Chết tiệt! Làm sao bây giờ, có vẻ không đè tên này vào tường được rồi, phải làm thế nào mới có thể chặn người cao hơn mình một cái đầu lên cửa, khí thế nâng cằm hắn? Online chờ, gấp!
Thấy anh ngẩn người, Trần Nghiêu kéo anh vào phòng, nhanh chóng đóng cửa chặn người lại, cúi đầu rũ mi nhìn anh, "Sao anh lại tới đây?"
"..." Ừ thì, ý tưởng của anh được thực hiện rồi đấy, nhưng đáng tiếc người bị đè lại là anh. Nén khó chịu trong lòng, Mạnh Đình Thâm hất tay hắn ra, mặt căng thẳng lạnh lùng hỏi, "Hai tháng nay cậu chạy đi đâu?"
"Tôi đi ghi hình cho một chương trình."
Trần Nghiêu cố ý nói với giọng điệu vui vẻ, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh đột nhiên cảm thấy áy náy, sờ sờ cổ, ánh mắt bắt đầu đảo loạn, mím môi cân nhắc từ ngữ: "Lúc xuất phát điện thoại di động lại hết pin, cho nên chưa kịp nói cho anh biết, sau đó tín hiệu nơi đó không tốt, tôi..."
Mạnh Đình Thâm vốn đã không vui, nghe xong càng thêm bực mình, nắm chặt hai tay cắt ngang lời hắn, "Cho nên cậu căn bản là không để lời nói của tôi trong lòng. Thỏa thuận đã viết cậu phải luôn trực bên điện thoại, lúc tôi tìm cậu, cậu lại chạy đi ghi hình?"
Trần Nghiêu không biết mình đã phá hỏng kế hoạch của Mạnh Đình Thâm, mắt thấy anh muốn bùng nổ, vội vàng ôm người vào lòng, cúi đầu che miệng anh lại, chậm rãi lè lưỡi liếm láp, Mạnh Đình Thâm ban đầu còn sửng sốt, sau há miệng cắn môi hắn.
Tuy rằng Trần Nghiêu bị đau, vẫn nhân cơ hội thò đầu lưỡi vào, ôm chặt anh và tiếp tục hôn anh, dần dần Mạnh Đình Thâm cũng nhắm hai mắt lại đáp lại hắn, trong lòng Trần Nghiêu mừng thầm: Biện pháp của Chiêm Bưu đúng là hữu hiệu, dù cho đối phương tức giận cỡ nào, chỉ cần ôm chặt và hôn người ta, đảm bảo thuốc uống vào trị được bệnh ngay*.
药到病除 Tục ngữ: bốc thuốc đúng bệnh
Cuối cùng Mạnh Đình Thâm quả thật đã quên truy cứu trách nhiệm của hắn, mang theo đồ Trần Nghiêu ép nhận về nhà trong sự bàng hoàng. Buổi tối nằm ở trên giường, anh khó chịu đập giường, nếu không phải làn gió mát lạnh phả vào da thịt khiến anh tỉnh táo, tìm cớ chuồn đi, thì không khéo lại bị Trần Nghiêu đè lên giường, mông lại nở hoa mất.
Mạnh Đình Thâm càng nghĩ càng tức giận, mở điện thoại di động ra đánh điểm âm và bình luận trong chương mới nhất của tổng tài bá đạo: Không bá đạo tí nào, không đúng thực tế.
Bỏ điện thoại di động xuống, kéo chăn lên mắt, nhớ lại ánh mắt Trần Nghiêu muốn cắn nuốt mình vào bụng anh bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, đưa tay che mặt, "Rõ ràng mình mới là kim chủ, sao lần nào cũng bị đè chứ."
Điện thoại di động thông báo tin nhắn đến, anh nhấc điện thoại lên xem, là tác giả phản hồi bình luận: Ha ha ha ha ha, người chị em à, tiểu thuyết đơn thuần vô nghĩa, tôi không chịu trách nhiệm cho bất kỳ sự cố nào đâu nhé.
Phía dưới là bình luận của độc giả: hahaha
Trong lòng đột nhiên nghẹn ngào, anh dứt khoát ném điện thoại sang một bên, ngày mai anh muốn đi thu mua trang web này, quăng xác tác giả đi.
Mạnh Đình Thâm ngủ thiếp đi trong cơn bực bội, mà Trần Nghiêu ngồi ở ban công hóng gió uống bia lạnh để dập lửa trong lòng, hắn nhìn xa xa đèn đuốc sáng trưng, khởi động điện thoại vừa mới sạc đầy, điện thoại hiện liên tiếp một đống tin nhắn rồi sập nguồn.
Mười phút sau, Trần Nghiêu lại khởi động máy, thấy điện thoại vẫn ổn mới gọi cho Lý ca. Nửa giờ sau, Trần Nghiêu mang dép lê ngồi cùng Lý ca ở tiệm thịt nướng cách đó không xa.
"Tên nhóc nhà cậu sắp bay rồi."Lý ca bưng bia lên uống một hơi cạn sạch, anh vui mừng vỗ vai Trần Nghiêu nói, "Tiếp theo tận dụng cơ hội cho tốt, đừng nên kiêu ngạo."
Cổ họng Trần Nghiêu chuyển động, hắn cắn cánh gà, mơ hồ nói, " Không phải công ty nhờ anh thuyết phục em ký hợp đồng sao?"
Trải qua mấy tháng đắm chìm, Trần Nghiêu đại khái cũng hiểu được giới giải trí giẫm thấp nâng cao, tuy rằng hắn tiếp xúc nhiều với cốt lõi của ngành giải trí, nhưng cũng có thể đoán được công ty nhất định sẽ để Lý ca can thiệp để hắn tái ký hợp đồng.
"Lúc mới bắt đầu công ty bảo anh tìm cậu ký hợp đồng quả thật anh rất vui vẻ, may sao cậu không có ở đây, công ty lớn như vậy, tài nguyên đã sớm bị phân chia hết, đâu còn vị trí cho cậu nữa." Trần Nghiêu là nghệ sĩ đầu tiên anh dẫn dắt, tuy rằng hợp tác tới nay hai người đều không có thành tựu gì, nhưng anh ấy không thể vì lợi ích của mình mà lừa Trần Nghiêu. T𝘳uyện hay luôn có tại ~ T 𝘳ùmT𝘳uyện﹒vn ~
Trần Nghiêu cũng không bị bánh ngọt trước mắt hấp dẫn, ở giới giải trí tiêu khiển chơi đùa còn được, hắn sẽ không trầm mê trong đó, "Hì, kỳ thật em ở trong giới giải trí như giọt nước trong đại dương mà thôi, qua hai tháng mọi người sẽ vứt em ra sau đầu."
Lý ca cười nói, "Cậu tỉnh táo là tốt rồi, nhân tiện xem có công ty lớn nào ký hợp đồng với cậu để giúp cậu một bước lên trời hay không."
"Vẫn là thôi đi, ký hợp đồng với công ty không được tự do." Trần Nghiêu không thích bị gò bó, Mạnh Đình Thâm là ngoài ý muốn, hắn không muốn bị một thứ khác trói buộc, "Làm cá mặn cũng rất tốt, lúc không sống còn có thể đóng vai phụ."
Lý ca thu lại ý cười, nghiêm túc nói, "Đừng quên cậu còn có một đại gia đình phải nuôi."
Lúc trước Trần Nghiêu không có thu nhập còn kiên trì vị trí của mình không phải là muốn sau này có cơ hội kiếm nhiều tiền báo đáp cho cô nhi viện sao, lúc ấy nghèo đến nỗi phải cạp đất mà ăn còn cắn răng gửi tiền về.
"Thù lao đóng phim<<Hào môn dạ yến>> em cầm đi đầu tư, trước mắt thu nhập ổn định, một tháng ba vạn không thành vấn đề." Trần Nghiêu đối với việc ăn uống đi lại của mình cũng không quá để ý, một tháng có chừng ba ngàn là được, còn lại gửi về cũng đủ cho cuộc sống cô nhi viện," Em vẫn còn hứng thú với việc kiếm tiền lắm, yên tâm đi, thấy cơ hội tốt sao em nỡ để vuột mất được."
Anh Lý gật đầu không khuyên nữa, "Trong lòng cậu biết rõ là được."
Ba ngày sau, công ty lớn như lời Lý ca tìm tới, đó là công ty giải trí lớn nhất trong sách, Hoàn Vũ, các nhóm nhạc nam và nữ, lưu lượng minh tinh, ảnh đế phái thực lực đều ở dưới tay nó. Người tìm Trần Nghiêu lai lịch cũng không nhỏ, là người đại diện của Cố Hoài, Tô Minh Nhã, vóc dáng không cao, ăn mặc chỉnh tề, làm việc cũng nhanh nhẹn dứt khoát. Lúc Trần Nghiêu tới, cô ngồi ngay ngắn cúi đầu xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng động, cô hơi ngẩng đầu, ý bảo Trần Nghiêu ngồi xuống, vẫy tay bảo nhân viên phục vụ tới, nhàn nhạt hỏi hắn, "Anh muốn uống gì?"
"Nước lọc là được rồi, cảm ơn!" – Nhận lấy nước nhân viên phục vụ đưa tới, hắn gật đầu cảm ơn, sau đó cong ngón trỏ gõ lên bàn, nhướng mày nhìn Tô Minh Nhã, kỳ quái nói, "Nhìn vẻ mặt cô Tô hình như không muốn ký hợp đồng với tôi, vậy tại sao phải chủ động tìm tới?"
Đóng tài liệu trong tay lại, Tô Minh Nhã mới nhìn thẳng vào hắn, "Hai tháng trước tôi đã tìm anh, chỉ là lúc đó anh không có ở đây."
"Hai tháng trước?" <<Hào môn dạ yến>> còn chưa phát sóng phải không?" Hai tháng trước hắn khác mấy diễn viên quần chúng kia duy nhất chính là hắn nằm trong danh sách phải rời khỏi làng giải trí, tuy rằng so ra kém mấy tên thối danh phía trước, nhưng fan Cố Hoài vẫn bám đuôi hắn.
Hiện tại Tô Minh Nhã nói hai tháng trước đã tìm hắn, vậy nhất định có người ở sau lưng lên tiếng, hình ảnh Mạnh Đình Thâm đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, "Mạnh Đình Thâm?"
"Coi như anh tự hiểu lấy. Vài năm trước tôi nợ Mạnh tổng một ân tình, hai tháng trước anh ấy tìm tôi để tôi ký hợp đồng với anh." Đẩy đẩy kính mắt, Tô Minh Nhã nhếch môi cười nói, "Nhưng tôi thực sự không muốn ký hợp đồng với anh."
Trần Nghiêu dựa lưng vào ghế suy đoán, "Bởi vì Cố Hoài?"
"Anh mua tiếp thị cọ nhiệt với Cố Hoài là điều bình thường trong giới giải trí, tôi sẽ không vì vậy mà xem thường anh. Nguyên nhân lớn nhất tôi không muốn ký hợp đồng với anh là bởi anh có quá nhiều tâm nhãn, tôi đã tra qua tư liệu, sau khi bị hủy hợp đồng anh đã từng muốn đi đường tắt." Đây là chỗ Tô Minh Nhã không thể chấp nhận nhất, cô có thể chấp nhận cọ nhiệt, nhưng quy tắc ngầm bao dưỡng là ranh giới cuối cùng của cô, cô không muốn tiếp nhận nghệ sĩ như vậy.
"Vậy mà cô còn tới tìm tôi, Mạnh Đình Thâm rốt cuộc cho cô cái gì thế?" Có thể nói, Tô Minh Nhã tới tìm hắn, Mạnh Đình Thâm đã đồng ý cho bọn họ điều kiện đủ lớn, nhớ tới trong sách, vì Cố Hoài, Mạnh Đình Thâm vung tiền như rác đầu tư 《 Thục Sơn Đạo 》, hắn suy đoán nói, "Chắc không phải là vì Mạnh Đình Thâm tài trợ cho 《 Thục Sơn Đạo 》chứ?"
"Làm sao anh biết?" <<Thục Sơn Đạo>> từ lập dự án đến chiêu thương đều bí mật cử hành, cô nhíu mày ngẫm nghĩ mãi cũng ra là ai để lộ tin tức, lớn tiếng chất vấn Trần Nghiêu, "Anh còn nói chuyện này với ai?"
Trần Nghiêu thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế. Hắn hừ nhẹ một tiếng nói, "Làm sao tôi biết không quan trọng, tôi sẽ không nói cho người khác, tôi chỉ muốn biết anh ấy đầu tư bao nhiêu?"
Ở trong nguyên tác, tác giả từng nói Mạnh Đình Thâm là một người có vẻ ngoài cao quý hào hoa, tâm hồn trong sáng với bộ não sâu sắc, dựa vào bộ não của mình để nói về bốn mươi chương tình yêu, không lâu sau khi bắt đầu, anh đầu tư ba trăm triệu cho Cố Hoài để cậu ta đóng vai nam chính, hiện tại đối tượng biến thành hắn, hắn muốn biết ai quan trọng hơn.
"Hai trăm năm mươi triệu. " Trái tim Tô Minh Nhã khẽ trầm xuống, cô nhìn không thấu người trước mặt, giữa anh ta và tài liệu rõ ràng có sự khác biệt, do dự một lát, cô xoay người lấy ra một chồng hợp đồng từ trong cặp của cô đưa qua," Đây là hợp đồng cao nhất tôi giành được cho anh, anh xem một chút đi."
Trần Nghiêu không nhận, hắn cúi đầu, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, Tô Minh Nhã không nhìn rõ biểu cảm của hắn, cô đặt hợp đồng lên bàn, định phân tích ưu nhược điểm cho hắn: "Hợp đồng cấp B trước mắt mà nói là thích hợp nhất với anh, tuy rằng có thể sẽ hạn chế con đường phát triển của anh, nhưng cảnh quay của công ty chúng tôi có thể giúp anh có chỗ đứng trong làng giải trí, hơn nữa hợp đồng cấp B đi theo phái thực lực không ràng buộc nghệ sĩ yêu đương."
"Không cần, tôi căn bản không có ý định ký hợp đồng với cô, tôi chỉ tò mò vì sao người đại diện kim bài Hoàn Vũ lại tìm tới tôi." Ký hợp đồng có quá nhiều quy tắc, không nằm trong kế hoạch của hắn.
Tô Minh Nhã thấy thái độ kiên quyết của hắn, trong lòng hẳn là có chủ ý, cũng biết khả năng ký hợp đồng hôm nay không lớn. Nhưng cô vẫn kiên quyết để lại hợp đồng cho hắn, "Nếu hối hận, lúc nào cũng hoan nghênh anh mang theo hợp đồng tìm tôi."
"Cảm ơn! Nếu cần tôi sẽ tìm cô." Trần Nghiêu cảm ơn ý tốt của cô, chờ sau khi cô rời đi liền mang theo hợp đồng đi tìm Mạnh Đình Thâm, bọn họ đã ba ngày không gặp, đã là lúc để gặp gỡ và giao tiếp nhiều hơn để làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai người, nếu không Mạnh Đình Thâm bị bắt cóc hắn cũng chả biết.
Tập đoàn Mạnh thị đang mở hội nghị nội bộ, giám đốc điều hành đang ở trên bục báo cáo công tác, đột nhiên điện thoại reo lên, Mạnh Đình Thâm hơi nhíu mày, anh năm lần bảy lượt nhấn mạnh trong hội nghị, trong lúc họp hoặc là điều chỉnh chế độ im lặng, hoặc là tắt máy.
Khí thế trên người Mạnh Đình Thâm càng thêm lạnh lùng, trong hội nghị hoàn toàn yên tĩnh, mà tiếng chuông điện thoại di động vẫn còn vang lên, mọi người nhìn nhau lắc đầu tỏ vẻ không phải mình, thư ký Kim lén dùng chân đẩy Mạnh Đình Thâm một cái, Mạnh Đình Thâm quay đầu hỏi cậu ta, "Cậu đẩy tôi làm gì? Còn không bảo tắt điện thoại đi."
Thư ký Kim đặt tay lên môi, nhẹ giọng nói: "Mạnh tổng, là điện thoại di động của anh."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người anh, Mạnh Đình Thâm bình tĩnh liếc điện thoại, sau đó đưa tay tắt máy.
Thư ký Kim dùng thị lực 5,2 của cậu ta nhìn thấy dòng chữ trên đó: Trần Cẩu đang gọi.