Hôm sau ở trường học, tôi phát hiện ra ánh mắt khác thường của các bạn. Dù sao nhờ ơn Bùi Chấp, tất cả mọi người đều đã biết chuyện hôm qua ở sân bóng rổ, cậu ta và Lục Chinh “đánh nhau” vì tôi.
Vẻ mặt Lục Chinh như thể chưa có gì xảy ra. Cậu ấy đang ngồi trên ghế làm nốt bài tập về nhà.
“Này, bạn cùng bàn, cho tôi mượn chép tí.”
Tôi nhìn tập đề trắng trơn của cậu ấy: “Cậu không tự làm được à?”
Cậu ấy hắng giọng, vờ như vô tình cử động bả vai, cắn răng chịu đựng sự đau đớn. Cậu ấy nói với vẻ đáng thương: “Nhìn đi, đồ vô lương tâm, giày vò tôi mà không chịu trách nhiệm.”
Mấy người bạn bên cạnh quay lại nhìn, mặt tôi liền đỏ lên: “Cậu im đi.”
Lục Chinh bật cười, đúng là vô tư lự.
Tôi ngồi xuống, lấy tập đề đã làm xong đưa cho cậu ấy. Đúng lúc đó, bạn cùng bàn trước kia quay mặt lại. Là bạn gái hiện tại của Bùi Chấp, Phó Uyển.
“Chu Tuyền, chúng ta nói chuyện đi.”
25
Lục Chinh cầm cổ tay tôi ngăn lại, ngẩng đầu hỏi Phó Uyển: “Có chuyện gì à?”
Cô ta chớp chớp mắt: “Liên quan gì đến cậu?”
Phó Uyển rất nổi tiếng trong khối. Nhờ gương mặt ưa nhìn, thân hình nóng bỏng, tích cách vui vẻ, thẳng thắn nên cô ta quen biết rất nhiều người, kể cả ngoài trường cũng quen. Lục Chinh sợ người chưa trải sự đời như tôi sẽ chịu thiệt.
Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng buông tay cậu ấy ra: “Không sao.”
Rồi đứng lên, bảo Phó Uyển: “Đi, ra ngoài nói.”
26
“Cậu biết bức ảnh này chứ?”
Đó là bức ảnh Bùi Chấp cưỡng hôn tôi trong quán bar.
Lúc Phó Uyển đưa bức ảnh đó cho tôi xem, tôi không hề bất ngờ. Dù sao trước khi tôi chuyển trường, chuyện này đã náo động rầm rộ rồi, cô ta biết cũng không có gì lạ.
Nhưng câu tiếp theo của cô ta lại khiến tôi bất ngờ.
“Nhìn theo góc chụp này thì cậu tự nguyện hay sao?”
Trước mặt tôi, Phó Uyển phóng to tấm ảnh và dừng lại ở chỗ Bùi Chấp giữ hai tay tôi áp vào tường. Cô ta nói: “Do cậu ta chơi bẩn, đúng không?”
27
Về đến lớp, Lục Chinh ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Bùi Chấp nói chia tay với Phó Uyển rồi.”
Phó Uyển cũng vừa ngồi xuống. Sống lưng cô ta thẳng tắp, trông không hề có vẻ thất tình.
Tôi hỏi Bùi Chấp: “Cậu chắc là Bùi Chấp nói chứ?”
Bởi vì vừa nãy, trước khi về đến lớp, Phó Uyển còn hỏi tôi một câu: “Chu Tuyền, có muốn trả thù cậu ta không?”
28
Sau khi tan học, tôi đang thong thả cất sách vở vào cặp, Lục Chinh bỗng gọi tôi: “Chu Tuyền, nhìn cửa sau đi.”
Là Bùi Chấp.
Quần áo cậu ta xộc xệch, một tay đút túi, đang dựa vào một bên cửa, ngón tay đan vào nhau và nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi bất giác siết chặt quai cặp. Bùi Chấp bước thẳng đến, đập chai coca “bụp” một tiếng xuống bàn: “Mẹ cậu bảo sau này tôi đưa cậu về nhà… Tránh rắc rối.”
Lúc nói câu này, cậu ta liếc mắt nhìn Lục Chinh.
Sau đó, Lục Chinh đẩy chai coca cho cậu ta: “Cậu ấy không cần.”
29
“Liên quan gì đến cậu?” Bùi Chấp lạnh lùng nhìn Lục Chinh: “Lục Chinh, có những chuyện cậu không nên nhúng tay vào.”
“Tôi cũng nói cho cậu biết, đừng có mà quá đáng.” Lục Chinh nói rõ từng câu từng chữ: “Đều là anh em với nhau, tôi không can thiệp vào đời sống riêng tư của cậu, nhưng cậu đừng quá đáng với Chu Tuyền.”
“Cậu thích cậu ta rồi à?”
“Đủ rồi!”
Một giây sau, một vốc nước hất mạnh lên mặt Bùi Chấp. Tôi đóng chai lại, đưa ra quyết định: “Bùi Chấp, nghe không hiểu à? Tôi không cần. Cậu muốn tố cáo hay muốn chỉnh đốn tôi như thế nào thì tùy, nhưng bây giờ, mời cậu cút ra ngoài.”