"Nguyệt Tịch, ngồi đi."
Cô giật mình trở về thực tại, vội vàng đại con xuống ghế sofa ngồi cạnh mình.
"Ta già rồi, không quản con nổi nữa. Đến chuyện trinh tiết cũng không biết giữ, ta thật muốn gạch tên con khỏi gia phả."
Dạ Nguyệt Tịch im lặng. Cô không dám cãi, hơn nữa cũng không muốn cãi.
"Thằng nhóc này là con của Tô Trác Huy đúng chứ? Ta sẽ gặp nhà họ Tô nói chuyện. Sau đó gửi một mình thằng bé này về bên đó đi, hai đứa nhỏ kia giữ lại mang họ Dạ. Vậy là quá tốt cho con rồi."
Cô mím môi kìm chế, cha cô muốn chia cắt mẹ con cô? Muốn con cô về Tô gia? Chia lìa tình anh em của 3 đứa trẻ vậy mà coi được sao? Tô Trác Huy tham lam, hắn mà biết không chỉ có 1 đứa là con hắn, hắn sẽ đòi cho đủ cả 3.
"Sao? Có ý kiến gì không?"
"Mình về thôi, mẹ."_Dạ Ân Trác đứng phắt dậy, một mực tay cô đòi về. Cậu nhóc vô cùng không thích thái độ của ông, đây là kiểu người cha đích thực sao? Nếu cha cậu cũng vậy thì cậu không thèm! Không muốn mẹ ở đây chút nào.
"Về đâu? Đây là nhà mẹ con cháu!"
"Ông Dạ xin tự trọng! Cháu sinh ra và lớn lên ở Đức, đây chỉ từng là nhà mẹ cháu nhưng sau này không phải."
"Còn nữa. Ông đừng hòng chia cắt cả nhà cháu. Cho dù cháu thật sự là con cháu nhà họ Tô mà ông nói, cháu cũng không muốn nhận tổ quy tông ở đó!"_Dạ Ân Trác xù lông nhím. Người ông này thật tồi! Còn muốn thẳng tay chia cắt 3 anh em chúng!
"Giống Tô Trác Huy lắm."_Ông Dạ mỉm cười nhìn đứa nhóc trước mặt. 2 nhà vốn định sẵn hôn ước từ lâu, nhưng tính tình hai đứa lại khác biệt dễ tranh cãi, không những vậy, cái "tôi" của cả hai lại rất lớn không ai nhịn ai. Chuyện này cũng khiến ông lẫn sui gia tương lai chán nản. 3 bảo bối này chắc chắn sẽ tác hợp lại mối tình của cha mẹ chúng!
"Giống thì sao ạ? Cha, xin người đừng lờ đi vấn đề."_Dạ Nguyệt Tịch lên tiếng, cô chỉ là hơi khó chịu khi thất cha mình nhắc tới hắn.
"Nguyệt Tịch, ra ngoài đi."
"Sao ạ?"_Cô bất giác nhíu mày, tuy biết rằng mình bị đuổi ra ngoài nhưng cô vẫn muốn hỏi lại.
"Ta bảo con ra ngoài."_Cha cô nghiêm giọng.
Dạ Nguyệt Tịch nhìn con hồi lâu rồi lẳng lặng ra ngoài.
"Ông muốn nói gì sao thưa ông Dạ?"
"Cháu đừng gọi xa cách thế, gọi ông ngoại là được rồi."
"Cháu không dám nhận."
Ông Dạ quay người lại, lục lọi trong tủ lấy ra vài cuộn camera sau đó chậm rãi chiếu lên tường.
"Lại đây cùng xem đi."
Dạ Ân Trác từ từ bước đến ngồi cạnh ông. Đoạn clip chiếu lên:
____________________
Ngày 13/2/xxx
"Tôi thật sự rất chán, thật không dám nói nữa. Hôm nay Chung Uyển lại mắng tôi."_Hình ảnh Dạ Nguyệt Tịch của nhiều năm về trước hiện lên.
"Cậu ấy nói nếu không phải tôi làm bộ làm tịch như có bạn trai rồi, Trác Huy đã là bạn trai tôi từ lâu."
Dạ Nguyệt Tịch 15 tuổi ngồi than thở trước máy quay. Cô thể hiện rõ vẻ mặt buồn rầu, không lâu sau đó bắt đầu trách móc người ta.
"Trác Huy quá cao ngạo."
"Cậu ta đó! Nhiều vệ tinh như vậy, sao không giỏi thì chịu một cô đi."
"Chiến tranh lạnh như vậy không mệt sao? Thật không có lương tâm!"
Nói đến đây, nước mắt Dạ Nguyệt Tịch ứa ra, cô gục mặt xuống khóc hồi lâu rồi lại ngồi lại đàng hoàng, đưa tay quệt vội hai hàng nước mắt chảy dài.
"Hức...sao mình lại thích cậu ta chứ? Có giỏi thì lạnh nhạt như vậy đi!"
.........
16/2/xxx
"Chung Uyển hôm nay rất vui. Cậu ấy bảo mình làm giá lên, thật khó khăn."
"Tô Trác Huy bệnh rồi. Mình cũng thật vô tâm, lờ đi mặc kệ cậu ấy cố gắng gọi như vậy."
"Không được! Chung Uyển nói cậu ta là một đứa tồi, mà tồi thật."
"Sao mình lại thích người như vậy?"
Từng câu nói thốt ra đều nhắc tới 1 người_Tô Trác Huy.
Đây là nhật kí video của Dạ Nguyệt Tịch khi muốn cưa đổ hắn.