không sao cơ chứ, chàng ấy còn thổ huyết rồi!”
Công chúa dường như có chút áy náy, vì diễn tốt cảnh này mà trước khi đến đây hắn đã uống thuốc làm suy yếu cơ thể, tuy là lừa gạt được Đoàn Tử và mẫu thân nàng nhưng qua không nổi mắt phụ thân. Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần có khiến cho mẹ Đoàn Tử yêu thích, ý kiến của những người khác đều không quan trọng.
Không sai, đây chính là kế hoạch của con rồng già xảo quyệt nào đó, nhưng thực tế chứng minh, cách là này hiệu quả không tệ.
Lão phụ thân đau lòng đang muốn vạch trần vai diễn của người đàn ông vô liêm sỉ này, kết quả lại bị ánh mắt của thê tử ngăn lại.
Bộ dạng của mẫu thân Đoàn Tử vẫn bình thản như trước, chỉ là ánh mắt mang theo tia uy hiếp, ngữ khí dịu dàng nói:
“Weir…, ta có thể gọi cậu như vậy không?”
Công chúa nuốt nuốt nước bọt:
“Đương nhiên rồi, bá mẫu!”
“Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, vết thương trên người cậu cũng không nghiêm trọng lắm, trước tiên vào trong uống cống nước đi, Đoàn Tử chắc cũng đói rồi!”
Ta lo lắng nhìn công chúa:
“Chàng thật sự không sao chứ?”
Tuy là công chúa muốn thu hút sự chú ý của Đoàn Tử nhưng dưới ánh mắt tràn đầy sát khí như muốn hóa thành hai con dao của bá phụ bá mẫu, hắn chỉ có thể giả vờ như không có vấn đề gì, đứng dậy nói với Đoàn Tử:
“Ta không sao, ta đã đỡ hơn nhiều rồi!”
13.
Sau khi vào trong hang động, gia đình ba người và Weir cùng ngồi trước bàn, hang động khổng lồ khiến hình dạng con người của chúng ta càng trở nên nhỏ bé.
Cảnh tượng có chút nghiêm túc, cuối cùng vẫn là công chúa lên tiếng trước, dù sao nếu muốn ở bên Đoàn Tử thì phải nỗ lực hơn nữa để có được sự chấp thuận của phụ mẫu Đoàn Tử.
Công chúa ra sức tỏ vẻ vô hại, cười nói:
“Bá phụ bá mẫu, con và Đoàn Tử có mang về một số đặc sản từ nhân gian.”
Nói xong, hắn đưa tay lấy từ trong túi gấm ra những món quà đã chuẩn bị sẵn, cả hang động như được lấp đầy bởi núi lễ vật, ngoài một số mỹ thực của nhân loại, còn có rất nhiều bảo vật quý hiếm. trong hang động tối tăm ảm đạm càng phát sáng đến chói mắt.
....
Ta hơi bối rối, ta nhớ rằng hình như chúng ta không có mua những thứ này từ thế giới loài người, vậy... Những thứ này từ đâu mà ra?
Đột nhiên, một vật gì đó giống như bình rượu từ đỉnh đầu rơi xuống, đập thẳng vào đầu phụ thân Đoàn Tử, phụ thân nhặt lên nhìn, hít một hơi thật sâu, đây chẳng phải là lý do tại sao lúc đầu ông sống còn với Weir hay sao? Cuối cùng lại còn đánh không lại nữa chứ.
Nghĩ tới đây, phụ thân ta hừ lạnh một tiếng, ném cái bình sang một bên, một bộ dáng dầu muối không ăn.
Cuối cùng, vẫn là mẫu thân phải bước ra giải quyết ổn thỏa:
“Sao mang theo nhiều đồ thế? Có những thứ… có những thứ còn là đồ có tiền cũng không mua được nữa chứ!”
Nhìn những bảo bối này, nàng biết có rất nhiều đồ là ở nhân gian không thể mua được, phần lớn đều là đồ trong kho báu riêng của Weir, hơn nữa nhìn số lượng, số đồ hắn thêm vào chắc chắn là không ít.
Công chúa ngoan ngoãn nói:
“Không nhiều không nhiều, đây đều là việc nên làm.”
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, ta ngửi ngửi, vui vẻ phấn khởi từ trong đống lễ vật đào ra gà chiên giòn và vịt quay mà tôi mua ở thế giới loài người.
“Phụ thân, đây là món ngon nhất con từng ăn ở thế giới của nhân loại, người thử một chút đi."
Phụ thân nhìn đứa con gái yêu quý của mình bưng đồ mỹ thực đến, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, không ăn cũng không được, đành u sầu ngồi một bên ăn đồ ăn.
"Mẫu thân, mẫu thân, những bộ quần áo này là con mua cho người ở thế giới loài người, con thấy chúng cực kỳ hợp với người nên đã mua về, mẫu thân mặc thử chú dem có vừa người không đi ạ?"
Mẫu thân mỉm cười hạnh phúc, âu yếm vuốt ve mặt ta rồi nhẹ nhàng nói:
“Được, để ta thử xem”.
Không bao lâu, mẹ đã thay xong đồ, phụ thân kinh ngạc nhìn thê tử, thật sự là đẹp quá đi!
“Woohoo, mami mặc mấy bộ quần áo này thật sự đẹp quá, thích quá đi mất.”
Ta bắt đầu nói không ngừng nghỉ, kể cho phụ thân mẫu thân đủ thứ mới lạ mà ta gặp được trên đường, tất nhiên là cũng không quên thêm tắt vài lời nói tốt cho bạn trai iu quý, dù sao thì chàng ấy cũng thật sự rất tốt mà.
Phụ mẫu nhìn Đoàn Tử đang nói chuyện không ngừng, ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, chiếu sáng khắp hang động tối tăm xua tan mọi sự lạnh lẽo.
Còn về phần công chúa, phụ thân quyết định sử dụng chiến lược bơ toàn tập với chàng, còn mẫu thân, thái độ của người đã tốt lên rất nhiều.
Để làm lấy lòng phụ mẫu của Đoàn Tử, công chúa đã thuê chỗ ở trên ngọn núi bên cạnh, ngày ngày đến bái phỏng, dù có bị cha Đoàn Tử ra tay đánh cho mấy trận cũng không hề nản lòng, dù sao sau mỗi lần bị đánh, Đoàn Tử đều sẽ đến “an ủi” hắn.
Điều này khiến phụ thân vô cùng tức giận, tuy nhiên thời gian trôi qua, phụ thân cũng chỉ đành ngầm đồng ý.
Mặt khác, mẫu thân Đoàn Tử càng ngày càng hài lòng với con rể, dù sao hắn không chỉ thực lực cường đại mà quan trọng hơn là còn một lòng một dạ với con gái, bà còn có thể bất mãn sao?
Sau khi được cha mẹ cho phép, thời gian ta và công chúa ở riêng với nhau ngày càng nhiều hơn, thường xuyên dính lấy nhau, xung quanh lúc nào cũng toát ra mùi cơm tó.
Cơn gió nhẹ thổi qua, ta và công chúa lặng lẽ ôm nhau nằm trên bãi cỏ, cảm nhận tình yêu ấm áp ngay lúc này.
Ta hỏi công chúa: "Chàng có yêu ta không? Weir..."
Giọng nói của công chúa vang lên một cách vừa kiên quyết vừa tràn đầy dịu dàng
"Cho đến khi cái c.hết chia lìa đôi ta!"
Mặt ta ngay lập tức trở nên đỏ bừng, nhưng ta tin rằng tương lai của chúng ta nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc!
<Hoàn>