Phòng nghỉ phía sau Nghị Sự Điện được thiết kế đặc biệt dành cho Phụ Quốc Công nghỉ ngơi, còn có cả giường nằm.
Đúng lúc tiết trời vào thu, phía trên đã trải sẵn đệm êm.
Triệu Trường Niệm ôm đầu nằm sấp, cơ thể đau đớn không chịu nổi cũng thoải mái hơn một phần.
"Thật may Quốc Công là người bình dị dễ gần." Ổn định tư thế nằm cho tốt, nàng không nhịn được cảm thán, "Nếu ta trở về với bộ dạng như thế này, trước hết còn phải chuyển đơn tới chỗ quản sự, lại phải chờ thông qua thống kê bảng dược liệu ta có thể dùng, chờ ngự y đến được nơi sợ là người đau đến chết luôn rồi."
Diệp Tương Bạch chắp tay hành lễ rồi ngồi xuống bên cạnh người nàng, lấy ra một bình thuốc, nói: "Trong cung nhiều quy củ, cũng là vì lo cho an nguy của các vị điện hạ."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bình thuốc trong tay, cong môi nói: "Thuốc chưa qua kiểm tra cũng không thể dùng linh tinh."
Lời này nói ra đầy hàm ý, người bình thường nghe thấy đều sẽ cảnh giác, nhưng mà vị nằm trên giường này hoàn toàn không phản ứng, còn tùy ý ân a hai tiếng nói: "Tìm cung nữ thoa nhẹ tay hơn, ta sợ đau."
Diệp Tương Bạch: "..."
Bị chọc tức đến phát cười, hắn đưa tay bóp nhẹ đầu lông mày, lắc đầu nói: "Không cần cung nữ, ta tự mình làm."
Phụ Quốc Công tự mình bôi thuốc, đãi ngộ kiểu này Thái tử thậm chí còn chưa từng nhận được, người bình thường đều nên cảm thấy thụ sủng nhược kinh (*).
(*) được quan tâm mà cảm thấy lo lắng
Nhưng mà vị Thất điện hạ này lại giống như kinh hãi quá mức, vô thức đưa tay che cái mông lại, quay đầu vẻ mặt khiếp sợ nói: "Ngài...!Ngài tự mình làm?"
Diệp Tương Bạch bị sự phản kháng trực tiếp của nàng làm cho sững sờ, mắt híp lại hỏi: "Thần phải chăng không có vinh hạnh này?"
"Không...!Không phải." Triệu Trường Niệm bị doạ đến cong lưỡi, "Chuyện này...!Vẫn là để cung nữ làm thì mới thỏa đáng, ngài thân phận tôn quý như vậy..."
Diệp Tương Bạch ôn nhu cười, nốt ruồi dưới mắt hơi động, nhìn từ bi lại dịu dàng: "Thần xuất thân bình dân, bàn về tôn quý sao có thể sánh bằng điện hạ? Điện hạ phòng bị như vậy, là không tin tưởng Diệp mỗ sao?"
Biểu hiện mang vẻ hoà khí, nhưng ngữ khí phía sau lời nói lại mang theo chút không vui.
Trường Niệm nghe thế lạnh cả người, không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng lại xanh, biểu hiện như sắp khóc.
Nàng bị đánh vào cái mông, muốn thoa thuốc cũng phải thoa vào vị trí đó...!Chỗ đó sao có thể để cho hắn nhìn được!
Nhưng biểu hiện trên mặt phụ quốc công rõ ràng viết "Ngươi không để lão tử bôi thuốc chính là xem thường lão tử, ngươi xem thường lão tử, lão tử liền chơi chết ngươi".
Lưỡng lự giữa cái mông và mạng nhỏ nửa ngày, Trường Niệm chôn đầu vào gối khóc không thành tiếng.
Diệp Tương Bạch liếc mắt nhìn cung nhân bên cạnh, cung nhân gật đầu, mang những người còn lại ra ngoài trông coi.
Chờ bên trong không còn bóng người, Diệp Tương Bạch cụp mắt xuống, buông một câu "Đắc tội", sau đó tháo đai lưng của người nằm trên giường.
Triệu Trường Niệm không nhìn hắn, Diệp Tương Bạch cũng không cần che dấu, đôi mắt hắn khép hờ lại mang vẻ lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Hắn vốn muốn đưa tay cởi quần Thất Hoàng Tử, người này ngược lại phản ứng còn nhanh hơn hắn, buồn bực tự mình đưa tay kéo quần xuống, lộ ra...!
Cái eo trắng nõn nà không tưởng, cùng cặp mông vô cùng thê thảm.
Vừa rồi trong lòng còn tính toán, Diệp Tương Bạch lúc này lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình.
Thái tử ra tay không hề thủ hạ lưu tình, đánh cũng thật dữ dội.
Nhưng hình như eo của Thất Hoàng Tử có phải cũng hơi nhỏ quá đi? Trắng nõn mềm mại, đường cong uốn lượn, ẩn hiện dưới lớp áo bào chồng chéo lên nhau, như con sông gấp khúc đổ vào núi, khiến người khác nhịn không được muốn chạm thử một chút.
Ý thức được tay phải của mình phản ứng nhanh hơn đầu, Diệp Tương Bạch lấy bàn tay còn lại tát nó một cái, sau đó ho nhẹ hai tiếng, nói: "Sẽ có chút đau, ngài chịu đựng chút."
Trường Niệm ngao ô cắn một cái lên gối, xấu hổ tức giận muốn chết.
Tâm trạng buồn phiền, giận dữ lẫn lộn, hoàn toàn không còn thấy đau, từ trên mặt đỏ một đường lan xuống toàn thân.
Da thịt tuyết trắng bên trên dần phiếm hồng, mềm mại giống như cánh hoa đào mùa xuân.
Diệp Tương Bạch vốn nghiêm túc rắc thuốc bột lên vết thương cho nàng, ánh mắt liền không nhịn được nhìn lên trên.
Thất Hoàng Tử quá gầy, gầy đến nỗi xuất hiện cả lõm xương cụt.
Cũng không biết là do lạnh hay vẫn còn đau, thân thể có run rẩy, nhìn có chút đáng thương.
Đổ thuốc bột xong, hắn lấy khăn tay lau lại hai lần.
Diệp Tương Bạch đem bình thuốc cất vào trong tay áo, thầm mắng bản thân hai câu, sau đó bình tĩnh nói: "Thương thế điện hạ có chút nặng, cũng không biết thuốc của thần có tác dụng hay không."
"Không...Không thành vấn đề, có thuốc là tốt rồi." Trường Niệm không thèm ngẩng đầu, tay run run muốn kéo quần lên.
Nhưng mà, bàn tay mới đi được nửa đường, liền bị ai đó ngăn lại.
"Mới vừa bôi thuốc, tạm thời không thể mặc quần được, chờ một chút." Diệp Tương Bạch ung dung ngồi bên cạnh nàng, nói, " Thần thay điện hạ quan sát, điện hạ có thể yên tâm."
Chính vì có ngươi ở bên cạnh quan sát ta mới không thể yên tâm đó! Trường Niệm cắn răng thầm nghĩ nếu như nàng quang minh chính đại làm thân nữ nhi, Phụ Quốc Công liền buộc phải cưới nàng vào cửa mới có thể rửa sạch sự khinh bạc này!
Cũng không biết có phải tức giận qúa độ hay không, Trường Niệm nằm sấp mà đầu lại muốn choáng váng.
"Có chút không thoải mái..." Nàng cau mày lẩm bẩm, nghiêng đầu lộ ra đôi mắt đáng thương nhìn Diệp Tương Bạch, uỷ khuất nói, "Cảm thấy đau đầu muốn ói."
Đường đường là nam nhi mà giọng điệu nũng nịu dụ dỗ như tiểu cô nương, Diệp Tương Bạch nghe được căm ghét một trận.
"Có lẽ thuốc không hợp cho nên sinh khó chịu." Nhìn nàng ý thức bắt đầu mơ hồ, Diệp Tương Bạch cũng lười diễn kịch, dù sao nàng sớm muộn cũng sẽ biết thuốc hắn đưa cho nàng có vấn đề, dứt khoát thẳng thắn nói vào trọng điểm, "Điện hạ về sau cũng đừng nên dùng thuốc linh tinh không rõ nguồn gốc."
Nhất là với loại người như hắn, thuốc mang bên người chỉ có thể là thuốc độc, không thể nào là thuốc trị thương.
Trường Niệm vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
Ánh mắt này cực giống chó con nhà ai đi lạc, Diệp Tương Bạch hơi mỉm cười, cúi đầu xích lại gần nàng một chút, hỏi: "Ngài có muốn biết tại sao hiện tại lại khó chịu như vậy không?"
Là ai trong cung có khả năng tráo đổi quà sinh thần tặng Thái hậu, lại còn ra tay hào phóng hơn cả Thái tử? Là ai dám dẫn nàng đi chỗ Thái tử cầu xin để nàng bị phạt? Là ai bôi thuốc cho nàng để nàng càng thêm khó chịu?
Đừng nói là người, cho dù là heo, thì lúc này cũng nên nhận ra rồi đi.
Diệp Tương Bạch khoát tay áo, cười như không cười nhìn nàng.
Người trên giường ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, ngẩng đầu nhìn hắn, uỷ khuất nhỏ giọng nói: "Hoàng huynh ra tay quá nặng, ta có thể...!không chịu nổi."
Diệp Tương Bạch: "...?"
Còn đổ lỗi lên đầu Thái tử?
Hắn tức giận đứng dậy, Diệp Tương Bạch lần đầu mất hết phong thái, nghiến răng phất tay áo nói: "Không phải hắn ra tay quá nặng, mà là ta!"
Là thuốc ta bôi cho ngươi có vấn đề! Con mẹ nó, ngươi là bị ta tính kế đó! Ngươi có thể trách ta một chút hay không, để ta làm người xấu có chút cảm giác thành tựu?!
Nhưng mà, Triệu Trường Niệm căn bản không nghe hết lời hắn lải nhải, trợn tròn mắt rồi bất tỉnh.
Diệp Tương Bạch nghẹn lại, trầm mặc đứng cạnh giường hồi lâu, có chút đau đầu.
Làm sao một người có thể ngu xuẩn đến mức này?!.
Danh Sách Chương: