Con người mà, một khi có chút ý nghĩ xấu, nó sẽ mọc lên không ngừng như cỏ dại.
"Lâm Nhiễm, không vào thang máy đứng đó làm gì vậy?"
Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, mấy đồng nghiệp bấm giữ nút mở cửa, giục tôi.
"Mọi người đi trước đi, tôi đang chờ người."
Tôi thấy xe của Tống Hạc vừa dừng lại, bắt đầu giở trò quỷ.
Đồng nghiệp khó hiểu nhìn tôi vài giây, sau đó đi lên lầu trước, thoáng nhìn thấy bóng dáng Tống Hạc.
"Sếp, chào buổi sáng."
Chỉ cần tôi không ngại, người ngại sẽ là người khác.
Tôi nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn Tống Hạc rồi mỉm cười ngọt ngào.
Quả nhiên, bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt Tống Hạc có chút cứng ngắc, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng nhàn nhạt.
"Chào buổi sáng."
Nói dứt câu, anh duỗi ngón tay ấn nút thang máy.
"Mới sáng sớm đã có thể gặp sếp, hôm nay nhất định là một ngày tuyệt vời."
Da mặt của tôi thật ra không hề dày, cũng chưa bao giờ thốt ra được những lời này với người khác.
Nhưng không biết vì sao, từ khi phát hiện ra vẻ mặt khác sau lớp mặt nạ nghiêm túc của Tống Hạc, người mà thường ngày bị anh ấy liếc một cái liền cúi đầu im lặng như tôi, bỗng nhiên lại dám mạo hiểm thử nhổ râu cọp.....
"Tôi đi thang bộ."
Tống Hạc liếc mắt sang, thấy tôi đang nhìn anh ấy chằm chằm, liền giả vờ nhìn chỗ khác.
Nửa ngày trời mới thở ra một hơi, ngón tay thon dài kéo kéo nút thắt ở cổ áo, móng tay được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, khi anh ấy làm động tác này, lại có sự quyến rũ đến khó tả.
Nhìn bóng lưng anh ấy chạy trối chết, trong lòng tôi...cực kỳ vui vẻ.
Sau khi trở lại văn phòng, tôi lặng lẽ ghé sát tai Tiểu Thu.
"Tại sao sếp chúng ta vẫn chưa có người yêu nhỉ?"
Thật ra thì tôi cũng chẳng biết Tống Hạc có người yêu hay chưa, căn cứ vào phản ứng của anh ấy, hẳn là một trai thẳng độc thân ngây thơ......
Nhưng mà vì để bản thân không chọc phải lửa, tôi vẫn phải thu thập thêm thông tin.
Tiểu Thu cũng hạ giọng:
"Bộ dạng anh ta như thế, ai mà dám đến gần."
"Cô nhìn ánh mắt của anh ta xem, lạnh đến chết người."
Ấn tượng mà Tống Hạc mang đến cho người ta quả nhiên đúng như Tiểu Thu nói, lạnh lùng đến mức không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy...
Những người miễn cưỡng xem là thân thiết như tôi, trong sáu tháng qua, ngoại trừ nói chuyện về công việc, tôi chưa bao giờ dám hé răng nửa lời với Tống Hạc.
Nội dung trong email trả lời lại cũng lạnh như băng, chỉ có [Vui lòng kiểm tra] và [Đã nhận].
Có Wechat là vì khi vừa mới bắt đầu tham gia nhóm chat của bộ phận, tôi đã tuỳ tiện thêm bạn tất cả mọi người, nếu như mà gặp Tống Hạc trước, tôi không nghĩ mình có gan thêm anh ấy đâu.....
Tuy nói là nhan sắc rất ưa nhìn, nhưng mà với cái gương mặt hiện chữ “Người sống đừng lại gần” như vậy, nếu có vận đào hoa cũng sớm bị anh ấy tự mình cắt đứt rồi.
Tiểu Thu nhích lại gần tôi.
"Sinh vật hiếm giữa thế gian giống như anh ta, tôi khuyên cô sớm từ bỏ đi, đợi đến lúc tự mình va vào tường thì đừng có mà khóc nhè nha.”
Chắc là sẽ không…khóc nhè đâu.