==================================
- 5-
Lục Trường Trạch ở nhà mấy ngày, mở tủ lạnh phát hiện thật sự không còn gì ăn, liền ra ngoài cửa hàng, làm một tô mì gói rồi ngồi ở quầy tính tiền ăn. Mới ăn được một nửa đã bị bóng đen trên đầu bao trùm lấy, Lục Trường Trạch nuốt xuống mì ăn liền trong miệng rồi ngẩng đầu lên nhìn, Cố Tu đứng trước quầy tính tiền, một tay đút vào trong túi quần âu, một tay khác tự nhiên buông thõng bên hông, Lục Trường Trạch miệng còn dính dầu mì ăn liền kém chất lượng, Cố Tu nhíu mày ghét bỏ: " Lục Trường Trạch, ra đây. " Nói xong, Cố Tu xoay người, đi ra cửa, đốt một điếu thuốc và chờ đợi.
Lục Trường Trạch đặt mì ăn liền xuống, chỉnh lại kính, thấy Cố Tu đứng ở cửa không có ý định rời đi, liền mở chai nước suối uống hai ngụm, tùy ý lấy tay lau miệng, rồi mới đứng dậy đi theo hắn ra ngoài. Cố Tú quay đầu nhìn lại Lục Trường Trạch đang đứng đằng sau, hắn mở cửa xe bước vào, Lục Trường Trạch khẽ thở dài một tiếng, kéo cửa cuốn xuống khóa tiệm lại, cho đến khi Cố Tú ngồi trong xe dần mất kiên nhẫn bấm còi thì mới mở cửa xe phụ bước vào.
Cố Tu xuyên qua kính xe nhìn nam nhân trung niên ngồi sụp xuống khóa cửa lại, trong lòng phiền muộn không thôi, nam nhân trước kia luôn quay quanh nịnh bợ lấy lòng mình giờ đây lại vô cùng bình thản lạnh nhạt không có bất kỳ biểu lộ gì, mà cũng không hẳn, Cố Tu bấm còi với điếu thuốc trên tay, ít nhất cái bộ dạng co rúm của cậu ta vẫn như cũ.
Sau khi Lục Trường Trạch lên xe, hai người không nói chuyện, Cố Tu cũng không thèm nhìn Lục Trường Trạch một cái, chiếc xe cứ thế lao vút đi, Cố Tu lái xe không vững lắm hắn toàn lái theo tâm trạng. Lục Trường cũng không thắc mắc rằng hắn muốn đưa mình đi đâu, chỉ ngồi nhìn hai dãy nhà thưa thớt đang lùi dần bên ngoài xe. Cố Tu dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, chiếc xe đang đi vào đường cao tốc, Lục Trường Trạch nhìn biển báo, là đi về hướng Bình Châu.
" Mấy ngày trước Phương Minh còn tìm cậu, cậu ở nơi này đã hai năm rồi? Tại sao không nói cho Phương Minh biết? " Ngữ khí của Cố Tu vẫn bình tĩnh không hề phập phồng, Lục Trường Trạch quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
Cố Tu cũng như anh, cả hai đều đã ở độ trung niên, hắn 42 tuổi, ngoại trừ về ngoài càng trông có vẻ trưởng thành thành thục mang đầy tư vị nam nhân hơn thì không có gì thay đổi. Lục Trường Trạch chỉnh lại cặp kính. Người đàn ông này, người đàn ông mà anh ấy đã yêu hơn hai mươi năm, dường như là chỉ có tuổi tác cùng dáng vẻ là thay đổi, còn mọi thứ khác thì vẫn giống như trước đây.
" Phương Minh khá bận rộn nên tôi chưa kịp nói. " Lục Trường Trạch trả lời xong cũng không nói gì nữa, trong xe lại chìm vào im lặng, đi bằng đường cao tốc từ Tuyên Khởi đến Bình Châu rất gần, không bao lâu đã vào nội thành, Cố Tu lái xe đến trước một tòa văn phòng cao ốc ( Office Building) rồi dừng lại.
" Xuống xe. "
Lục Trường Trạch đi theo Cố Tu ra khỏi xe, anh nhìn lên bảng hiệu trên đỉnh tòa cao ốc, "Bất Động Sản Huệ Hoa"
Lục Trường Trạch theo Cố Tu đi lên văn phòng của hắn ở tầng trên cùng, Cố Tu ngồi xuống ghế sô pha và ném một sấp văn kiện qua, Lục Trường Trạch mở ra, cẩn thận xem kỹ.
" Cái mảnh đất mà cậu đang ở sắp được xây dựng lên một khu biệt thự cao cấp, phong cảnh và khí hậu ở đó khá tốt, hai năm trước tôi đã đi kiểm tra rồi, sau khi xây dựng xong giá cả nhất định sẽ không nhỏ, nhưng mảnh đất này khá lớn, mấy nhân viên khác không quen thuộc, còn cậu đã sống ở đó được khoảng thời gian dài nên tôi sẽ giao việc này lại cho cậu, mau đến phòng nhân sự báo danh đi. " Cố Tu vẻ mặt tỉnh bơ ra lệnh.
Lục Trường Trạch đọc văn kiện, bên trong ghi những quy tắc đãi ngộ cơ bản, anh đọc xong liền nhẹ nhàng đặt văn kiện lên bàn: " Cố tổng, tôi đã từ chức từ năm năm trước rồi, hiện tại tôi không phải là nhân viên của Huệ Hoa, chỉ sợ... Anh nên giao công việc này cho người khác vẫn hơn. " Nói xong, Lục Trường Trạch có chút thấp thỏm nhìn Cố Tu, anh theo bản năng sợ hãi, anh sợ Cố Tu tức giận, sợ Cố Tu không hài lòng, sợ Cố Tu dùng ánh mắt hay biểu tình chán ghét nhìn mình, anh vẫn luôn sợ như vậy, cho dù đã trôi qua năm năm.
" 5 năm? " Cố Tu nghi hoặc hỏi: " Không phải hai năm trước cậu mới đột nhiên biến mất sao? "
Lục Trường Trạch sửng sốt, trong lòng trào lên một trận bi thương.
" Cố tổng quá bận rộn, anh không biết một nhân viên bình thường như tôi xin nghỉ việc cũng là chuyện bình thường. " Lục Trường Trạch cười cười, vẻ nịnh bợ trên mặt lộ ra sự mất tự nhiên: " Tôi đã từ chức được năm năm rồi, Cố tổng, tôi thực sự không thể làm công việc này. "
Cố Tu khinh thường nhìn Lục Trường Trạch: " Cậu cứ tạm thời tiếp quản nó đi, tháng sau Phương Minh hoàn thành công tác xong sẽ đến tiếp quản. Huệ Hoa vừa đặt nền móng vững chắc ở Bình Châu, cần một người đáng tin cậy. Cậu là anh trai của Phương Minh, vì cái gì có chút việc như thế cũng không trợ giúp được? Yên tâm, đãi ngộ không thành vấn đề... "
" Cố tổng. " Cố Tu còn chưa nói xong, Lục Trường Trạch đã lấy hết dũng khí ngắt lời hắn, sắc mặt anh tái nhợt hẳn: " Không phải là vấn đề tiền bạc, tôi...thật sự không muốn làm, đã qua nhiều năm như vậy, có làm cùng không làm được. Cố tổng vẫn nên mời người khác đi, tôi còn có việc, xin phép đi trước. "
Lục Trường Trạch một hơi nói xong, vội vàng đứng dậy, loạn choạng mở cửa chạy ra ngoài, tốc độ Lục Trường Trạch quá nhanh, Cố Tu không kịp nói, chỉ kinh ngạc nhìn đống văn kiện vô tình bị tay áo của Lục Trường Trạch quét rơi tứ tung xuống đất, trong lòng suy tư gì đó, đã trôi qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên Lục Trường Trạch làm trái lời hắn một cách trắng trợn như vậy.
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~