Chớp mắt đã tới thứ sáu, tuần đầu tiên đến trường còn chưa làm quen xong đã hết cái vèo.
Mộ Tư Bạch thu dọn quần áo cần giặt cho vào vali, sầu muộn không biết kế tiếp nên đi đâu, hắn không muốn ở khách sạn, giờ lại không thể lết đầu về nhà được mới đau chứ.
Nhà bốn đứa kia ấy à, chậc, thôi bỏ đi, phiền lắm~
Nhìn bạn cùng phòng lần lượt vẫy tay với mình, hắn cũng giơ tay vẫy lại. Mọi công lao đều phải quy hết cho Tề Tễ, đứng ra làm trung gian hòa giải, xoay chuyển quan hệ bạn học xuýt xoát trên bờ vực sụp đổ.
Đúng là ông thần ăn no rửng mỡ gì cũng muốn chen chân vào bằng được.
Mọi người ai về nhà nấy, chỉ còn lại hắn với Tề Tễ trong ký túc xá, đôi khi Mộ Tư Bạch tự hỏi, liệu hắn với Tề Tễ có phải kẻ thù không đội trời chung từ kiếp trước hay không nữa, chả hiểu sao làm gì cũng có thể đụng mặt được.
Tề Tễ đeo cặp cùng vali đồ cần giặt.
"Còn không đi?" Tề Tễ đặt điện thoại xuống giường, đi giày vào, đứng bên giường Mộ Tư Bạch.
Mộ Tư Bạch nằm trên giường, tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn Tề Tễ, "Không phải cậu cũng chưa đi à?"
"Người nhà tôi đi vắng, tuần này không ở nhà, về đó cũng chán. Bạn học cũ của tôi đều không ở đây, muốn hẹn họ ra ngoài chơi cũng bất tiện. Học sinh ở đây hình như cuối tuần đều chật kín lịch." Tề Tễ thấy chán thật, học sinh trường chuyên mới vào lớp 10 thôi cớ gì bạt mạng đến thế?
"Này, không bằng thu lưu kẻ không nhà để về như tôi nè. Nhà cậu có bảo mẫu không?" Mộ Tư Bạch lên dây cót. Ngôn Tình Hay
Tuy chả thân thiết mấy với Tề Tễ, có điều vẫn tốt hơn ru rú một mình trong khách sạn, nếu nhà bốn đứa nó không nhiều người, hắn cũng chả đến mức không có nơi nào để đi.
Tề Tễ nhìn hắn, trừ bạn tốt ra, cậu chưa từng mời bạn học mới quen chưa đầy một tuần về nhà.
Đồng ý? Ít ra cuối tuần còn có người ở với mình, cũng không tệ.
"Có bảo mẫu, nấu cơm dọn dẹp xong sẽ rời đi." Tề Tễ đặt tay lên lan can giường Mộ Tư Bạch, nói thêm: "Cậu muốn đến thì đến."
Mộ Tư Bạch ngay cả câu khách sáo mồi chào cũng không có, lỡ đâu hắn khách sáo một tiếng, cái thằng này không muốn cho hắn đến nữa thì chết dở. Chống tay lên lan can nhảy xuống, kéo vali đuổi theo Tề Tễ.
Mộ Tư Bạch gọi xe, đặt hành lý của họ vào cốp, xong xuôi mới ngồi vào ghế sau.
"Địa chỉ." Mộ Tư Bạch đặt điện thoại mình vào tay Tề Tễ.
Tề Tễ nhập địa chỉ xong, hai người đều im lặng suốt quãng đường.
Tới khi tới nhà Tề Tễ, Mộ Tư Bạch còn chưa hồi thần lại, cái tiểu khu này sao quen mắt ghê bây ơi, mả cha nó kia chả phải tiểu khu nhà hắn còn gì, đi tới đi lui, lại ở ngay đối diện nhà mình! Đứng trong nhà Tề Tễ, còn thấy rõ mồn một gara ô tô của Mộ Lão Tam!
"Cái định mệnh, có thấy biệt thự đằng trước kia không?" Mộ Tư Bạch đứng trước cửa sổ thở dài.
"Nhà cậu à?" Tề Tễ thuận miệng nói, không ngờ Mộ Tư Bạch thực sự gật đầu.
Tề Tễ thầm đ.m trong lòng, cậu với Mộ Tư Bạch đụng nhau là hết trùng hợp này đến trùng hợp khác. Cậu nhìn Mộ Tư Bạch, nghĩ thầm, cách nhà có hai bước đi bộ, phiền cậu đây về nhà đi chứ.
"Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Không biết nhìn nhau hơn bốn mươi giây rất dễ nảy sinh tình cảm hả?" Mộ Tư Bạch đút tay vào túi, không cần nhìn cũng biết Mộ Lão Tam đang đứng ở đâu, ngay đối diện cửa sổ bọn họ chứ trật đường nào được.
Tề Tễ thầm nghĩ bọn họ có nhìn nhau tận trăm năm cũng chẳng nảy sinh cái thứ như tình yêu được, nếu mà kì tích xảy ra chắc cũng tự hoài nghi cớ gì cái đống xui xẻo này lại rớt trúng đầu mình ấy chứ? Yêu với chả đương, nằm mơ đi! Ha! Mộ Tư Bạch đúng thật nhìn không chớp mắt mà. Mệt chết thằng chả đi, nhìn đi, chẳng qua là đẹp trai chứ có gì đâu.
"Nhìn Gì này, cậu đứng sang bên phải tôi chút, hình như Mộ Lão Tam đang nhìn về phía này, thôi quên đi, cho ổng cái kính hiển vi ổng còn chưa soi ra đâu." Mộ Tư Bạch xoa xoa vành mắt đau nhức.
Tề Tễ cạn lời, khoảng cách xa như vậy, ba cậu dùng kính hiển vi thà đừng còn hơn, đời nào mà thấy được, mua cho ba cậu kính viễn vọng ấy ok!
"Ra ngoài mà đụng phải ba tôi, nhất định phải nhớ kỹ, đừng nói tôi ở đây đấy! Ôi mẹ kiếp, Mộ Lão Tam sao còn dòm người qua nhìn nữa." Mộ Tư Bạch trốn bên cửa sổ, có chút chột dạ. Dùng mắt ra hiệu cho Tề Tễ kéo rèm lại.
"Không phải, cái kiểu giấu đầu hở đuôi này của cậu, chậc, ba cậu vốn cũng đâu thể nhìn thấy, mắt ba cậu sáng như đèn pha à, xa thế này làm gì thấy được? Có cởi hết đừng đây cũng chẳng thấy đâu." Tề Tễ lười để ý hắn, xoay người đi xuống lầu, bảo mẫu đã chuẩn bị xong cơm bên dưới.
"Dì Trần, hôm nay dì có việc gấp cứ rời trước đi ạ, cuối tuần cũng nên nghỉ ngơi, lát con tự dọn được rồi, chỉ có mấy cái bát." Tề Tễ biết cháu trai dì Trần bị sốt, một mình cô con dâu ở nhà lo không xuể.
"Cảm ơn Tiểu Tề, vậy dì đi trước, có việc gì còn cứ gọi cho dì nhé." Dì Trần nói xong thì vội vàng rời đi, là vội thật, chìa khóa cũng quên trên tủ cửa.
Cậu vội cầm chìa khóa đuổi theo ra ngoài, "Dì Trần! Chìa khóa!" Chả biết khéo làm sao, Mộ Lão, không, hiệu trưởng Mộ đang ở ngay ngoài cửa biệt thự.
Lúc vòng về đi ngang qua người hiệu trưởng Mộ tự dưng cậu chột dạ hết sức, chỉ trách thằng cháu trai Mộ Tư Bạch này, có nhà thì về đi việc gì cứ trốn chui trốn nhủi trong nhà người khác chứ, hiệu trưởng Mộ chắc chắn không biết cậu đâu, cứ quang minh chính đại mà đi thôi.
Đi ngang qua người hiệu trưởng Mộ, không có gì bất thường, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Bạn học! Trò là học lớp sinh Lớp 10-8 à? Mộ Tư Bạch cùng bàn với trò đúng chứ? Hai đứa có về cùng không?" Hiệu trưởng Mộ nã pháo liên tiếp, đầu ong cả lên, tim đập thình thịch, chột dạ không nguôi.
"Ah, hiệu trưởng Mộ ạ! Em học lớp 8, cũng là bạn cùng bàn với Mộ Tư Bạch. Nhưng mà cậu ấy vừa tan học đã đi mất, kí túc xá cũng không thấy người đâu, cậu ấy chưa về ạ?" Lòng bàn tay Tề Tễ mướt mồ hôi lạnh.
"À. Tôi nói mà. Thằng nhóc kia cả người đều tản ra cái mùi thúi hoắc chớ động vào ông đây, tự dưng lại xớn xa xớn xác, bắt quàng làm họ. Trò cẩn thận đấy, mau về đi." Hiệu trưởng Mộ thấy thằng con mình không về, chỉ nhìn cậu đi một đường vào nhà, đóng cửa đâu vào đấy xong mới về nhà mình.
"Mộ Tư Bạch, cậu lại đây." Tề Tễ vào nhà xong, cũng không dám ngoáy đầu lại, cứ có cảm giác hiệu trưởng Mộ nhìn thấu hết thảy, chỉ chực chờ cậu quay đầu lại sẽ há miệng cười ha há.
"Ăn cơm đi, đồ nguội hết rồi, đi đánh chìa chắc? Tôi hâm nóng lại rồi, chậc. Biệt thự bày trí nhìn cũng không tới nỗi, mà lò vi sóng như c*t! Cậu không biết hả, cái thứ này, vừa xoay có đâu một vòng đã nổ bùm một phát, làm ông đây chút đã són ra quần! Chậc, may bếp gas còn xài ngon, tôi xào lại rồi đấy, đến đến, ăn cơm, vừa ăn vừa nói."
Nhà cậu đấy à Mộ Tư Bạch! Nhà cậu hả! Nhà cậu chắc! Tề Tễ thật tâm cảm thấy Mộ Tư Bạch có khả năng là con rơi lưu lạc bên ngoài bấy lâu nay của Tề gia quá.
"Lò vi sóng nhà tôi rất tốt, cậu có cho đồ kim loại gì vào trong không?" Tề Tễ thực sự không muốn thừa nhận Mộ Tư Bạch là thằng đần vật lí, hồi cấp hai có giảng qua, thường thức cả mà, ai đời lại cho vật liệu kim loại vào lò vi sóng chứ?!
"Cái đệch!! Đĩa nhà cậu bỏ vàng bên trong chắc? Cậu tưởng tôi ngốc à? Cái đĩa này, đồ kim loại?" Mộ Tư Bạch cầm đũa sắt gõ nhẹ vào, chẳng qua chỉ là đĩa gốm bình thường.
Lúc Tề Tễ nhìn thấy cái thìa trên đĩa, mắt nhảy dựng lên.
"Vừa rồi cậu bỏ cái thìa này vào?"
Hết đường chối.
"Tôi quên lấy ra mất, ai bảo đĩa gốm nhà cậu đi kèm với muỗng sắt làm chi." Mộ Tư Bạch không những không hối lỗi còn trách ngược lại người ta, không hiểu chuyện.
"Ba cậu vừa hỏi tôi, có phải học Lớp 10-8, là bạn cùng bàn với cậu, có về cùng cậu hay không, cậu nói xem thầy ấy có ý gì?" Tề Tễ cầm bát lên, còn may Mộ Tư Bạch không quá ngốc, hương vị vẫn giữ nguyên.
Mộ Tư Bạch ăn lấy ăn để, như không nghe thấy, "Cũng chả phải ba cậu, cậu sợ cái đít ấy. Ổng biết thì sao, tóm được người xong hẵng nói, không sao, kệ ổng. Mai trước khi ổng chạy bộ mình ra ngoài luôn, nằm xó ở nhà cũng chả có cái rắm để thả, không học bài đúng chứ?" Mộ Tư Bạch đặt bát đũa xuống, cái lối ăn cơm nhanh như bay này phải cảm ơn Mộ Lão Tam từ bé đã trị tật xấu của hắn, nhai hết trong miệng rồi muốn nói gì thì nói, bằng không ảnh hưởng đến tiêu hóa.
"Không học, đi đâu?" Tề Tễ ở lại mình cũng chán, vừa đến còn lạ nước lạ cái, nên muốn ra ngoài đi dạo xem sao.
"Bạn tôi mở một sân trượt băng, mới khai trương, đang chạy thử, tới đó góp cho đủ số thôi." Mộ Tư Bạch chống cằm nói.
Tề Tễ đặt bát đũa xuống, chậm rãi lau miệng, gật đầu. "Tối cậu ngủ ở đâu? Lầu ba là phòng ba mẹ tôi, bên phải lầu hai là phòng tôi, bên trái là phòng cho khách, có điều vẫn chưa lau dọn, cậu tự quét tước đi, dì không ở đây."
Mộ Tư Bạch không nói gì, đứng lên nhanh thoăn thoắt thu dọn bát đũa trên bàn đem đi rửa, một cái cũng không rớt, cậu khá bất ngờ.
Để khách tự mình dọn dẹp cũng không tốt lắm, Tề Tễ vốn muốn trở về phòng nằm giờ đang đứng sau lưng Mộ Tư Bạch nhìn hắn làm.
"Nhìn Gì này, cậu là người Bắc Kinh à?" Mộ Tư Bạch rửa chén lau bếp, đầu cũng không nhìn lại hỏi một câu.
"Ừm, vừa chuyển đến, mới thi đậu." Tề Tễ dựa vào tủ lạnh, nhìn Mộ Tư Bạch thành thạo dọn dẹp, khác xa một trời một vực với lúc hâm nóng đồ ăn, có chút bái phục.
Mộ Tư Bạch treo giẻ rửa chén lên, xoay người vỗ nhẹ bả vai Tề Tễ, "Không muốn nói thì thôi, đừng cố quá, dịch ra, tôi lấy bình nước."
Đây là nhà Mộ Tư Bạch hả. Tề Tễ nhường đường, ngay cả tủ lạnh nhà mình có gì cậu cũng chẳng rõ nữa.
Mộ Tư Bạch cầm hai chai Sprite, tự mình mở một chai, nhét chai còn lại vào ngực Tề Tễ.
"Uống đi, chờ tôi mở cho nữa à? Đồ con gái." Mộ Tư Bạch thấy Tề Tễ thỉnh thoảng rất chi lề mề, dứt khoát đem chai đã mở đưa cho cậu, lại mở chai khác ra.
"Dẫn tôi tới phòng cậu xem thử." Mộ Tư Bạch lên tới vài bậc, cúi đầu nhìn Tề Tễ.
Tề Tễ nhấp một ngụm, dẫn Mộ Tư Bạch đến phòng mình. Phòng trắng thuần, tủ sách chất đầy cúp lẫn giấy khen, Mộ Tư Bạch chả có chút hứng thú, hú, giường king size.
"Đồ của hai đứa tôi ném hết vào máy giặt rồi, có lẽ ok rồi đấy, tôi đi tắm một cái, mặc đồ trong tủ của cậu nhá, quên mang theo." Mộ Tư Bạch chỉ muốn đi tắm rồi ngủ một giấc, khai giảng chưa tới mấy ngày đã dùng mưu tính kế với Mộ Lão Tam, vặn não quá trớn, nhức đầu.
Tề Tễ không có ý kiến, bày ra động tác tùy ý, cậu cảm thấy cho dù không nói gì, Mộ Tư Bạch cũng tự mình đi tìm.
Mộ Tư Bạch khác với kiểu vừa gặp đã quen kia, nói thế nào ta, khiến người ta không thể ghét được, có lẽ do cái mặt tiền này của cậu ta, nếu đổi thành thằng xí trai nào khác, Tề Tễ chưa chắc đã bình tĩnh thế này.
Máy giặt dưới lầu đúng lúc dừng lại, lồng vắt khô chất đầy quần áo của cả hai, đều là trắng hết, giặt chung cả với nhau. Cậu lấy áo ra lại ném hết quần vào, giờ chỉ còn tất với quần lót, không thể cho vào giặt chung được, quá nhiều vi khuẩn, chỉ có thể giặt bằng tay.
Nếu tự giặt xong phần mình, cậu sợ Mộ Tư Bạch sẽ nói tại sao không tiện tay giặt luôn cho cậu ta quá, bèn quyết định đợi Mộ Tư Bạch ra rồi cùng giặt, vẹn cả đôi đường.
Mộ Tư Bạch tắm còn nhanh hơn lúc đánh răng, chưa đầy năm phút đã xong, vẫn là áo ngắn tay cùng quần thể thao đen.
"Không có cái nào rẻ trong tủ đồ của cậu hả, mặc cái này ra ngoài bỏng mắt chết mẹ." Mộ Tư Bạch chọn ra cái rẻ nhất để mặc.
"Không." Tề Tễ phơi quần áo của họ lên, chờ quần nữa là xong.
"Đồ nhà giàu, người Bắc Kinh mấy cậu có phải ai cũng giàu kếch xù không?" Quần áo giày dép trong tủ cũng cỡ mười mấy vạn chứ đùa.
"Mẹ tôi là nhà thiết kế, mấy nhãn hiệu này đều thuộc sở hữu công ty, không mất tiền." Mẹ Tề Tễ mở được một vài chi nhánh, đều là đồ xa xỉ đắt tiền, mấy năm gần đây nổi rần rần.
"Ồ." Mộ Tư Bạch cũng đi tới bên cạnh Tề Tễ, cả hai ngẩn người nhìn chằm chằm bộ đếm ngược trên máy giặt.
Đinh một tiếng, hai người bưng một đống quần ra phơi lên.
Nhìn tất và đồ lót trong chậu, cả Mộ Tư Bạch lẫn Tề Tễ đều từ chối, nhưng phải giặt hết bằng tay.
Cả hai ngồi xổm trên nền, ai giặt đồ người nấy, chân tê rần hết cả, mới đứng dậy.
"Thật ra, tôi có một cái máy giặt mini, nhỏ cỡ này này, nhưng mà, Mộ Lão Tam cứ chình ình một cục trong nhà, quên đi." Mộ Tư Bạch nhặt tất đồ lót của mình phơi lên giá.
Đồng loạt ngã xuống giường, tuần sau mỗi ngày đều phải giặt tất cùng quần lót, nghỉ tới đã mệt phờ râu.
Tề Tễ nghiêng đầu, dùng chân đụng vào Mộ Tư Bạch, "Tự mình thu dọn phòng khách, tôi phải ngủ rồi."
"Không đi, tôi ngủ ở đây, mệt." Dứt lời, Mộ Tư Bạch kéo chăn trùm lên người.
"Từ bé tới lớn, chưa từng ngủ cùng người khác, tôi ngủ không được, Mộ Tư Bạch cậu..." Tề Tễ còn đứng đấy nói, Mộ Tư Bạch đã lăn đùng ra ngủ rồi.
Cậu không muốn nhúc nhích, cũng chui vào chăn luôn, giữa hai người chừa ra khoảng trống, may mà chăn đủ lớn, nếu không chả nhét đủ hai con người thân cao 1m8 này mất.
Tề Tễ đếm tới 1001 ngôi sao vẫn không tài nào ngủ được, bằng véo mạnh vào cánh tay Mộ Tư Bạch, người kia mới tỉnh dậy.
"Làm gì?" Ai kia bị véo tỉnh rất không kiên nhẫn.
"Tôi không ngủ được, không quen." Tề Tễ không tài nào chợp mắt nổi, nhìn Mộ Tư Bạch ngủ như heo chết bên mình, hiển nhiên rất bất bình.
"Sau này có vợ còn tính ngủ riêng à, cậu đúng vẽ chuyện luôn ấy? Đậu." Mộ Tư Bạch bực nhất khi bị người khác phá giấc ngủ, nếu không phải giờ đang nhờ người ta cưu mang, đổi thành đứa khác sớm đã chết dưới tay ông rồi.
Giờ cũng chẳng có ý tưởng đáng tin nào trong đầu, lúc xem TV với mẹ, nhìn thấy nam nữ trong TV làm sao, cứ bắt chước theo thế.
Duỗi tay ôm chầm lấy Tề Tễ, nhắm chặt hai mắt, không tìm thấy chỗ nào là trán mặt môi, cứ áp bừa môi xuống, chụt một cái, hôn lên hai vành môi của Tề Tễ, không chệch một li.
Tề Tễ ngớ người, sau đó không biết trong đầu đang nghĩ gì, mọi tế bào thần kinh sớm đã đình công trước khi kịp phản ứng, bị một đứa con trai hôn chúc ngủ ngon, còn hôn cái chóc ngay trên miệng.
Sau đó nữa, cả đêm chỉ nghĩ vẩn vơ chuyện này, nghĩ hoài nghĩ mãi ngủ đi lúc nào không hay.
Mười bảy năm đơn chăn gối chiếc bỗng dưng bị người đập tan, sau đó cũng không hẳn mất ngủ trắng đêm, cho nên, thật sự như Mộ Tư Bạch nói, sẽ quen dần?
Editor CO6TINY 🍀