Bà Trần Thục Dung đúng là nhìn chăm chú, không nói lời nào, cứ để mặc cô hồng hộc chạy lên tầng, chạy vào phòng ngủ của bọn họ.
“Chúng ta từ trước đến giờ không dùng cái này, lẽ nào em không biết à?” Cố Trạch Nặc ngồi ngay ngắn trên giường, giống như sớm biết cô sẽ quay về sau khi liếc cái túi trên tay cô. “Hơn nữa, chúng ta vừa mới nói chuyện với mẹ là sẽ sinh em bé.”
“Thôi đi, em muốn giữ gìn vóc dáng, không muốn sinh em bé sớm thế đâu.” Lâm Thâm Thâm nghĩ ngợi rồi nhanh chóng ngắt lời anh. “Em muốn hỏi anh, cái nào anh chưa dùng bao giờ?”
“Được thôi!” Anh mỉm cười như đang suy nghĩ điều gì. “Mà em cũng mua nhiều gớm nhỉ?”
“Em chỉ muốn anh thử nhiều sản phẩm mới thôi mà.” Lâm Thâm Thâm xấu hổ đỏ bừng mặt, cắn răng nói ra câu này.
“Ồ! Rất tốt! Có thể à?” Anh dường như rất lịch sự khi trưng cầu ý kiến cô, rồi một tay kéo cô lên giường, cơ thể mạnh mẽ đè lên người cô, chẳng giống như họ đang đóng kịch chút nào, hơi nóng từ cơ thể anh phả sang người cô.
Lâm Thâm Thâm im lặng, câu trả lời của cô lúc này còn có ý nghĩa gì?
Cô nhìn ngắm khuôn mặt điển trai trước mắt mình, đúng như anh từng nói, phụ nữ luôn bị anh thu hút, không chỉ vì tiền của anh, mà vì dáng hình tuấn tú đến kiêu ngạo của anh, thế mà hà cớ gì cô phải nghiêm túc như thế? Cô mong ước một tình yêu chân thành, lưu luyến ư? Không, tình yêu của họ chỉ như một vụ mua bán, mà cô là một diễn viên. Hơn nữa, trong tư duy ngược của cô còn cảm thấy mình đang chơi đùa, bỡn cợt Cố Trạch Nặc, thế không tuyệt vời sao? Cô được hưởng thụ anh, còn được cầm tiền của anh, lại còn được là người vợ trên danh nghĩa của anh nữa.
Sau khi tự ám thị như thế, Lâm Thâm Thâm bèn mỉm cười với Cố Trạch Nặc, cố cựa quậy người một cách khó khăn, rút cánh tay bị anh đè ra, nhẹ nhàng ôm cổ anh, lặng lẽ phối hợp, mặc cho anh khám phá cơ thể mình.
Cố Trạch Nặc dường như cũng bất ngờ, bàn tay anh bỗng dừng lại nhưng vẫn nằm trên người cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô bình tĩnh khác thường.
Lâm Thâm Thâm né tránh ánh mắt anh, khẽ hỏi: “Anh có nghĩ đôi tai của mẹ bây giờ đang dán vào cửa phòng chúng ta không?”
Cố Trạch Nặc khẽ cười. “Anh nghĩ chắc là không, mẹ đã đi rồi, nhưng lúc nãy thì có đấy.” Nói xong câu này, một lần nữa anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó rời khỏi người cô và đứng dậy.
Lâm Thâm Thâm ở sau lưng anh, vội vàng ngồi dậy chỉnh lại mái tóc rối tinh của mình. Cô liếc nhìn anh, vì không biết tại sao anh lại đột nhiên dừng lại, điều này không giống với tác phong làm việc nhất quán của anh chút nào. Đương nhiên cô không thể nói ra thành lời, để tránh anh nghĩ rằng cô muốn anh thế này, thế kia.
Quách Thiển Thiển không muốn đi tìm Đường Minh Hồng, cũng từ chối nhận cuộc gọi của anh. Nhưng hàng ngày đi làm, trước mặt Tôn Diễm và tất cả mọi người, cô vẫn vui vẻ cười nói. Cô cũng thường đến quán bar xem anh chơi nhạc. Trước đây, anh không bao giờ nói anh được các cô gái mến mộ như thế nào, nhưng thực tế cô đều biết, mỗi lần cô nghe vô số những cô gái ở bên cạnh đáng giá, bình luận về anh, cô đứng lẫn trong đám đông đó đứng nhìn ngắm anh, anh đeo kính áp tròng nên nhìn rất rõ. Chỉ là anh không nhìn thấy cô mà thôi.
Ở cửa hàng Mc Donald, Tôn Diễm nhận ra tâm sự của bạn, còn Quách Thiển Thiển vẫn bình thản cầm ống hút, hút nước coca lạnh ngắt trong cốc. “Cậu có biết Đường Minh Hồng đứng ở dưới tầng nhà chúng ta bao nhiêu lần rồi không? Không phải cậu và Thẩm Hiểu Bắc có chuyện gì rồi chứ?”
Quách Thiển Thiển liếc nhìn bạn, cúi đầu đánh trống lảng: “Được rồi, được rồi, chuyện của tớ tớ biết, tớ tự lo liệu được, chiều nay tớ còn phải đi xem Thẩm Hiểu Bắc đánh bóng nữa.”
Tôn Diễm thở dài. “Tình cảm bao nhiêu năm như vậy, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu đừng có mà tự đào hố chôn mình đấy, biết không hả?”
“Chính vì nghĩ chưa thông nên tới mới mặc kệ anh ấy, cái hố của bọn tớ, cho dù tớ không đào thì nó cũng có sẵn từ trước rồi.” Quách Thiển Thiển gật đầu rồi nhồm nhoàm gặm cánh gà chiên khiến tay cô dính đầy dầu mỡ. “Nếu tớ đã nghĩ thông và dứt khoát được thì hôm nay tớ đã đi gặp anh ấy rồi.”
“Được rồi, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ, nhưng đừng có hối hận đấy!” Tôn Diễm bất lực lắc đầu, sắc mặt cũng nặng nề nhưng lại mỉm cười nói tiếp: “Đừng có nửa đêm canh ba tìm tớ khóc lóc ỉ ôi là được.”
“Tuyệt đối không.” Quách Thiển Thiển lấy khăn giấy lau tay, nói bằng giọng chắc nịch.
Kết thúc bữa ăn nhanh với Tôn Diễm, lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, sau khi thoa một lớp kem chống nắng toàn thân, Quách Thiển Thiển mới hẹn Từ Tử Hàm ngồi trên khán đài. Cô nhìn thấy Thẩm Hiểu Bắc trong bộ quần áo thể thao màu trắng đang chạy dưới ánh nắng gắt, trông rất trẻ trung và khoẻ mạnh. Đám học sinh nữ bên cạnh mặc váy ngắn chưa tới đầu gối và áo phông bó sát, vẫy tay điên cuồng réo gọi tên cậu ta. Quách Thiển Thiển phát hiện, bản thân cô đã qua cái tuổi vẫy tay, hét hò gọi tên người mình thích rồi.
Thẩm Hiểu Bắc chơi hết một trận liền chạy đến chỗ bọn họ. Quách Thiển Thiển đưa nước cho cậu ta, còn khen: “Chơi hay lắm!” Từ Tử Hàm thì đưa khăn cho cậu ta, nhưng cô ta chẳng nói câu nào. Thẩm Hiểu Bắc đón lấy nước của cô, cũng đón lấy chiếc khăn của Từ Tử Hàm, cười tươi: “Vì em đến mà, lần trước em đến chỉ nhìn thấy anh đánh nhau thôi.”
Mấy em gái ngồi cạnh cũng ríu rít chạy đến, vỗ vai Thẩm Hiểu Bắc, tấm tắc khen: “Hiểu Bắc, cú ném ăn ba điểm của anh đẹp quá, người ném bóng cũng vậy.”
Thẩm Hiểu Bắc không hề đỏ mặt, chỉ mỉm cười và không nói gì với họ. Cậu ta nhìn Quách Thiển Thiển, nói: “Anh xuống chơi hiệp hai đây.” Cô gật đầu, sau đó nhìn cậu ta chạy vào sân.
“Hiệp hai bắt đầu rồi.” Từ Tử Hàm ngoảnh mặt sang nhìn Quách Thiển Thiển, thấp giọng hỏi: “Cậu là chị hay là em, là Thâm Thâm hay Thiển Thiển?”
“Cậu nói gì cơ?” Quách Thiển Thiển buột miệng hỏi. “Tớ không hiểu ý cậu lắm!”
Từ Tử Hàm cười to. Hiểu hay không hiểu, đừng hỏi tớ, cậu đi hỏi Thẩm Hiểu Bắc ấy.”
Quách Thiển Thiển không nói gì nữa, chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, kiên nhẫn ngồi xem hết trận bóng của Thẩm Hiểu Bắc. Lúc trận bóng kết thúc, cô thấy Từ Tử Hàm và những cô gái kia chạy đến chỗ cậu ta, còn cậu ta đang ngồi cạnh khung bóng rổ thay giày. Từ Tử Hàm đứng cạnh cậu ta, không biết đang nói gì, ánh nắng khiến Quách Thiển Thiển bất giác nheo mắt lại. Trận đấu chưa kết thúc, cô đã rời đi, sau đó đi bộ về nhà. Cô biết mình và Thẩm Hiểu Bắc không thích hợp, ngay từ đầu đã biết như thế, nhưng tại sao bây giờ trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Trên con đường tràn ngập ánh nắng cuối chiều, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, một chiếc taxi lướt đến, chàng trai trên xe nhô đầu ra khỏi cửa kính, gọi to: “Thiển Thiển, Thiển Thiển, đợi anh với!”
Đương nhiên, cô không đợi cậu ta mà chỉ cắm cúi bước về hướng nhà mình. Chiếc taxi dừng lại, Thẩm Hiểu Bắc từ trên xe lao xuống, nhanh chóng chạy đến đứng chắn trước mặt cô. Cậu ta có vẻ sắp nổi cáu, thở hổn hển, chặn Quách Thiển Thiển lại, nói: “Bảo em đợi anh cơ mà, tại sao cứ đi linh tinh thế?”
Quách Thiển Thiển ngẩng đầu, ánh nắng cuối ngày chiếu trên vai cậu ta, hắt tia nắng yếu ớt. Cô nói rất nhanh, chỉ sợ vẻ mặt của mình bộc lộ sự hụt hẫng trong lòng. “Làm sao cậu biết có Lâm Thâm Thâm và Quách Thiển Thiển?”
“Xin lỗi!” Cậu ta ngẩn người giây lát, rồi nhanh chóng cầm tay cô.
“Cậu chạy đến đây chỉ để muốn nói với tôi câu này?” Quách Thiển Thiển có thể ngửi thấy mùi mồ hôi từ người cậu ta.
“Mẹ anh là tổng giám sát bộ phận thị trường của công ty Cố Trạch Nặc, tên là Nghiêm Lệ.” Thẩm Hiểu Bắc cắn môi. “Lúc đầu anh chỉ tò mò, băn khoăn tự hỏi trên đời lại có hai người giống hệt nhau thế sao? Anh nhìn thấy ảnh của Lâm Thâm Thâm ở chỗ mẹ của anh, rồi nhìn thấy em ngoài đời nên muốn trêu đùa em một chút, có điều anh cũng rất khổ tâm, em cũng không biết nên nói với em thế nào…”
“Được rồi, không biết nói thế nào thì không cần phải nói đâu.” Quách Thiển Thiển lắc đầu.
“Đầu tiên anh phải nói rõ là anh không có bất cứ ý đồ gì.” Cậu ta giơ hai tay lên, ngón tay chỉ lên trời. “Tất cả mọi ý đồ, có thể là có, nhưng chỉ sau khi anh phát hiện anh thực sự thích em.” Cậu ta nhìn cô ngẩn người, liếm môi nhắc lại. “Thật sự xin lỗi em.”
“Thẩm Hiểu Bắc, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, chúng ta không thể đâu.” Cô ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười, vỗ vào tấm lưng săn chắc của cậu ta. “Đi nào, chúng ta về nhà thôi!”
“Em nói gì cơ?” Cậu ta nghe cô nói như vậy thì tiến lại gần cô, nhìn thẳng vào mắt cô, điệu bộ dữ dằn như muốn đè bẹp người ta.
Quách Thiển Thiển ngẩn người, gò má nóng bừng, trước mặt Thẩm Hiểu Bắc, trước mặt chàng sinh viên này, gò má của cô như đang phát sốt.
“Anh nghĩ, cuối cùng em sẽ thích anh thôi, sao em không thử nhỉ?” Nói xong, cậu ta bước đi, bóng dáng cao gầy, chưa được vài bước lại bổ sung thêm một câu: “Mẹ của Cố Trạch Nặc bị ốm thật đấy, nghe mẹ anh nói thì hình như là giai đoạn cuối, nhưng cô ấy không nói cho Cố Trạch Nặc biết, em xem, liệu em nó nên nói cho chị gái em biết không?”
Những tia nắng cuối ngày còn sót lại vẫn treo ở phía chân trời khiến người ta cảm thấy dù đến thời khắc cuối cùng nó vẫn chiếu sáng không biết mệt mỏi. Ngẩng đầu lên nhìn, những tia nắng đó không còn nhức mắt nữa mà đã nhạt màu, lười biếng bao phủ khắp không gian. Bước về phía mà cô muốn đến, cả quãng đường, cô chỉ mải miết để ý đến những tấm biển chỉ dẫn. Cầu thang sạch sẽ, rộng rãi trong bệnh viện chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo, soi những cái bóng người mờ nhạt. Bước đi trên đó mà có cảm giác hơi lạnh từ bàn chân thấm vào tận tim, khiến người ta không khỏi cảm thấy rụt rè.
Quách Thiển Thiển thực sự không quen nổi mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện. Thực ra, không liên quan đến việc của mình, nhưng nghe Thẩm Hiểu Bắc nói vậy, cô không kiềm chế được muốn đi thăm bà ấy. Gặp được nhau là duyên phận, gặp mặt nhau là đã có ba phần tình người, huống hồ bản thân cô vì đóng giả làm chị cô nên khá thân thiết với bà ấy.
“Con đến nhanh thật đấy.” Bà Trần Thục Dung ngồi trên giường bệnh, cố gắng giữ tinh thần bình thường. “Không phải bác sĩ Triệu lại thông báo cho con tin gì đấy chứ? Ông ấy vẫn chưa hoàn toàn mất sự tín nhiệm của con à? Lâm Thâm Thâm không đến cùng con à?” Vì không nghe rõ giọng của bà nên Quách Thiển Thiển phải ghé sát tai vào cửa phòng bệnh, cô không ngờ Cố Trạch Nặc cũng ở đây, cô cũng hiểu rõ lúc này mình không nên bước vào, thêm nữa họ lại nhắc đến chị cô, thế nên cô chỉ biết nín thở nghe tiếp.
“Người biết nói dối, nhưng điện thoại có định vị GPS thì không thể, mẹ lại xuất hiện ở bệnh viện, vậy những lời bác sĩ Triệu cũng không đáng tin cho lắm!” Cố Trạch Nặc siết chặt chiếc di động trong tay, giọng của anh bỗng trở nên trầm thấp. Anh cười khẽ, nhìn khắp căn phòng sạch sẽ, quan sát xem chỗ nào có thể giấu người hoặc góc nào còn để lại dấu vết của con người, rồi ngẩng đầu hỏi mẹ, vẻ mặt thản nhiên. “Ông ta đâu rồi?”
“Ai cơ?” Bà Trần Thục Dung nhìn con trai, bà biết rõ nhưng vẫn hỏi lại.
“Người đàn ông đó!” Cố Trạch Nặc lấy từ trong túi áo một bức ảnh cũ đã được phục chế trong chiếc hộp nhỏ ở phòng mẹ, ngón tay nắm chặt bức ảnh.
“Ngay cả tấm ảnh này con cũng có.” Bà Trần Thục Dung gật đầu, thở dài, liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai, bình tĩnh của con. “Có điều ông ấy đi rồi, chỉ vừa nãy thôi, thật chẳng đúng lúc.”
“Mẹ, mẹ có thể chú ý hình tượng của mình được không?” Cố Trạch Nặc không kiềm chế được nhăn mày, những lời nói ban đầu khá gấp gáp, nhưng rồi tư duy ngược nhanh chóng giúp anh bình tĩnh trở lại. “Con nghĩ công ty không thể có một chủ tịch như mẹ.”
“Ý con là mẹ huỷ hoại hình tượng của công ty? Ý con là mẹ già mà không biết chừng mực, cuối đời rồi mà không biết giữ mình?” Sắc mặt trắng bệch của bà Trần Thục Dung dường như lộ rõ sau lớp trang điểm.
“Có lẽ không phải cuối đời.” Cố Trạch Nặc cười lạnh, ngắt lời bà, ngón tay di chuyển tấm ảnh. “Tấm ảnh này ở chỗ mẹ không phải là một, hai ngày, nếu con cầm nó đến Hội đồng cổ đông của công ty thì sao? Chắc chắn mọi người sẽ rất kinh ngạc đấy!” Tiếng cười dường như phì ra từ cái mũi cao thẳng của anh, ánh mắt anh nhìn lên một góc trần nhà. “Không được chứ gì ạ? Thực ra con cũng biết cái gì xấu xa thì nên đậy lại, do đó con cũng không nghĩ mình sẽ làm như vậy đâu.”
“Thế con chuẩn bị đầy đủ hợp đồng và thủ tục rồi đúng không?” Bà Trần Thục Dung nhìn con trai với vẻ mặt bình tĩnh.
“Mẹ nói gì cơ?” Nhất thời não bộ của anh không phản ứng kịp với những gì mẹ anh đang nói.
“Hợp đồng để mẹ nhượng lại quyền điều hành công ty cho con, con có mang đến đây không? Mẹ nghĩ bây giờ mẹ có thể ký được rồi.” Bà vừa nói vừa chống tay vào thành giường, cả người ngồi thẳng dậy. Cố Trạch Nặc vội vàng bước đến đỡ mẹ, đặt chiếc gối kê sau lưng và cũng điều chỉnh chiếc gối hợp với tư thế ngồi của mẹ.
“Đơn giản như vậy ư?” Anh áp sát vào tai mẹ, nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói không có chút gì là khẳng định.
“Đó không phải là điều con mong muốn sao? Không phải con muốn tự nắm quyền điều hành công ty sao?” bà Trần Thục Dung nhìn con trai, thấy anh không nói gì, liền nói tiếp: “Số mệnh là thứ mà bản thân có thể làm chủ, nhưng thế giới này không coi ai là trung tâm cả, cho dù không có ai thì trái đất vẫn cứ quay, do đó làm việc gì cũng không nên chuyên quyền, cố chấp.” Cố Trạch Nặc yên lặng lắng nghe mẹ nói hết, sau đó nhìn mẹ lấy chiếc kính gọng vàng trên cái tủ cạnh đầu giường. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên anh cảm thấy mẹ đã già thật rồi, ngay cả bàn tay trắng muốt, nõn nà của mẹ anh bây giờ đã nhăn nheo. Và anh hoảng hốt nhận ra, một người mẹ mà anh vốn cho rằng không bao giờ già, không bao giờ mệt, không bao giờ vấp ngã trước khó khăn bỗng yếu đi rất nhiều, già đi rất nhiều.
“Con đã trưởng thành rồi, hơn nữa sức khoẻ của mẹ quả thật không thích hợp để đảm nhận bất cứ chức vụ nào nữa.” Bà chẳng nhìn những điều khoản ghi trong hợp đồng đã nhấc bút ký tên, chữ ký vẫn phóng khoáng như rồng bay phượng múa, vẫn cứng cỏi, kiên định. Sau khi ký xong, bà gập hợp đồng lại, không liếc nhìn một lần nào mà đưa cho Cố Trạch Nặc rồi thở dài, nói: “Mẹ đã già rồi, mẹ chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu mà.”
Cố Trạch Nặc có chút lo lắng, nói: “Mẹ, mẹ nghe câu chuyện Cậu bé chăn cừu chưa? Sao mẹ cứ lấy sức khoẻ của mình ra làm trò đùa thế?”
Bà Trần Thục Dung không giải thích, cũng không muốn tiếp tục tranh luận với anh nữa, chỉ xua xua tay, trở lại dáng vẻ nghiêm nghị như trước. “Nếu con có việc phải làm, con cứ đi đi!”
“Vậy mẹ cố gắng giữ gìn sức khoẻ ạ!” Anh vẫn lễ phép đến lạnh lùng theo thường lệ. Lúc mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Quách Thiển Thiển đang đứng nghe trộm chưa kịp tránh đi, anh liền cười, nói nhỏ: “Thế nào, Lâm Thâm Thâm, em học nghe lỏm người khác nói chuyện từ lúc nào thế? Em cũng nghe thấy hết rồi phải không?”
“Vâng.” Quách Thiển Thiển đứng nguyên tại chỗ, gật đầu không nói thêm câu nào.
“Tốt lắm!” Cố Trạch Nặc ngó nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay, phong cách mà ktt không bao giờ mặc trước đây – quần bò ngố và áp phông hình Doraemon – nhưng anh không hỏi gì, cũng không nghi ngờ gì, chỉ trả lời đơn giản và dặn dò cô: “Thế thì em ở lại đây, có việc gì lập tức gọi điện cho anh.”