Thực ra, khi buổi biểu diễn kết thúc, Tiêu Nhược Yên đã dâng lên trái tim ly biệt.
Hôn lễ viên mãn của Lão Đại sắp kết thúc, cô cũng đã nhìn thấy Nhan Chỉ Lan.
Quanh đi quẩn lại, một vòng tròn mười năm, cũng nên vẽ ra dấu chấm hết.
Mười năm qua, đã có quá nhiều đau thương, buồn bã, chia ly, tê tâm liệt phế...
Cô không bao giờ quên được, Nhan Chỉ Lan cúi đầu, bị ba nàng giận dữ quát mắng những lời tàn nhẫn "Bại hoại gia phong": "Thật có lỗi với người mẹ đã khuất": "Nhà họ Nhan là gia tộc lớn, tuyệt đối không cho phép chuyện bệnh hoạn như vậy xuất hiện".
Trước những lời nói này, Nhan Chỉ Lan đều im lặng chống cự, chỉ có câu "Thật có lỗi với người mẹ đã khuất" làm nàng nước mắt giàn giụa.
Mười năm, từ lâu Tiêu Nhược Yên đã không còn nhiệt huyết của thời niên thiếu.
Mặc dù, trái tim, vẫn không hề thay đổi.
Nhưng sự làm càn của thời niên thiếu đã biến thành sự kiềm chế của hiện tại.
Từng có lúc, Tiêu Nhược Yên không hiểu vì sao nhiều người lại nguyện ý dùng một câu đơn giản như thế để hình dung mối quan hệ giữa thích và yêu —— thích là làm càn, yêu là kiềm chế.
Bây giờ, khi rơi vào người cô, cô mới hiểu thế nào là kiềm chế.
Yêu càng sâu thì càng phải cẩn thận từng li từng tí, vì sợ Tiểu Nhan sẽ vì mình mà tổn thương thêm một chút nữa.
Trương Vi mỉm cười vẫy vẫy tay với Tiêu Nhược Yên.
Tuy rằng trên mặt cô ấy đang cười, nhưng trong mắt lại lan tràn ra sát khí quen thuộc của Lão Đại.
—— Dám không qua hả?
Chồng của cô ấy ở bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được cưng chiều lắc đầu cười.
Nhan Chỉ Lan núp ở trong ngực cô ấy, bởi vì Tiêu Nhược Yên sắp đến gần mà nhịp tim như sấm.
Thân thể của nàng rất mềm mại, bởi vì phấn khích nên khẽ run lên, còn mang theo hương thơm của hoa lan.
Trương Vi ôm nàng, có chút tâm vượn ý mã.
Cô ấy nhìn Tiêu Nhược Yên đang vừa ngập ngừng vừa bất đắc dĩ bước tới từ phía xa, trong thoáng chốc, nghĩ về thời trung học.
Khi đó, Nhan Chỉ Lan và Tiêu Nhược Yên giống như trẻ sinh đôi dính liền, cái gì cũng làm cùng nhau.
Tiêu Nhược Yên thường rất lạnh lùng, chỉ tập trung vào âm nhạc và học tập, nghiêm túc viết viết hát hát.
Cô là kiểu người xinh đẹp kiêu kỳ, như hoa hồng có gai.
Đôi khi, cô sẽ ngồi trên sân thể dục, lặng lẽ ôm đàn guitar, vừa nhắm mắt lại đón ánh mặt trời vừa ngâm nga.
Làn da của cô tốt một cách đáng kinh ngạc, dưới ánh mặt trời chói chang, tinh điêu ngọc trác*.
(* Chỉ vẻ đẹp của người phụ nữ, như ngọc chạm khắc tinh xảo.)
Nói chung là không ai dám quấy rầy cô, chỉ có Tiểu Nhan, nàng sẽ dựa vào vai Tiêu Nhược Yên, mái tóc dài khoác trên vai Tiêu Nhược Yên, nghe cô ngâm nga ca khúc mới sáng tác, ánh sáng dịu dàng trong mắt tràn ra.
Một hoa hồng đỏ quyến rũ, một hoa hồng trắng dịu dàng, hai người luôn ở bên nhau, như hình với bóng.
Nàng là fan hâm mộ tuyệt đối của Tiêu Nhược Yên, trong lớp, hai người sẽ kiềm chế hơn một chút.
Nhưng khi trở về ký túc xá, Nhan Chỉ Lan sẽ ôm cô, nhẹ nhàng cọ vào người Tiêu Nhược Yên, dùng loại giọng mũi mà Trương Vi nghe xong chân như mềm nhũn ra: "A Yên, cậu thật tuyệt."
Tiêu Nhược Yên nhìn như không có gì thay đổi, nhưng khóe môi lén nhếch lên có thể treo cả chai nước tương.
Nhưng mà, cho dù hai người có tốt đến đâu cũng có lúc cãi vã.
Trương Vi còn nhớ rõ, năm lớp 11, không biết vì sao Tiểu Nhan và Tiêu Nhược Yên lại cãi nhau.
Từ góc độ của cô ấy, đó là cuộc chiến tranh lạnh từ một phía.
Đôi mắt của Tiểu Nhan vẫn luôn đỏ đỏ trong mấy ngày trời, thỉnh thoảng nàng sẽ đi nhìn Tiêu Nhược Yên, nhưng Tiêu Nhược Yên luôn nhìn thẳng, độc lai độc vãng.
Trương Vi thấy đau lòng, nhưng cũng sợ tính khí của Lão Nhị nên không dám nói gì, cũng không dám an ủi.
Chỉ có một lần, giữa trưa, Trương Vi đang ngủ trưa trong ký túc xá.
Cô bị tỉnh giấc bởi vì mắc tiểu, đang chuẩn bị xuống giường thì nghe thấy tiếng "két két", cửa bị mở ra, ngay sau đó là giọng nói nghẹn ngào của Nhan Chỉ Lan.
"Cậu không để ý đến tớ."
Giọng oán trách rất nhỏ rất nhỏ, ai nghe cũng không chịu nổi.
Tiêu Nhược Yên rất trầm mặc.
Cô cầm nhạc phổ ôm đàn muốn rời đi, Nhan Chỉ Lan tiến lên một bước, ôm eo cô từ phía sau: "Không được đi."
Hai mắt Trương Vi đột nhiên mở to, thở mạnh cũng không dám.
Ngày thường, Lão Tứ không những hiền lành với chị em mà còn nhỏ nhẹ với mọi người trong lớp.
Nếu gặp phải người nào muốn gây chuyện, nàng cũng sẽ không để ý.
Chưa bao giờ nghe nói nàng ngang ngược và kiên cường như vậy với người nào.
Tiêu Nhược Yên mặc nàng ôm.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, tay áo xắn lên, tóc buộc thành viên, lưa thưa vài sợi rơi xuống trán, ít nhiều cũng có cảm giác nghệ thuật gia lười biếng.
Thật lâu sau, cô nghẹn ngào nói: "Chị gái của cậu nói đúng, cậu không nên ở bên tớ, tớ sẽ trì hoãn cậu."
Gia đình của Tiêu Nhược Yên là một gia đình trung lưu bình thường, ba mẹ đều là giáo viên.
Mẹ cô sức khỏe không tốt lắm, khi còn rất nhỏ đã phải trải qua một ca phẫu thuật tim lớn.
Bà ấy vẫn luôn rất áy náy với con gái, luôn cảm thấy rất nhiều tiền trong nhà đều phải tiêu trên người mình.
Ai mà không biết học âm nhạc và đi theo con đường nghệ thuật này cần dựa vào tiền bạc.
Phụ huynh khác đều dành rất nhiều tiền cho con cái, nhưng trong nhà bà ấy, ngược lại đôi khi con gái còn dùng tiền kiếm được từ việc soạn nhạc để mua thuốc bổ cho bà ấy.
Tiêu Nhược Yên là đứa trẻ hiểu chuyện, luôn là niềm tự hào của gia đình.
Từ khi còn nhỏ, cô đã là một người có tính tự lập và lòng tự trọng rất cao.
Mấy ngày trước, chị gái của Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Y, đến tìm cô.
Chị gái của nàng ăn mặc thời thượng, cả người đều là những món hàng hiệu mà cô chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí thời trang.
Chị gái cực kỳ xinh đẹp, mặt mày và dáng người rất giống Nhan Chỉ Lan.
Cô ấy khoanh tay nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Yên một lúc với vẻ trịch thượng, dễ dàng dùng vài câu để dấy lên lòng tự trọng của thiếu niên mười mấy tuổi.
—— Tách ra đi, thừa dịp ba mẹ còn chưa biết, thừa dịp tình cảm còn chưa sâu đậm, tách ra sớm một chút.
Hai đứa không cùng một loại người, em ấy nhất định phải ra nước ngoài học đại học.
Nếu như ba chị biết, đừng nói em ấy, tương lai của em cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Không phải em rất thích em ấy sao?
—— Hai đứa còn quá nhỏ, không biết thích một người thì cần phải chu toàn, ba chị rất nghiêm khắc với bọn chị.
Nếu như ba biết được, hậu quả rất khó lường.
......
Trong thời gian đó, Tiêu Nhược Yên luôn thất thần, thậm chí có lúc nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan một chút, mắt cô sẽ đỏ lên.
Cô luyến tiếc.
Nhưng cô còn quá nhỏ, có dũng khí vượt qua mọi thứ, nhưng lại bị hiện thực hung hăng chặt đứt đôi cánh.
Tiểu Nhan của cô.
Là thiên kim công chúa, là người được che chở trong lòng bàn tay, lẽ nào sau này thật sự khiến nàng quay lưng lại với gia đình, chịu khổ cùng mình sao?
......
Cô buồn bã, cô đau khổ, cô do dự, cô giãy giụa.
Sau đó, dần dần biến thành đơn phương vắng vẻ.
Ban đầu, Nhan Chỉ Lan không hiểu tại sao, nhưng sau đó về nhà vào cuối tuần, khi nàng không tập trung tinh thần, chị gái hỏi một câu: "Bọn em chia tay rồi à?"
Lúc này nàng mới hiểu được.
Từ trước đến nay luôn thân thiết và ngoan ngoãn với chị gái, Nhan Chỉ Lan lại cãi nhau với chị gái.
Cuối cùng, nàng rơm rớm nước mắt nói: "Chị, em muốn ở bên cậu ấy cả đời.
Chị nói với ba cũng được, không nói cũng được, không ai có thể ngăn cản em."
Chị gái cũng rất tức giận: "Em là con gái, em ấy cũng là con gái, có phải em bị ma ám rồi không?!"
......
Trong ký túc xá, Nhan Chỉ Lan ôm lưng Tiêu Nhược Yên không chút kiêng kỵ, nhẹ nhàng nói: "A Yên, cậu thật sự không quan tâm tớ nữa sao?"
Tiêu Nhược Yên cứng người, yên lặng rơi lệ.
Trong không khí đều là hương vị đắng chát.
Nhan Chỉ Lan cảm nhận được.
Nàng khẽ thở dài, đi tới trước người Tiêu Nhược Yên, ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô: "Cậu khóc cái gì? Rõ ràng người bị bỏ rơi chính là tớ."
Tiêu Nhược Yên hít một hơi thật sâu, Tiểu Nhan càng dịu dàng bao nhiêu thì nước mắt cô lại càng rơi bấy nhiêu.
Cuối cùng, Nhan Chỉ Lan hôn lên môi cô.
Một lúc lâu sau nàng mới thở hổn hển rút người về sau, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Nhược Yên, nhẹ nhàng nói: "A Yên, cậu phải nhớ kỹ, tớ là của cậu, trái tim này mãi mãi là của cậu.
Dù là hiện tại hay tương lai, chúng ta nhất định sẽ gặp phải đủ thứ ngăn trở, hôm nay là chị, ngày mai có lẽ chính là ba mẹ của chúng ta.
Có lẽ chúng ta sẽ bị buộc phải tách ra, nhưng cuối cùng nhất định sẽ mãi mãi bên nhau.
Cậu phải nhớ kỹ lời tớ nói, có biết không?"
Tiêu Nhược Yên ôm chặt Nhan Chỉ Lan, nghẹn ngào buồn bã: "Tớ không nỡ bỏ cậu."
Cô có thể không sợ thế tục, không cần lý tưởng.
Nhưng cô sợ sẽ làm tổn thương nàng.
"Tớ biết." Nhan Chỉ Lan hơi ngẩng đầu, kiễng chân lên, dùng mũi cọ cọ vào chóp mũi của Tiêu Nhược Yên, từng chút từng chút một.
Để cho hơi thở của nàng thấm vào A Yên, để sự dịu dàng đó xoa dịu trái tim cô.
Đây là cử chỉ thân mật mà hai người thường dùng nhất để an ủi nhau, rõ ràng là an ủi cô, nhưng bất tri bất giác Nhan Chỉ Lan cũng lệ rơi đầy mặt.
Nàng thì thầm: "Đừng khóc, cậu vừa khóc, tớ không nhịn được muốn ôm cậu."
......
—— Đừng khóc, cậu vừa khóc, tớ không nhịn được muốn ôm cậu.
Trương Vi bất giác nhìn Tiêu Nhược Yên đang đến gần, vươn cánh tay ra, cùng ôm cô vào lòng.
......
Tiêu Nhược Yên "bị ép" cùng ôm Tiểu Nhan.
Nước mắt trong mắt cô lóe lên, Nhan Chỉ Lan nhìn cô, lông mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, trong mắt tràn đầy cưng chiều yêu thương.
Đừng khóc, A Yên.
Gió mang theo hương hoa, hóa thành nụ hôn dịu dàng thời niên thiếu, thổi khô nước mắt trong mắt cô.
Trương Vi cúi đầu nhìn hai người, mặt mũi tràn đầy vui mừng.
Vừa rồi khi vừa biểu diễn xong, khi cô ấy nói cám ơn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan thì thầm vào tai cô ấy: "Lão Đại, tớ muốn ôm cậu ấy."
......
Cả hai đều được Trương Vi ôm lấy, mặc dù không trực tiếp ôm nhưng xa cách mười năm, tiếp xúc thân thể gần gũi như vậy cũng đủ làm tai của Tiêu Nhược Yên nóng bừng.
Cô lén lút liếc nhìn Tiểu Nhan, Nhan Chỉ Lan cũng đang nhìn cô, ánh mắt giống như phát sáng.
Cứ như vậy, Tiêu Nhược Yên càng thêm xấu hổ, sắc mặt lập tức đỏ bừng, lông mi dài chớp chớp bất an, cố gắng tránh sang một bên.
Khóe môi xinh đẹp của Nhan Chỉ Lan nhếch lên, nàng cố ý áp sát vào người cô, muốn nhìn cô kỹ hơn.
Nàng thích nhìn A Yên đỏ mặt hơn là khóc.
Bất tri bất giác, mùi hương quen thuộc trên người Tiêu Nhược Yên, nhiệt độ cơ thể của cô, cũng làm khuôn mặt của Nhan Chỉ Lan thiêu đốt.
Nàng chậm rãi buông hàng mi dài xuống.
Cuối cùng vẫn là Lan Lan không có mắt nhìn, thét chói tai xách váy dạ hội chạy vào, kéo tay Lão Đại ra, cũng tiến vào trong ngực cô ấy gào thét: "Này này này, tại sao ba người các cậu lén ôm nhau mà không gọi tớ?"
Trương Vi:...
"Này, Lão Nhị, lại đây cho tớ, tránh xa như vậy làm gì? Cậu còn dám lẻn đi thách thức uy quyền của tớ, thử xem!"
Tiêu Nhược Yên:...
Trên đời này, người vô tâm vô phế có lẽ sẽ luôn là người hạnh phúc nhất.
Hôn lễ kéo dài cả buổi sáng, diễn ra rất suôn sẻ.
Người thân bạn bè gửi những lời chúc phúc chân thành nhất, cuối cùng là bức ảnh tập thể của phòng ký túc xá 417.
Tiểu Nhan và A Yên được Lão Đại sắp xếp đứng cùng nhau.
Hai người không nắm tay, không ôm, kiềm chế thận trọng, cùng mỉm cười nhìn vào ống kính.
Khi Tiêu Nhược Yên cầm được bức ảnh, cô nhìn vào khung cửa sổ sát đất, Nhan Chỉ Lan đang dịu dàng thắt tóc cho Trương Vi.
Cô hôn lên bức ảnh, nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt quấn quýt si mê và mê hoặc.
Quan khách xung quanh vội vàng tới lui, bên cạnh có nhiều nhân viên phục vụ bận bịu, nghe nói buổi tối Lão Đại chuẩn bị bữa tiệc lửa trại.
Trưởng bối được mời đi uống trà, quan trọng nhất là bạn bè của cô ấy và anh rể, những người trẻ tuổi cùng tụ tập lại tha hồ vui chơi, tạm thời là chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng.
Tiêu Nhược Yên không thích sự náo nhiệt, cô chuẩn bị cứ như vậy rời đi, sau đó gửi một tin nhắn cho Lão Đại.
Trước khi rời đi.
Cô nhìn Nhan Chỉ Lan.
Ánh mắt quấn quýt si mê.
Chỉ một ánh nhìn, chỉ một ánh nhìn, một lần cuối cùng...
Nhưng lần này, dù nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Chân của Tiêu Nhược Yên dường như bị dính chặt, trong mắt cô ẩm ướt nhòe đi mọi thứ.
Đến mức Nhan Chỉ Lan kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy cô ở bên ngoài cửa sổ, Tiêu Nhược Yên cũng không phát hiện ra.
Cô rất hối hận.
Sớm biết như vậy, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, không dám quấy rầy.
Nếu ngay từ đầu có thể kiềm chế chỉ làm bạn với nhau thôi thì tốt biết bao.
......
Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên.
Vốn dĩ cô là một người lạnh lùng, nhưng bây giờ dù đứng giữa đám đông náo nhiệt, sự cô độc lẻ loi toát ra từ người cô càng thêm rõ ràng.
Giống như hoa hồng bị mưa gió quật ngã sắp héo tàn.
Trương Vi cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Nhan Chỉ Lan: "Chuyện gì vậy, Lão Tứ?"
Lông mi của Nhan Chỉ Lan khẽ chớp chớp, ướt sũng.
Nàng cắn môi trầm tư một lúc rồi cầm điện thoại bên cạnh lên bấm gọi.
Người nghe điện thoại chính là Lan Lan đang vui vẻ ăn vịt quay: "Alo, Lão Tứ, có chuyện gì vậy?"
Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên đang lén lau nước mắt chuẩn bị đi ở bên ngoài cửa sổ, vân đạm phong khinh* mật báo: "Lan Lan, A Yên muốn chạy trốn ở trước mắt cậu, thách thức quyền uy của cậu."
(* Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hửng trôi.)
Đơn giản nói xong một câu, nàng cúp điện thoại một cách dứt khoát, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Vi:............
Cách đó không xa, Lan Lan đang dùng khăn giấy lau miệng, nhìn bóng lưng của Tiêu Nhược Yên với ánh mắt dữ tợn, hét lên một tiếng như dạ xoa: "Lão Nhị, dừng lại!"
Sau đó, trong khi Tiêu Nhược Yên đang ngập ngừng xoay ngươi lại, cô ấy hít một hơi thật sâu, lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét đập tới như một chiếc bánh thịt..
Danh Sách Chương: