Nhưng điều kỳ lạ là, những linh khí tứ tán này tụ tập tại một điểm nào đó, cuồn cuộn không ngừng ngưng tụ lại một chỗ, hướng một tòa cung điện nào đó mà đi.
Ta hỏi Ma tôn chuyện gì đã xảy ra, Ma tôn đại nhân lắc đầu nói hắn cũng không biết.
Ngay khi ta đang buồn bã,
Ma Tôn đại nhân nhìn mi tâm nhíu chặt của ta một cái, sau đó trở tay vung lên.
Làm nóc cung điện bay lên.
Ầm ầm!
Trung tâm cung điện là Sở Oánh, nàng được bao quanh bởi các vị trưởng lão và vị sư tôn chó chết kia.
Mọi người nhìn lên vào thời điểm nóc nhà bị lật, mắt hướng vào nhau, bọn ta có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Vẻ mặt Ma tôn đại nhân bình tĩnh, hắn phong khinh vân đạm mở miệng với ta: "Hiện tại có thể thấy rõ ràng. ”
Mọi người: Mẹ kiếp???
Ta: Mẹ kiếp?!
Ta biết Ma Tôn đại nhân lợi hại, nhưng ta không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy!
Có tu vi thâm hậu như vậy, vì sao hắn không thống nhất thiên hạ?
Có ai chê đất ít chứ!
Ma Tôn đại nhân không biết giá phòng hiện tại khủng bố như thế nào sao?!
Thiệt là mất bao nhiêu tiền!
Ta hận sắt không thành thép, nhưng không sao đâu, ngày sau này Ma tôn đại nhân còn có ta, ta có thể vì hắn mà cai quản núi sông to lớn này.
Sau đó nhân cơ hội này ngoan độc kiếm một khoản!
Ma tôn nhấc nóc nhà lên, nó tiết lộ câu trả lời cho những nghi ngờ trong lòng ta.
Ta chưa từng thấy như vậy trước đây, những người này yêu vào rồi thì não càng tàn.
Những nguồn linh lực tứ tán đó bắt nguồn từ chính họ, đám ngốc này đang dùng linh lực của mình chữa trị thân thể Sở Oánh.
Không chỉ là nội đan của nàng, còn có kinh mạch toàn thân nàng.
Có thể nói là cải tạo là cả cơ thể.
Ta nhớ lại cảnh giết người như cắt dưa hấu trên chiến trường, thì ra là vì họ đã thụt lùi đi rất nhiều, chủ yếu là đem hết linh lực ra.
Chỉ là ta không bao giờ nghĩ rằng, một Sở Oánh lại có thể để cho bọn họ làm đến mức này sao?
Đến tột cùng, nàng đã hạ mê hồn dược gì cho những người này?
Khi sư tôn thấy ta, sắc mặt cũng không tốt hơn đại sư huynh bao nhiêu.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn ta: "Ngọc Thanh, ngươi thật sự muốn vì ma tộc phản bội sư môn sao?! ”
Hắn hô to đại danh của ta từng chữ từng chữ một, trong mỗi chữ đều là thất vọng vô tận:
“Thẩm Ngọc Thanh! Ngươi thật sự làm ta thất vọng!”
Ta nhún vai, không quan trọng nói: “Ồ, liên quan cái rắm gì đến ta.”
Hắn sửng sốt một chút, có chút không thể tưởng tượng nổi, giống như không thể tin được bạch nguyệt quang đã từng ôn nhu như nước, bạch nguyệt quang tri thư đạt lý sẽ nói ra những lời như vậy, cũng không thể tin được ta lại có thái độ như vậy.
“Ngọc Thanh, sao ngươi lại biến thành như vậy?”
Ta chỉ vừa nói “Liên cái cái rắm”mà hắn đã nghĩ ta thay đổi rất nhiều?
Thôi nào, ta đã rất kiềm chế rồi.
Dù sao trong giấc mơ đó đều bị đám chó này giết chết mấy trăm lần, may mà ngay giây đầu tiên mở mắt ra đã không mắng hắn ta hộc máu.
Thẩm Ngọc Thanh từng tri thư đạt lý đã chết, hiện tại ta là tiểu thuộc hạ tri kỷ của Ma tôn đại nhân
Hai mắt sư tôn như nổ tung, hắn hung tợn nhìn về phía Đoàn Cẩn: "Nhất định là hắn sai ngươi như vậy đúng không! ”
Ta mở to mắt và chửi vào mặt sư tôn: “Ông có thái độ gì vậy hả?”
Ngươi có thể nói xấu ta nhưng không thể nói xấu lão đại của ta!
"Dám nói chuyện với Ma Tôn đại nhân như vậy! Ngươi muốn chết hay không muốn sống?! ”
Sư tôn:???
Hắn dường như choáng váng trước hành động hùng vĩ của ta.
Vẻ mặt đờ đẫn.
Ma tôn đại nhân anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, uy vũ khí phách của ta sao lại có thể kém cỏi được.
Nếu không phải thực lực không cho phép, ta xắn tay áo lên sẽ đi lên đánh hắn.
Vì thế ta quay đầu mở miệng với Đoàn Cẩn, ánh mắt hưng phấn kích động.
- Ma Tôn đại nhân kính yêu, xin không chút lưu tình cho bọn họ một chút giáo huấn đi!
Tốt nhất là một khẩu pháo oánh nát cả cổng núi.
Ta cầu nguyện trong im lặng trong trái tim ta.
Đây thuần túy là vì bảo vệ thể diện ma tôn đại nhân.
Tuyệt đối không có nửa điểm tư tâm của ta.