Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh trăng, A Chức suy tư.

Ninh Ninh thấy vẻ mặt này của cô, cho rằng cô đang không biết đi nơi nào, liền đề nghị: ” Ngươi có thể tới Trường Lưu Ổ.”

“Trường Lưu Ổ?”

Ninh Ninh nói:” Ngươi quên sao? Lúc trước, khi Đại sư bá xuống núi trừ yêu, thỉnh thoảng sẽ mang về một hai con yêu tinh vô hại, hắn sắp xếp cho bọn nó ở dưới núi, Trường Lưu Ổ chính là nơi ở của những con yêu tinh đó.”

Cô nói như vậy, A Chức liền sực nhớ ra.

Vì để an bài thoả đáng cho lũ yêu tinh, Khương Hà còn khiến Khương Hoàng không vui, Khương Hoàng khiển trách hắn” lẫn lộn đầu đuôi”, về sau không biết hắn làm thế nào để Khương Hoàng thoả hiệp.

“Đại điển đầu xuân sắp tới, trong núi có nhiều tu sĩ lợi hại, đám yêu tinh sợ hãi nhóm tu sĩ, gần như trốn biệt. Ta… hôm qua ta có lén lút xuống núi xem thử, đứa hung hăng nhất trong bọn cũng chẳng ở dám ở đó. Nếu ngươi không có chỗ nghỉ tạm, có thể tới Trường Lưu Ổ, nơi đó có kết giới đại sư bá bày lúc trước, rất an toàn.” Ninh Ninh nói.

A Chức nghe vậy, thầm nghĩ quả thực đó là nơi ở lý tưởng.

Cô gật đầu:” Đa tạ.”

Chân núi, dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuôi dòng, dưới ánh trăng sáng tựa mảnh gấm bạc, bên dòng suối lác đác vài căn nhà không khác gì so với nhà dân bình thường, tới khi đến gần mới phát hiện có sự khác biệt, trước căn nhà có trồng nấm hương tản hương lạ, phủ lên trên một màn mê chướng nhỏ, đại khái do yêu quái đánh dấu lãnh địa bày ra.

A Chức đi vào căn nhà ngay cạnh dòng suối, mượn ánh trăng, ngắm mình trong làn nước suối.

Cô thấy đôi mắt trong vắt, khuôn mặt sạch sẽ, ngoài trừ dưới khoé mắt có một nốt ruồi son rất nhỏ thì gần như là hoàn mỹ, đây là dáng vẻ của bộ cơ thể này.

Thực ra A Chức đã không nhớ nổi dáng vẻ của mình kiếp trước.

Advertisement



Sau mười lăm tuổi, mắt cô không được tốt, về sau lên Thanh Hạnh Sơn, đi theo sư tôn học kiếm, mặc dù mắt có khôi phục đôi chút, nhìn đồ vật cũng chỉ là cái bóng, đường viền mơ hồ. Ngay cả việc con ngươi màu xám trắng cô cũng nghe người ta nói, cô chỉ biết dưới mắt trái của mình có một vết sẹo, về sau bong tróc tạo thành một vết bớt đỏ không thể xoá nổi.

Căn nhà trúc bên dòng suối là ngôi nhà duy nhất không có đánh dấu kỳ lạ, hẳn là nơi ở tạm cho đệ tử trong núi.

A Chức đẩy cửa vào nhà, gió man mát, cô bất giác ho khan vài tiếng.

Trên người vốn có vết thương, nãy còn tranh chấp với Uông Châu, bất đắc dĩ vận dụng hồn lực. Cái gọi là hồn lực chính là linh lực tích chứa trong hồn phách. Tu sĩ tu đạo, chủ yếu tu linh đài, linh đài không liên quan đến nhục thể mà ở hồn phách, bởi vậy cho dù đang ở trong một cơ thể mới linh lực ít ỏi, A Chức vẫn có thể kết xuất trận văn. Chẳng qua, nếu chỉ có mỗi linh đài, nhục thể tu luyện không theo kịp nhất định sẽ không chịu nổi, tạo ra thế cực bất xứng có thể ví như đông châu giấu trong hộp tối, chẳng có chút ánh sáng. A Chức thử kiểm tra, hiện giờ cô xuất không nổi đến ba thành công lực hồi xưa.

Kiếm gỗ đã bị huỷ không thể dùng.

A Chức ngồi xuống mép giường trúc, mở bọc hành lý tuỳ thân, ngoại trừ một khối ngọc giác, chỉ có vài bộ y phục đệ tử mặc hàng ngày.

Khương Ngộ sống ở Huy Sơn nhiều năm, cuối cùng mang theo bên người chỉ có ít đồ như thế.

Ngọc giác vốn là di vật của Khương Hà, giờ trở thành di vật của Kỳ Kỳ.

Trong ôn ngọc tích chứa chút linh lực, vừa đụng vào cô đã cảm nhận được, A Chức mượn cỗ linh lực này, điều khiển ngọc giác khiến nó trôi nổi giữa không trung.

“Khương Ngộ.” Một lát sau, A Chức gọi.

Khương Ngộ đã đi, cô lại nói chuyện với di vật, nhìn qua thì hơi buồn cười nhưng A Chức cảm thấy, có mấy lời cô nhất định phải nói rõ.

“Tôi không biết tại sao mình lại tỉnh dậy trong cơ thể cô.”

“Cũng không biết cô và taôi có nguồn gốc sâu xa gì.”

“Có điều, những điều cô tiếc nuối, tôi đều biết.” Cô nói, trầm mặc một lát, âm thanh đè ép vô cùng trầm lắng, “Nhắc tới chắc có lẽ cô không tin, tôi… có chút đồng cảm.”

Ngọc giác vẫn luôn lơ lửng giữa không trung, toả sáng.

“Không cần không cam lòng.” A Chức nói khẽ, “Bây giờ cô đã cho tôi mượn thân thể, mỗi một tâm nguyện dang dở của cô, tôi đều sẽ tận lực hoàn thành.”
A Chức điều tức trong phòng trúc một đêm, sáng sớm hôm sau, vâng lời đi tới Mạnh Xuân Điện.

Động phủ linh mạch Khương gia đa số xây ở hai bên hướng Tây Nam, Đông Nam Huy Sơn, đỉnh núi Thanh Ngưu Phong cao vút trùng mây, Mạnh Xuân Điện là để tiếp khách, tế lễ, chính diện sơn môn.

Vào sơn môn, đối diện là tế đàn rộng lớn, trung ương tế đàn thờ phụng một tượng thần. Phần lớn Huyền môn trung thổ đều thờ phục Xuân thần, truyền thuyết kể rằng, lúc thần ẩn, Thiếu Hạo Thiên Đế mang chúng tiên quy về Cửu Trọng Thiên, Xuân thần Cú Mang không bỏ nhân gian, lưu lại làm thần linh bảo hộ, tượng thần giữa kiếm đài chính là Cú Mang.

Nơi này, lúc trước Khương Ngộ đã tới rất nhiều lần còn A Chức là lần đầu tiên.

Ánh mắt cô khẽ lướt qua tượng thần rồi mau chóng rơi vào kiếm đài ngay cạnh.

Trên Kiếm đài, vốn có một thanh kiếm đá đứng sừng sững.

Gia chủ thế hệ này của Khương gia là Khương Hoàng, đã từng ở dưới Quy Nguyên tông lắng nghe kiếm huấn của Vấn Sơn Kiếm Tôn ba tháng liền, bởi vậy kiếm đạo đột nhiên tăng mạnh. Trở lại Huy Sơn, bà liền mời người phỏng theo bội kiếm của Vấn Sơn Kiếm Tôn, đúc một thanh kiếm đá, dựng trên kiếm đài, thể hiện tâm ý nhớ tới ân sư.

Đáng tiếc về sau, Vấn Sơn phản đạo, mang theo Tố Hoang làm loạn, chết tại Côn Luân Sơn.

Bây giờ kiếm đài trên Huy Sơn trống trơn, kiếm đá cực kỳ giống bội kiếm của Vấn Sơn Kiếm Tôn cũng không biết đã dời đi phương nào.

Tiên hầu dẫn đường đằng trước thấy A Chức nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía kiếm đài trống trải, không nhịn được thúc giục: “Lề mề cái gì, ngươi là đến bồi lễ, khách quý đã chờ từ sớm, ngươi còn chưa tới, biết nói thế nào?”

Đại điện Mạnh Xuân Điện phân thành chủ điện và hai thiên phòng, người Hề gia cùng Tô Tình Song đang chờ ở thủ lễ phòng.

Trong phòng không ít người, ngoại trừ người nên tới, cũng có vài người không nên tới cũng tới — Khương Dục Hoành, Khương Mộc Hàm, đệ tử Minh Nguyệt Nhai, bao gồm cả tên Uông Châu.

Tất nhiên làm người khác chú ý nhất vẫn là người mặc áo tím đứng trên bậc cao, công tử dáng vẻ hiên ngang, đôi mắt phượng trời sinh, lông mày như hạc chập cánh, thân hình cao lớn, sau lưng vác trọng đao cổ kính, trên vỏ đao khắc hoa văn lăng tuyền, gia văn Hề gia.

Dạng đại tộc như Hề gia, không phải là nơi Khương gia có thể so sánh, nhưng nhìn về cơ cấu ngược lại không khác biệt lắm so với Khương gia. A Chức bước lên trước, tiên hầu sớm đã nhắc nhở cô, đời này của Hề gia có ba vị công tử thân phận cực kỳ bất phàm, Đại công tử đã cưới vợ, dưới là Uyên công tử cùng Cầm công tử, tư chất vô cùng tốt, đều là người tu đạo trời sinh. Hôm nay vị tới đây là Hề Bạc Uyên, chính là Uyên công tử.

Bên người Hề Bạc Uyên còn có một ông lão thân hình gầy còm, mặt mũi hiền lành, hồ lô treo hông cũng có khắc một hoa văn lăng tuyền, có lẽ là một vị trưởng lão nào đó của Hề gia.

Tiến vào giữa phòng, Hề Bạc Uyên liền nhìn chằm chằm A Chức không chớp, ánh mắt cực kỳ không tốt đẹp.

Chờ A Chức hành lễ với mọi người, hắn vào thẳng:”Chính là ngươi, kẻ không để ý đạo đãi khách, đả thương Tình muội của ta?”

Tiếng nói vừa buông, A Chức còn chưa kịp đáp, vị trưởng lão Hề gia bỗng ho một tiếng, lát sau, lão bình tĩnh bưng chén trà, híp mắt thưởng trà, ý tứ không muốn quan tâm việc này.

A Chức nói:” Ngộ thương lệnh muội quả thực là do ta sai, ngày đó ta sốt ruột rút kiếm, bất đắc dĩ dẫn kiếm quyết nhập thể, thậm chí chấn động kiếm khí, đả thương người bên ngoài, ta xin nhận lỗi với Tô sư muội.”

Nghe lời này, Hề Bạc Uyên không khỏi sững sờ.

Trước khi đến đây, hắn nghe người ta nói đả thương Tình Song là Khương… Khương gì đó, tính tình cực kỳ cố chấp, tuyệt đối không có khả năng nhận lỗi, vì thế, hắn còn chuẩn bị cả sọt lời chất vấn, không ngờ cô ta có thái độ nhận lỗi thành khẩn đến vậy, làm một rổ lời lẽ định phun ra của hắn bắn ngược trở về.

Hề Bạc Uyên “ơ” nửa ngày, không nghĩ ra định nói gì tiếp, sau đó giơ tay ngăn cản: ” Nhìn qua thì có vẻ ngươi đã bị phạt, biết sai lầm của mình chưa?”

“Vâng.” A Chức nói, “đệ tử ở Tư Quá Cốc hối lỗi mấy ngày, đã khắc ghi lời giáo huấn ngày hôm đó vào tận tâm khảm, về sau nếu không phải tình thế nguy cấp, tuyệt không làm việc lỗ mãng.”

Hề Bạc Uyên lại “ơ” trong chốc lát rồi nói:” Thôi, ngươi đã nhận lỗi, Khương gia cũng đã trách phạt ngươi, Hề gia cũng không phải người không nói đạo lý, chuyện này coi như kết thúc.”

Hắn vốn đứng dậy để tra hỏi, nói xong lời đó liền chuẩn bị ngồi xuống.

“Vâng”. Lúc này, A Chức ngẩng đầu, nhìn thẳng Hề Bạc Uyên, “Các hạ đã nói đến đạo lý thì cũng tiện đây ta có lời xin hỏi các hạ, ta đã nhận “lỗi sai”, giờ có thể mời lệnh muội trả lại ngọc giác cho ta không?”

Hề Bạc Uyên ngồi còn chưa vững, suýt chút nữa ngã nhào.

Trưởng lão Hề Gia vốn im lặng ngồi bên dùng trà, vừa uống một ngụm xém chút phun ra ngoài.

“Khương Ngộ, không được vô lý!” Không đợi Hề Bạc Uyên lên tiếng, Khương Dục Hoành đi ra trước một bước trách mắng.

Hề Bạc Uyên khua tay áo, cố nén giận, “Chuyện ngọc giác ta cũng có biết, nhắc tới thì khối ngọc giác này có thể coi là ta đoạt của Từ Tri Viễn. Tình muội muốn học kiếm, Hề gia, tiên minh đều không có địa phương thích hợp cho muội ấy học, vừa vặn ở Tiên Minh ta có quen Từ Tri Viễn, hắn là con cháu Khương gia, ta liền xin hắn tìm hộ ta một chỗ học kiếm, lại không chậm trễ việc tu luyện — ta nghe nói nhiều linh mạch tông môn đều phải sử dụng phân chia, thế không tốt, ảnh hướng tới tu hành. Vốn Từ Tri Viễn cũng khó xử, không chịu nổi việc ta liên tục truy hỏi, đành đem ngọc giác cho Tình muội mượn, nói Khương gia có một nơi là Thuỷ Minh Giản, linh mạch không tệ, nhưng phải có ngọc giác mới tiến vào được.”

“Đã là mượn, vậy sẽ có trả. Ngọc giác các ngươi đã mượn, Thuỷ Minh Giản các ngươi cũng tiến vào. Bây giờ các ngươi không ở tại Thuỷ Minh Giản, chắc hẳn linh mạch nơi đó không lọt mắt các ngươi, ngọc giác có phải nên trả lại hay không?” A Chức nói, ” Vừa rồi Uyên công tử nhận mình là người nói đạo lý, vốn không liên quan đến người đã mất, cứ khăng khăng giữ chặt di vật của người mất, chuyện này có nghe được không?”

“Ngươi, ngươi làm sao –” cơn tức của Hề Bạc Uyên dâng lên tận cổ họng, suýt chút nữa không nhịn nổi.

“Khương Ngộ!” Khương Dục Hoành vỗ bàn đứng dậy, phất tay áo nói, “Ta thấy ngươi vẫn muốn quay lại Tư Quá Cốc hối lỗi đó!”

Lúc này, Uông Châu vượt ra khỏi đám người, thi lễ với Hề Bạc Uyên, mấy người Khương Dục Hoành, quay người nhìn Khương Ngộ:” Ngươi muốn nói đạo lý, vậy thì xin hỏi, Thuỷ Minh Giản vốn thuộc Khương gia, động phủ Khương gia từ trước đến nay dành cho người tài. Đại sư bá qua đời đã hai năm, Từ sư đệ đi đến Tiên Minh, một đệ tử tư chất thường thường như ngươi, dựa vào cái gì chiếm giữ Thuỷ Minh Giản?”

Hắn sớm đã có chuẩn bị, bên hông đeo hai thanh kiếm, vừa dứt lời, hắn ném một thanh kiếm xuống đất, giọng điệu khiêu khích, “Đêm qua không cẩn thận làm hỏng kiếm gỗ của ngươi, suýt chút nữa quên hiện giờ ngươi không có bội kiếm, trên mặt đất có một thanh linh kiếm chưa xuất vỏ, là sư huynh ta đặc biệt tìm cho ngươi, thế này đi, ngươi rút thanh kiếm này ra, chúng ta đấu một trận, nếu ngươi thắng, ta không dám đảm bảo những người khác nhưng chí ít đệ tử Minh Nguyệt Nhai sẽ không bàn tán câu nào về chuyện ngươi chiếm giữ Thuỷ Minh Giản nữa.”

A Chức nhìn thanh kiếm trên mặt đấy, nhấc mí mắt, nhìn về phía Hề Bạc Uyên, “Nếu ta thắng, liền trả ngọc giác lại cho ta?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK