Đêm đó, Thịnh Tuyển Ninh nhận được《Giải thích ly hôn》mới nhất.
Lần ly hôn này sẽ giải thích với bên ngoài là Giang Chính Hình thay lòng đổi dạ ngoại tình, Thịnh Tuyển Ninh không có lỗi để bảo vệ danh tiếng của Thịnh Tuyển Ninh; khoản thu lao 50 vạn hàng tháng của Thịnh Tuyển Ninh trong hai năm được định ra lúc đầu sẽ được thanh toán hết một lần sau khi làm thủ tục ly hôn; ngoài ra, để bù đắp sự tổn thất về mặt thể xác và tinh thần của Thịnh Tuyển Ninh, sẽ trả thêm 500 vạn làm bồi thường...
Xem đến đây, Thịnh Tuyển Ninh đã mười phần thành kính mà bái ba cái với ảnh chụp của Giang Chính Hình.
Động tác ném tiền theo hình xoắn ốc của Giang Chính Hình khiến Thịnh Tuyển Ninh phải kinh ngạc.
Có thể kết hôn rồi ly hôn với Giang Chính Hình là may mắn lớn nhất trong đời đối với Thịnh Tuyển Ninh.
Nhưng Thịnh Tuyển Ninh còn chưa vui mừng xong, thì mục cuối cùng trong《Giải thích ly hôn》đã đem cậu từ thiên đường đánh trở về.
"Ngày ly hôn dự kiến sang năm sau, trong thời gian hôn nhân, để trấn an trưởng bối hai nhà, đôi bên còn phải trở về nhà cũ của Giang gia đón năm mới, giả vờ hòa thuận, thành tâm hợp tác!"
Đỉnh đầu như bị sét đánh, Thịnh Tuyển Ninh thẳng ngơ ngác nhìn《Giải thích ly hôn》, thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!
Cậu có thể thuyết phục Giang Chính Hình trong quán bar, đó là bởi vì Giang Chính Hình căn bản là không nhớ rõ người trước mắt chính là đối tượng kết hôn của mình.
Nếu lại gặp nhau ở Giang trạch, baba 50 vạn sẽ tức giận...
Trong đầu Thịnh Tuyển Ninh đúng lúc trình diễn một cảnh nổi tiếng trong một bộ phim cung đấu nổi tiếng: Giang Chính Hình ném mạnh chén trà trị giá mấy chục nghìn trong tay: "Trẫm bình thường hận nhất những kẻ bằng mặt không bằng lòng! Lừa gạt trẫm! Lập tức đem Thịnh thị kéo xuống dưới, đánh 50 trượng..."
Thịnh Tuyển Ninh lệ nóng doanh tròng, tình cảnh này thật sự có cảm giác không tốt nha! Đến lúc đó Giang Chính Hình nhận ra cậu, đừng nói mấy trăm vạn còn lại sẽ đi tong, ít nhất cậu sẽ bị đưa đến Cục cảnh sát kiện cáo về tội lừa đảo, nói không chừng hận ý trong lòng khó nguôi còn muốn tố cáo cậu bán rượu giả...
Cẩn thận nghĩ lại, hóa ra điều không thể chấp nhận nhất lại là việc bị trừ tiền. Thịnh Tuyển Ninh thầm nói không được, tuyệt đối không được!
Mạng mất rồi, còn có kiếp sau!
Tiền, đời này nhất định phải kiếm!
Vẫn còn năm ngày nữa mới đến giao thừa đã thỏa thuận, cách duy nhất bây giờ là lừa Giang Chính Hình từ bỏ việc đưa cậu về nhà Giang trong năm ngày này.
Kỳ lạ là Giang Chính Hình hình như rất thích đến quán bar của cậu, ngẫm lại sau khi hắn uống giả rượu lại là bộ dạng ngốc nghếch lắm tiền, Thịnh Tuyển Ninh cảm thấy kế hoạch này vẫn có thể thực hiện được.
Vì thế ngày hôm sau, Thịnh Tuyển Ninh đến quán bar sớm, như hòn vọng phu ngồi canh ở trước quầy bar.
Mặt trời mọc rồi lặn, khách đến rồi đi. Thịnh Tuyển Ninh ngồi trước quầy bar canh đến đôi mắt đỏ bừng.
Phương Duyệt bị hành động này làm cho hoang mang, rõ ràng hôm nay ông chủ vẫn lười biếng, nhưng vì sao không ra sau bếp nghịch điện thoại, lại chen chúc ở đây?
Khi trời sắp tối rõ ràng, Thịnh Tuyển Ninh hóa đá đã bắt đầu chửi má nó.
Lời đàn ông nói quả nhiên không thể tin, ngai cả khi hắn là baba 50 vạn!
Nói sẽ thường xuyên tới đâu, baba?!
Không cho anh tới thì mỗi ngày anh đều tới, tôi muốn anh tới anh lại không tới?
Uổng phí cậu hôm nay chuẩn bị một loạt nước soda, khách khứa đi ngang qua đều cho rằng ông chủ đang chế đồ uống hắc ám gì đó, sợ bị chộp tới thử độc.
Chỗ ở của Phương Duyệt ở một khu khác, Thịnh Tuyển Ninh lo lắng cô đi đường không an toàn, luôn cho cô tam làm sớm. Vì thế tới sau nửa đêm, quán bar trống không chỉ còn lại Thịnh Tuyển Ninh và mấy vị khách.
Thịnh Tuyển Ninh liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã quá giờ đóng cửa thường lệ của cậu gần một tiếng rồi, Giang Chính Hình hôm nay hẳn là sẽ không tới.
Thịnh Tuyển Ninh rầu rĩ không vui đổ từng ly nước soda đi, chuẩn bị đóng cửa.
Giờ khắc này, cậu vô cùng nhớ Giang Chính Hình, cái người thích uống nước soda kia...
Bước ra khỏi quán bar, trên con đường vắng mọi thứ đều yên tĩnh. Đêm nay, trận tuyết đầu tiên đã rơi xuống thành phố này, những ngọn đèn đường vàng ấm áp phản chiếu những hạt tuyết, xa xa là một bóng người hấp tấp tới gần.
Thịnh Tuyển Ninh đứng ở dưới đèn đường, lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Người tới chắc chắn là Giang Chính Hình, không sai, trên người anh ta còn chưa thay lễ phục, cà vạt cũng lỏng lẻo, nhìn rất chật vật.
Giang Chính Hình cứ như vậy chạy tới trước mặt Thịnh Tuyển Ninh, trong miệng thở ra tầng tầng nhiệt khí, cười nói: "Đóng cửa rồi sao? Hôm nay tôi đến muộn."
Giang Chính Hình hôm nay bay đến một thành phố khác để bàn công việc, hắn vốn định quay về trên chuyến bay buổi chiều, dành thời gian cho Thịnh Tuyển Ninh và quán bar vào buổi tối. Nhưng ai biết một luồng không khí lạnh hướng nam trong dự báo thời tiết sẽ trực tiếp đưa một số thành phố vào một trận đại tuyết và rét đậm. Tuyết rơi khiến chuyến bay của Giang Chính Hình bị hoãn bốn tiếng đồng hồ, cho dù hắn vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy tới thì cũng đã muộn rồi.
Trong lòng Thịnh Tuyển Ninh có một cảm giác khác thường, rất khó diễn tả.
Là một loại cảm xúc đến bất ngờ sau cả ngày mong đợi. Trái tim tràn ngập những cảm giác khó tả, không biết là tốt hay xấu nhưng chỉ cần nó được lấp đầy đến mức gần như từng dòng máu chảy qua trái tim sẽ có một sự ấm áp khó tả.
Lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác này, có lẽ là khi còn nhỏ mang bảng điểm đầu tiên về nhà cho bố mẹ. Nhưng không lâu sau đó, cha mẹ đều chết cùng nhau trong một ngôi nhà không tắt gas. Trong nhiều năm kể từ đó, máu của Thịnh Tuyển Ninh ngày một trở nên lạnh giá cho đến khi rớt vụn băng.
Lại lần nữa có loại cảm giác này, là khi hôn ước và khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống. Vô luận như thế nào, giàu có là tự tin lớn nhất để một người cảm thấy hạnh phúc.
Và hiện tại, Giang Chính Hình người mà cậu đợi cả một ngày, bất ngờ xuất hiện vào gthời khắc cuối cùng. Mặc dù nguyên nhân sâu xa của cảm giác này là kế hoạch lừa chồng cũ tương lai của Thịnh Tuyển Ninh, kỳ quái lạ thường. Nhưng sự xuất hiện của Giang Chính Hình, lại một lần mang đến cho Thịnh Tuyển Ninh cảm giác hài lòng vì điều ước của cậu đã thành hiện thực.
Thịnh Tuyển Ninh nhìn hắn nói: "Từ nay về sau không cần đến muộn như vậy nữa, quán bar thường đóng cửa sớm."
"Thật xin lỗi, hôm nay tôi thật sự rất bận." Giang Chính Hình cũng không biết tại sao, nhưng theo bản năng lại xin lỗi, có lẽ là vì đã hứa "thường xuyên đến".
"Tôi rất khát, bây giờ có thể vào uống ly nước được không? Ông chủ."
Thịnh Tuyển Ninh nhìn bộ dáng cực kỳ chật vật nhưng ánh mắt sáng quắc của Giang Chính Hình, có không được tự nhiên, cậu theo bản năng tránh ở cùng một phòng với Giang Chính Hình. Vì thế Thịnh Tuyển Ninh lấy từ trong ba lô ra một bình nước chứa đầy nước ấm đưa cho Giang Chính Hình.
Giang Chính Hình nhận lấy cái chai hơi cũ kỹ, ý cười càng sâu. Trong lòng hắn cảm thấy mười phần may mắn vì hình như ông chủ không ý thức được, bọn họ dùng cùng một chiếc cốc. Không phải cái loại cốc thủy tinh hay cốc giấy dùng một lần được phát trong các quán bar, mà là một vật dụng cá nhân cực kỳ riêng tư.
Có thể là sự vui vẻ của Giang Chính Hình quá lộ liễu, làm Thịnh Tuyển Ninh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ cái chai cậu dùng để làm ấm tay dát vàng sao?
Tư thế ngửa đầu uống nước của Giang Chính Hình rất gợi cảm, hầu kết lăn lộn trong hơi nóng như sương mù.
Thịnh Tuyển Ninh xem đến miệng lưỡi có chút khô khốc, không biết vì cái gì, Giang Chính Hình hôm nay ướt đẫm trong tuyết, cảm giác tổng tài lại tăng vọt.
Giang Chính Hình trả lại cái chai cho Thịnh Tuyển Ninh, hai người cứ như vậy không nói gì ăn ý mà nhắm mắt theo đuôi.
Qua vài giây, Giang Chính Hình mới giải thích cho việc đi theo sau theo bản năng của mình: "Tôi đưa em về nhà!"
"Ò, được."
Bầu không khí quá mức tốt đẹp, làm cho Thịnh Tuyển Ninh không đành lòng tiến hành kế hoạch của mình.
"Ngày mai anh còn tới không?"
Giang Chính Hình rất tích cực: "Đương nhiên, ngày mai tôi sẽ đến sớm."
"Ò." Vậy ngày mai lại nói.
"......"
Đi đến chỗ rẽ, Thịnh Tuyển Ninh theo bản năng chọn con đường về nhà mỗi ngày, đi được hai ba bước mới nhận ra có gì đó không ổn liền quay người lại.
Giang Chính Hình: "?"
"Đi nhầm rồi." Thịnh Tuyển Ninh chột dạ nói.
Giang Chính Hình hai ba bước đuổi theo: "Tôi còn không biết tên của em?"
Thịnh Tuyển Ninh cực kỳ lãnh khốc: "Anh không cần biết."
"Nhưng tôi..."
"Gọi tôi là ông chủ là được."
Được rồi, Giang Chính Hình nghĩ dù sao hắn vẫn chưa ly hôn, vì vậy chưa tính là theo đuổi chính thức, nhưng hắn đã có thể đưa ông chủ về nhà, hắn dễ dàng mà cảm thấy thỏa mãn.
Cứ như vậy, hai người chầm chậm đi trong đêm tuyết.
Thịnh Tuyển Ninh trong lòng nặng nề thở dài: Cách nhà càng ngày càng xa...
(Tám)
Ngày hôm sau, Giang Chính Hình quả nhiên đúng hẹn tới sớm.
Tuyết rơi suốt đêm, có một mỹ nhân mặc áo gió màu lạc đà đứng trước cửa quán bar. Người đẹp cẩn thận xịt nước hoa lên người, chải tóc mượt nhưng không xuề xòa, trang phục giản dị nhưng không giống như ngày thường bị bó gọn trong áo sơ mi và vest. Không có sự tàn phá của công việc, ánh mắt Giang Chính Hình cũng đặc biệt rạng rỡ.
Thịnh Tuyển Ninh ngắn ngủi mà phản bội bản tính của mình, thèm muốn nhan sắc của Giang Chính Hình trong chốc lát.
Còn ba ngày nữa là đến giao thừa, Thịnh Tuyển Ninh đã cẩn thận soạn sẵn bản thảo và chuẩn bị đủ từ tối hôm qua.
Hôm nay, cậu nhất định sẽ nhận được thông báo ly hôn mới của Giang Chính Hình.
Tới gần cuối năm, quán bar khuyến mãi ba ngày. Tất nhiên, hầu hết những người bị thu hút ở đây không phải vì ưu đãi này, mà chỉ vì bầu không khí náo nhiệt. Rốt cuộc chỉ còn ba ngày nữa, những người trẻ tuổi này sẽ phải trở về căn biệt thự gia đình rộng vài trăm mét vuông lạnh lẽo của mình để ăn tối, tán gẫu và chơi mạt chược với những người lớn tuổi trong nhà.
Giang Chính Hình từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thịnh Tuyển Ninh liền bắt đầu nở nụ cười với cậu, là hắn tối hôm qua đã luyện tập rất lâu ở trước gương.
Mỹ nhân cười, cười đến Thịnh Tuyển Ninh chột dạ mà rụt rụt cổ.
Giang Chính Hình thầm vui mừng, cậu thẹn thùng.
Vẫn là vị trí độc quyền cạnh quầy bar và loại soda của ông chủ đặc biệt điều chế.
Phương duyệt ở một bên lải nhải, nói rằng chai rượu mà ông chủ đã dán nhãn hóa ra là nước trái cây, bị Thịnh Tuyển Ninh mang theo xấu hổ lại không mất lễ phép kéo về sau bếp.
Phương Duyệt giả vờ gào to nhưng lại ghé vào tai Thịnh Tuyển Ninh: "Tôi biết hai ngươi có mờ ám mà..."
"Không phải tôi có mờ ám với anh ta, nhưng mà cô không thể nghe!" Cuối cùng, ông chủ của cô liền phải tiến hành hoạt động tẩy não, cực kỳ giống tiếp thị đa cấp. Lại ảnh hưởng đến tam quan của tiểu cô nương, lại quấy rầy Thịnh Tuyển Ninh phát huy thực lực.
"Ông chủ cố lên, nhanh gả vào một gia đình giàu có, tăng lương cho tôi đi!"
Thịnh Tuyển Ninh cười lạnh, cậu rõ ràng đang cố gắng thoát khỏi hào môn một cách an toàn.
Trì hoãn trong chốc lát, quán bar đã dần dần náo nhiệt lên. Không khí GET!
"Cảm giác thế nào?" Thịnh Tuyển Ninh xoay người, khéo léo nở nụ cười. Cậu kéo ghế cao ở một bên qua, chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.
"Một...quán bar tuyệt vời." Ánh mắt của Giang Chính Hình ở trên người ông chủ.
"Đúng vậy!" Thịnh Tuyển Ninh đưa mắt tán thưởng về phía nhóm tạo bầu không khí mà cậu bỏ nhiều tiền mời về.
Một nhóm thanh niên rõ ràng có quá nhiều dấu vết biểu diễn ngồi trên sô pha tổ chức một bữa tiệc cẩu thả, giả vờ vui vẻ.
Các bạn trẻ giương biểu ngữ: Chúc mừng Triệu XX & Tiền XX tái hợp! Tức khắc quay đầu, chân ái không sợ ngăn trở!
"Anh Triệu và cô Tiền bên kia đã hòa giải trong quán bar của chúng tôi. Nghe nói họ từng là mối tình đầu của nhau, sau khi chia tay, suýt chút nữa là đến mữa sống chết không gặp lại, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn nghe theo trái tim mình, chỉ cần sớm bước ra một bước, hạnh phúc không phải tới rồi sao?"
"Ồ." Không hiểu vì sao ông chủ đột nhiên kể chuyện xưa, nhưng ông chủ nghiêm túc nói chuyện lão trông rất đẹp trai, mắt sáng như vậy, lông mi cũng dài như vậy...
Thịnh Tuyển Ninh lơ đãng nhìn người đàn ông đã chết trước mặt không chút động lòng trước tình yêu, chỉ ra, ám chỉ nói: "Nghe nói, chỉ cần anh Triệu chần chừ thêm vài giờ, cô Tiền sẽ cùng người khác kết hôn?"
Giang Chính Hình nghe vậy nhíu mày, một lúc sau dưới ánh mắt chờ mong của Thịnh Tuyển Ninh mới chậm rãi mở miệng: "Anh Triệu có lẽ không đủ trưởng thành để làm chuyện này..."
Thịnh Tuyển Ninh: "???" Anh dám ở đây dạy người khác làm việc?
"Liên hôn gia tộc không có tình cảm chỗ nào cũng có, có quá nhiều người hy sinh bản thân vì công ty và gia đình. Nếu cô Tiền vẫn có thể tổ chức ăn mừng ở đây, chứng tỏ cô ấy cũng chưa quên được đối phương, như vậy cuộc liên hôn mà cô cấy có thể cháp nhận, nhất định rất quan trọng với nhà họ Tiền. Mà anh Triệu thì sao? Hắn rõ ràng quên không được cô Tiền nhưng vẫn chần chừ, từ thỏa thuận giữa hai nhà, đến công khai đính hôn, chuẩn bị hôn lễ, cuối cùng là đến ngày kết hôn, thời gian cho hắn đi tranh thủ nhiều như vậy, hắn lại cố tình trì hoãn cho tới ngày cuối cùng. Bây giờ bọn họ người có tình đã thành thân thuộc, nhưng là hôn ước ban đầu cũng không dễ giải quyết như vậy, làm sao xoa dịu đối phương, đền bù tổn thất, khôi phục thanh danh, bởi vì hắn trì hoãn mang đến đủ loại hậu quả, tất cả đều rơi xuống trên người cô Tiền và Tiền gia..."
"Dừng!" Thịnh Tuyển Ninh cười gượng, "Chúng ta vẫn không nên nói về chủ đề nghiêm túc như vậy."
Giang Chính Hình gật gật đầu, giống như một con chó lớn đã thể hiện thành công bản thân, hắn ngửa đầu uống một ngụm nước soda, cái đuôi phía sau anh ta gần như hiện ra luôn.
Thịnh Tuyển Ninh đã hiểu, vòng vo cũng vô ích, vẫn phải nói trực tiếp, cậu híp mắt: "Thì ra trước đây anh không thích người đó, là sau khi kết hôn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, bây giờ muốn ly hôn?"
Chủ đề thay đổi đột ngột, Giang Chính Hình không khỏi đỏ mặt lên. Còn chưa ly hôn, hắn không dám cũng không có tư cách nói: Bởi vì trước đây hắn chưa gặp được ông chủ.
"Xem như vậy đi." Hắn chậm rãi nói.
"Vậy không phải anh nên nhanh chóng ly hôn sau đó ở bên đối phương, càng sớm càng tốt sao? Theo như lời anh nói, chần chừ sẽ mang đến phiền toái cho đối phương!"
Giang Chính Hình trầm tư, trìu mến nói: "Tôi nghĩ nên giải quyết những vấn đề còn lưu lại trước đó, saiu đó mới đến tìm người ấy."
Cách anh giải quyết vấn đề, chính là mang đối tượng kết hôn về nhà nhận lễ rửa tội của cô bảy dì tám bác cả của anh, sau năm mới lại lập tức ly hôn, hơn nữa phát hiện mình bị lừa dố,i sau đó kiện cáo sao? Thịnh Tuyển Ninh lặng lẽ nắm chặt tay giấu dưới quầy bar.
"Yên tâm đi," Giang Chính Hình cười, "Nếu tôi thích người đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để anh ấy tránh xa những tranh chấp và xung đột này, nếu xử lý không thỏa đáng, tôi sẽ không tùy tiện quấy rầy họ."
Thịnh Tuyển Ninh: Tôi thật cảm ơn anh...
Thịnh Tuyển Ninh tức giận, Giang Chính Hình không hiểu, vì vậy cả hai đều không nhận ra một bóng người không có ý tốt đang tới gần.
Trầm mặc một hồi, một cánh tay đặt lên vai Giang Chính Hình: "Giang tổng vậy mà cũng tới quán bar nha, đang nói cái gì vậy?"
Là Thịnh Vãn Hâm.
Trong lòng Giang Chính Hình vang lên hồi chuông cảnh báo, Thịnh Vãn Hâm đã có mâu thuẫn với hắn từ khi còn nhỏ, hai người đã đánh nhau hơn hai mươi năm. Nếu để Thịnh Vãn Hâm biết tình cảm của hắn đối với ông chủ, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Thịnh Tuyển Ninh đầu tiên là mở to hai mắt nhìn.
Thịnh Vãn Hâm! Là Thịnh Vãn Hâm!
Mờ ám tới! Dưa tới!
Cậu vừa mới chuẩn bị ăn dưa một cách tuyệt đẹp, đột nhiên nhận ra rằng, xong đời rồi, Thịnh Vãn Hâm biết cậu!
SOS!
Thịnh Tuyển Ninh và Giang Chính Hình đồng thanh hét lên trong lòng.
Giang Chính Hình hất cánh tay của Thịnh Vãn Hâm ra, giả vờ lạnh nhạt: "Cậu tới làm cái gì?"
Thịnh Vãn Hâm mặt đầy dấu chấm hỏi: "Tại sao tôi không thể đến? Quán bar là nhà cậu mở?"
Vừa dứt lời, ánh mắt y liền đảo qua Thịnh Tuyển Ninh, mà đối phương đang lặng lẽ dùng các loại phương pháp để che mặt.
Thịnh Tuyển Ninh trong lòng mặc niệm: Không nhận ra, không nhận ra, không nhận ra...
Thịnh Vãn Hâm mất ba giây để nhìn rõ Thịnh Tuyển Ninh, chậm rãi nói với Giang Chính Hình: "Thật sự là nhà cậu mở..."