Phương Vũ Hàm và Trương Lai thấy rằng sau khi Tưởng Hi sử dụng mặt nạ, không chỉ làn da của cô ấy trở nên trắng và mịn màng, mà ngay cả các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy cũng bắt đầu trở nên thanh tú và thon gọn.
Đây là hiệu quả của mặt nạ thẩm mỹ, ai mà không bị cám dỗ?
Vì vậy, hai người họ không để ý đến mục lưu ý đằng sau chiếc mặt nạ, yên tâm thử mặt nạ.
“Lâm Yên, cậu nên đắp mặt nạ thử đi, hiệu quả chắc chắn sẽ khiến cậu ngạc nhiên cho xem.”
Tưởng Hi biết rằng lần trước tôi đã nói dối cô ấy, cô ấy biết chắc chắn tôi không sử dụng mặt nạ, vì vậy cô ấy đã khẳng định với tôi một lần nữa.
“Cậu biết mà, tớ không thích đắp mặt nạ cho lắm, với tớ khá hài lòng với tình trạng da hiện tại của mình.”
Tôi viện cớ và lịch sự từ chối.
Trong ký túc xá có bốn người, tôi và Tưởng Hi có mối quan hệ tốt nhất, bình thường cô ấy thường đưa cho tôi mấy sản phẩm chăm sóc da an toàn hữu dụng, bây giờ gặp được loại mặt nạ thần kỳ như vậy, đương nhiên là cô ấy hết lòng đề cử.
“Lâm Yên, tớ nói cho cậu một bí mật nè.”
Tưởng Hi đột nhiên ghé sát tai tôi, thì thầm bí ẩn nói với tôi:
“Tớ phát hiện ra cái mặt nạ thần kì kia dùng thế nào cũng không hết.”
Dùng không hết?
Tôi nghe không hiểu lắm, nhìn Tưởng Hi một cách nghi ngờ.
“Một hộp khẩu trang chỉ có mười cái, hôm đó tớ đưa cho các cậu ba miếng, tớ lại dùng thêm hai miếng, vốn dĩ còn lo lắng dùng hết rồi thì phải làm sao, ai ngờ, khi tớ đếm lại thì thấy trong hộp vẫn còn nguyên mười miếng mặt nạ. Cậu nói xem chuyện này có thần kì không?”
Tưởng Hi mở to hai mắt, hào hứng chia sẻ bí mật kỳ diệu này với tôi.
Dùng mãi không hết? Có phải là rất tuyệt vời?
Thật khó để tôi tin những gì Tưởng Hi vừa nói, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, điều đó có thể là sự thật.
Mặt nạ có tác dụng chỉnh dung, dù dùng thế nào cũng dùng không hết, hai điều kỳ lạ được kết nối với nhau, lại giống như không có gì kì lạ.
“Lâm Yên, tớ và cậu chơi thân nhất, tớ cho cậu vài miếng cậu đắp thử xem, nếu hiệu quả tớ lại cho thêm, dù sau đắp mãi cũng không hết.”
Tôi xua tay định từ chối, Tưởng Hi lại nhét vào tay tôi mấy miếng mặt nạ, này, cô ấy đối xử với tôi rất tốt, có cái gì tốt đều nghĩ đến tôi.
Tôi không thể từ chối sự nhiệt tình của cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể nhận lấy miếng mặt nạ.
Chiếc gương trên bàn phản chiếu khuôn mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, đắm chìm trong suy nghĩ một lúc.
Hôm nay tôi không trang điểm chỉ bôi một ít kem dưỡng da, trên mặt có những vết thâm mụn, dưới ánh đèn bàn tôi có thể thấy rất nhiều mụn nhỏ li ti trên vùng trán, mắt hai mí không rõ lắm, có khi sáng dậy bị sưng mắt nên biến thành một mí.
Làn da không được mịn màng căng bóng, thỉnh thoảng nổi lên vài nốt mụn nhìn rất khó chịu, dù không hoàn hảo nhưng đây chính là con người thật của tôi.
Tôi phải chấp nhận chính mình, bởi vì đây là con người thật của tôi.