• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đang bận suy nghĩ và lẩm bẩm như một thằng điên thì hắn nghe thấy âm thanh mở cửa, hắn quay lại và nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông trung niên đang bước vào với một tay đang mở cửa còn một tay bưng chén thuốc.

Khi nhìn thấy người đàn ông hắn liền nhận ra đó là cha hắn (Trần Hạo) ở thế giời này, hắn liền hô lên: “Cha”.
Khi nghe thấy hắn hô lên một tiếng ‘cha’ đó thì cha hắn từ bất ngờ và ngạc nhiên là hắn tỉnh lại vì ông chỉ cố níu kéo một chút hy vọng để cứu đứa con trai của mình, sau đó là cảm súc mà ông chất chứa bấy lâu nay, nước mắt cứ chảy xuống bởi vì ông nghe trong tiếng cha đó là một sự triều mến vô cùng diệu dàng mà ông chưa nghe từ rất lâu bời con trai của mình.

Tay ông rung lên trong hạnh phúc và đánh rơi chén thuốc từ lúc nào không hay.

Ông lao đến bên giường và ôm chằm hắn rồi khóc nức nở như một đứa trẽ.

Sau đó ông nói trong nghẹn ngào: “Con trai con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

Thật là mừng quá đi”
Trước hành động bất ngờ của cha hắn, hắn không biết làm gì hơn là để im một lúc cho cha hắn bung xỏa hết cảm xúc, sau khi nghe cha hắn thốt lên lời nói trong nghẹn ngào bằng tất cả cảm xúc thì hắn giơ tay lên và ôm cha hắn, hắn an ủi cha: “Cha con xin lỗi vì tất cả! Đã để cho người phải lo lăng rồi”.
Nghe vậy cha hắn sững người vài giây, rồi cười một nụ cười vô cùng hồn hậu, hiền lành và chất phát va nói: “Không sao đâu con trai tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.

Con không sao là cha vui rồi”.
Nghe vậy hắn có một cảm thấy một cảm giác chua chát như một kẽ phạm lỗi không thể tha thứ mà được người khác nói tha thứ nhưng hắn không thể tha thứ cho mình.


Không cảm thấy như vậy mới lạ bởi cái tên Trần Nam của thế giới này vô cùng ghét phụ thân của hắn.
Với việc kế thừa ký ức của người đời trước thì hắn làm sao mà không biết nguyên nhân chủ yếu là do những lời đường mật của Trần Hương – hôn thê của hắn.

Cuộc hôn nhân của hắn do gia chủ hiện tại sắp đặt, thông qua Trần Hương gieo rắc hy vọng cho hắn để hắn không ngừng cố gắn tu luyện để được có cuộc sống tốt đẹp hơn người cha phế nhân của hắn.

Mà tên này cũng nhẹ dạ cả tin theo, ngày càng hổn hào, hay to tiếng với cha hắn, hoàn toàn nghe theo Trần Hương trong mọi việc.

Cuối cùng lại bị Trần Hương lừa gạt, dẩn dụ đến chổ Trần Vô Minh - con trai Trân Vô Đạo - cướp đoạt tu vi của hắn.

Sau khi cướp đoạt tu vi còn bị Trần Vô Minh sai hạ nhân đánh dần mặt thị uy, rồi cho người ném hắn về chổ cha hắn trong tình trạng ‘thập tử nhất sinh’.

Có thể nói hắn chết do hắn không chắp nhận hiện thực thực tại bị mất tất cả, những nổ lực mà hắn cố gắn bây lâu đã trô theo mây khói.

Sau trong thời gian điều trị hắn không ngừng suy nghĩ về quá khứ , về người cha mà hắn căm ghét, hắn hối hặn, hắn muốn buôn xuôi tất cả.

Đến đây Trần Nam chỉ muốn nói một câu ‘mày đúng là một tên ít kỉ và hèn nhát mà’.

Ọccccc....!một âm thanh khá là vô duyên từ trong bụng của Trần Nam đột nhiên phát ra.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghe thấy tiếng ọc từ bụng của Trần Nam vang lên, Trần Hạo liên buôn Trân Nam ra, vừa lấy tay áo lau nước mắt vừa nói: “Thật là xấu hổ quá đi, nhìn xem cha quên mất suốt thời gian qua con chỉ nằm một chỗ và uống thuốc ra thì có gì bỏ vô bụng đâu” vừa nói Trần Hạo gãi đầu, trên mặt thì đang cười cho sự lơ đãng nhất thời.
“Con muốn ăn gì nào cháo bào ngư ngọc, súp tổ yến đỏ, canh gà rừng hầm nhân sâm tinh, cháo kim quy, súp nấm hoàng kim hay món nào.

Con muốn ăn món gì, để cha đi mua cho con” vừa nói tên các món Trần Hạo vừa tỏ ra vẽ sốt sắn vì đó là những món mà con mình trước đây thường hay đòi mình mua.
Nghe vậy Trần Nam còn biết nói gì nữa đây, mấy món đó ở thế giới cũ của hắn tuy có vẵn có thể mua và thưởng thức dể giàn nhưng nó vẫn có giá khá đắc nên không phải là loại có thể thường xuyên thức.

Còn ở thế giới này thì mấy món đó có giá đắc vô cùng, vì toàn là những nguyên liệu khó lấy từ các yêu thú cấp một, hai và ba chứ chẳng có cái mòn bình thường cả.

Tuy nguyên chủ trước đây cũng có thưởng thức qua do Trần Hương đưa cho hắn ăn để bồi bổ nhưng thực chất chỉ là dạng cơm thừa canh cặn, đưa cho hắn chỉ để đánh lừa kẽ nhẹ dạ như hắn mà thôi.

Mấy thứ đó chỉ được cái vị chứ bao nhiêu chất bổ dưỡng thì đã được con cháu của gia chủ, trưởng lão thưởng thức hết rồi cái còn lại chỉ còn mấy thứ bỏ đi sau khi bọn ăn chán chường hay chừa lại để chơi khăm Trần Nam chỉ để cho vui.
Vì thế mà nhiều lúc trong những món mà Trần Hương đưa Trần Nam ăn đã bị bọn chúng nhổ nước bọt, hỉ nước mũi, trộn nước tiểu của mình vào.


Có kẽ còn ác hơn xai hạ nhân lấy một cái chén rồi xai hạ nhân đi thu thập tinh dịch của các nam nhân trong trong Trần gia từ người làm cho đến các những kẽ bị giam trong nhà giam của Trần gia rồi trộn với món súp , nấu lại rồi đưa cho Trần Nam ăn.

Chỉ nghĩ tới đây Trần Nam chỉ muốn ói ra để quên đi cái kí ức ghê tởm mà nguyên chủ không hề biết.

Hắn mừng thầm trong lòng: “Cũng may là bọn chúng không cho phân vào mấy món đó.

Có lẽ bọn chúng chưa nghĩ tới hay chưa kịp làm.

Mà thôi cũng may mấy cái món kinh dị đó đến đây là kết thúc rồi”.
“Cháo trắng là được rồi cha, hai cha con ta đâu có nhiều tiền đến mức mua mấy món đó mà cha lại có ý định mua mấy món đó chứ, mấy món đó có rẽ đâu mà cha” vừa nói hắn vừa làm bộ dáng hết cách để chăm chọc cha hắn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghe vậy Trần Hạo khá bất là ngờ trước lời nói của con mình, lần đầu tiên sau gằn mười năm mới nghe con mình đòi ăn một món vô cùng bình dị, nhưng rồi Trần Hạo cũng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Được, được con ở đây chờ một lác để cha nấu cháo cho con, con muốn bỏ thêm gì vào trong đó hay không?”
“Nếu có thêm hành và tiêu thì được, con mới tỉnh lại nên ăn mấy món đó cho nó dể tiêu” Trần Nam liền nói ra yêu cầu của mình.
“Vậy được con chờ một lác để cha nấu ngay sẽ nhanh thôi con cứ yên tâm” Trần Hạo nói với giọng điệu mọi việc cứ để cha lo.
“Con mới tỉnh lại mau uống thuốc rồi nghĩ ngơi cho khỏe, ngũ một giắc là có một bát cháo nóng ngay.

Uả bát thuốc hồi nảy mình cầm trên tay đâu rồi?” Trần Hạo vứa nhắc tới thuốc thì mới đê ý là bát thuốc đã không còn nằm trên tay mình từ khi nào.
Trần Nam chỉ chỉ còn biết lắc đầu và cười cho sự đảng rí của cha mình, rồi lấy tay chỉ vào phía thềm cửa nơi mà cái chén thuốc của hắn dang nằm một đóng trong tình trang vở tan tành còn nước thuốc thì chảy lênh láng và nói: “Ở đằng kia chứ đâu cha”.
Trần Hạo nghe vậy liền nhìn theo tay của con mình dang chỉ vể phía thềm cửa thì thấy hiện trường của vụ đánh rơi chén thuốc, thấy vậy Trần Hạo liền cười trừ một cái rồi nói: “Để cha dọn dẹp rồi nấu cho con một chén thuốc khác”.

— QUẢNG CÁO —
Event
Nghe thấy thế Trần Nam liền vội vàng ngắn hắn lại: “Không cần đâu cha, nghĩ ngơi vài ngày là con khỏe lại liền.

Cha không cần phải tồn tiền cho mấy thang thuốc đó đâu phí lắm”.
Nghe con mình nói vậy Trần Hạo chỉ có thể gật đầu và nói: “Ưm! Cha biết rồi, con nằm xuống nghĩ ngơi cho khỏe”.
Nói xong Trân Hạo liền đứng lên rồi tiến tới cửa và dọn dẹp.

Nhưng trong thì vô cùng đau lòng, vì hơn sai hết hắn vô cùng rõ ràng tình trạng thương tổn của con trai mình nặng như thế nào.

Nhưng Trần Hạo lại không biết rằng những thương tổ đó đã được một thứ gọi là hệ thống chữa trị.

Tình trạng suy nhược hiện tại chỉ là do cơ thể của con hắn nằm một chổ quá lâu, chỉ cần chờ một thời gian là khỏe mạnh lại như bình thường.
Ngồi trên giường Trân Nam nhìn về phía của Trần Hạo, mà hai bàn tay của hắn nắm chặc lại và nhớ tới lúc hắn ôm cha hắn thì hắn thấy khuôn mặt của cha hắn đã hớp lại, thân thể của cha hắn tuy khoác bộ bộ đồ trông khá rộng nhưng khi hắn ôm thì mới thấy đó lại là một cơ thể khá là gầy, tuy vẫn là có da có thịt hơn mấy người nhịn đói lâu ngày khá tương phản với thân hình khá cao của mình.

Nghĩ tới đây hắn quyết tâm sau này nhất định chăm sóc cho cha thật tốt, ăn những món ngon vật lạ.

Sau đó hắn liền nằm xuống nghĩ ngơi tiếp cho đến khi cơ thể khỏe mạnh rở lại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK