Chúng tôi thêm Wechat của nhau, sáng hôm sau, tôi chụp một bức ảnh gửi qua: "Anh Cận, anh mới mua trà đắng mới à?"
"Ừ."
Tôi cảm khái từ tận đáy lòng: Lợi hại, ngày nào cũng nóng bỏng như vậy.
"Nhưng mà sao lại là ren, sao anh không mua cái nào đơn giản hơn?" Tôi bỏ nó vào bọc nilong, đợi lát nữa đưa cho hắn.
Vài giây sau, Cận Xuyên Ngôn gửi voicechat qua.
Giọng khàn khàn mang theo một chút bực bội khi vừa mới tỉnh dậy, vừa nghe là biết mới ngủ dậy.
"Sao cậu lại dọn ra khỏi ký túc xá?"
"Hả?"
Giọng nói mang theo ý cười của Cận Xuyên Ngôn lấp đầy tai tôi: "Hỏi cậu đó Lê Thẩm, cậu dọn ra biển ở rồi à, sao mà quản nhiều thế?."
(Chắc là joke gì đấy, mà sốp hông hỉu, cíu sốp: 问你怎么住海边了黎沈,管这么宽。)
Tôi hơi sửng sốt, trả lời lại: "Nhưng mà không đẹp, thẩm mỹ của anh không tốt tí nào."
"Làm gì có ai đã trộm trà đắng của người khác rồi còn đánh giá thẩm mỹ của người ta nữa?"
Tôi nghi hắn đang ám chỉ tôi.
"Không phải người đó là cậu chứ."
"......"
Hắn cười ra tiếng, đọc cả tên lẫn họ của tôi, còn kéo dài âm cuối ra, nghe vô cùng lười biếng: "Lê Thẩm?"
Chết gòi.
Không muốn thừa nhận đâu, nhưng mà giọng của Cận Xuyên Ngôn cũng... cũng hay.
Tôi đeo tai nghe, trộm nghe đi nghe lại cái voice không dưới hai mươi lần.
Mãi 5 phút sau thấy tôi không trả lời lại, hắn gửi qua một dấu chấm hỏi.
"?"
"Gõ gì mà gõ hoài thế?"
Tôi giật mình, kéo bàn phím ảo xuống.
Ôi...! Lúc nãy nghe chăm chú quá không cẩn thận bấm nhầm mấy chữ.
Tôi mạnh miệng: "Không phải, em không muốn trả lời thôi."
"Không muốn trả lời mà cứ hiện biểu tượng đang nhập à?"
"Ít quản em đi." Tôi còn gửi kèm thêm một sticker hung dữ.
Hắn rep lại: "Quản cậu đấy."
Được được được.
Cái sự uy hiếp nho nhỏ của tôi không dọa được hắn tí nào.
8
Chiều ngày hôm sau, tôi đến gặp Cận Xuyên Ngôn ở rừng cây nhỏ như thường lệ.
"Đây này." Hắn ngoắc tay với tôi.
"Đến bao nhiêu lần rồi còn không tìm được chỗ nữa"
Tôi không cãi lại, bởi vì cảm giác phương hướng của tôi không được tốt thật, mẹ tôi bảo nếu tôi là con kiến, tìm không được đường là bò luôn lên chảo nóng ấy chứ.
Cho nên tôi chỉ cười cười, nhét cái túi đựng trà đắng vào trong cặp hắn.
"Được đấy, nay đổi kiểu rồi."
Các bạn không biết, sáng nay lúc tỉnh dậy thấy trà đắng trong tay không phải là viền ren nữa tôi xúc động bao nhiêu đâu.
Nhưng mà không được nóng bỏng như hồi trước nữa.
Hắn liếc mắt nhìn tôi: "Vừa lòng cậu chưa?"
"Cái anh này, em mới nói có vài câu thôi đã đổi thật rồi, một chút chủ kiến cũng không có, phải tự có suy nghĩ của riêng mình đi chứ."
"......"
Tôi chậc một tiếng, bàn tay chụp lên vai hắn, ra vẻ giáo dục nói: "Trà đắng của mình phải do mình làm chủ!"
"Anh là đại ca của trường đấy, quyết đoán lên!"
"...Con mẹ cậu." Hắn ổn, ổn lòi lìa.
Tôi còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng ở cây cổ thụ cách đó không xa, tôi bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Tôi đang đứng ở đây mà cậu còn tia trai được hả?"
"Suỵt —— không phải đâu, anh nói nhỏ thui."
"Người này... sao quen quen ý."
Đợi sau khi thấy rõ mặt, thì người đó cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, đi nhanh về phía này
Tôi bị dọa cho giật mình, nhanh chóng trốn vào sau lưng Cận Xuyên Ngôn, tay nắm chặt vào áo hắn.
Hắn nhướng mày: "Anh đẹp trai này là chủ nợ à? Hắn ta muốn đánh cậu?"
"Anh đừng nói, hắn sẽ không thấy được em."
"Cậu trốn sau lưng người ta mà cậu tưởng mình đang mặc áo choàng tàng hình à?"
"..."
"Là Lê Thẩm phải không?"
Xong rồi.
Cận Xuyên Ngôn quay đầu lại, nở một nụ cười vô tội với tôi: "Cơ thể nhỏ nhắn này của tôi không che được cho cậu rồi."
Nhìn thiếu đánh dễ sợ.
Người kia nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của tôi.
Tôi căng da đầu chào hỏi: "Hi anh, lâu rồi không gặp! Anh tới đây đi học ạ?"
"Nói gì vậy, anh tới đón bạn gái đi ăn tối."
À đúng rồi, anh ấy đang học nghiên cứu sinh ở đại học A
"Đây là bạn trai em à?"
Tôi nghĩ nghĩ, nhanh chóng đổi sang nắm lấy tay Cận Xuyên Ngôn, lén lút véo một cái: "Đúng vậy, đẹp trai lắm đúng không!"
Cận Xuyên Ngôn sửng sốt một chút, đưa tay với Hà Kham: "Xin chào, Cận Xuyên Ngôn."
Hà Kham hơi híp mắt lại, cảm giác cái tên này có hơi quen quen, cũng đưa tay ra bắt lại: "Hà Kham, hàng xóm của Lê Thẩm."