Mục lục
Cùng Anh Tung Hoành Thời Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôm lấy người thương vào lòng, Thẩm Quân đi theo hướng chỉ của cậu bước vào trong phòng ngủ. Vừa đi vừa ôn nhu hôn cái trán của người thương.

Tống Ninh Trần khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn thùng nhìn y, nhưng sau đó lại ngỡ ngàng ngơ ngác khi thấy người kia chỉ đơn giản là ôm mình, tay vỗ vỗ dỗ mình ngủ chứ không làm bất cứ sự tình gì. Lần đầu tiên trong đời, Tống Ninh Trần nghĩ Thẩm Quân không được

Cậu khó chịu mà bĩu môi, bày rõ sự bất mãn của mình nhưng đối phương vẫn chỉ cười rồi dỗ cậu đi ngủ. Thẩm Quân nghĩ, đêm nay đã trễ như thế này, nếu làm thì thời gian sẽ không đủ mất nên hắn cố nhẫn nhịn, chuẩn bị cho một đêm dài hơn để hành sự mà không ngờ được mình đã bị bảo bối gán cho hai từ không được.

Sau một giấc ngủ không mộng, Tống Ninh Trần tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của người thương, điều này làm cậu vui vẻ không thôi đem nhích cơ thể lại gần người kia hơn nữa, thõa mãn híp lại hai mắt của mình rồi ngắm nhìn nhan sắc đỉnh cao của ông xã nhà mình. Tống Ninh Trần cảm thấy lần trọng sinh này thật sự rất đáng giá.

Cậu không quên thời gian mạt thế đến đã càng lúc càng gần và có lẽ, cậu nên sớm nói chuyện này cho anh thì hơn, nhưng nên nói thế nào thì cậu vẫn chưa suy nghĩ ra, bởi làm gì có kẻ nào tin vào một chuyện hoang đường như vậy.



Thẩm Quân khi tỉnh dậy nhìn Cá con trong lòng đang ngắm trộm mình. Lòng hắn cảm thấy ngọt ngào không thôi, Cá con mà hắn chăm lớn cuối cùng cũng chính thức là của hắn, đều này làm hắn thật vui vẻ.

Nhẹ nhàng cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán của người trong lòng, âm giọng trầm khàn tràn đầy sự sủng nịnh " Sáng vui vẻ, bảo bối " vang lên, làm Tống Ninh Trần xấu hổ mà trả lời lại " sáng vui vẻ ạ " sau đó lại chui mình vào chăn che lại khuôn mặt đỏ ửng của mình

Không được rồi, ông xã của cậu sao lại cứ phạm quy mãi thế này, cứ như thế mãi cậu sẽ không nhịn được mà đè người ra ăn sạch mất.

Nhìn bảo bối cứ mãi xấu hổ Thẩm Quân không nhịn được mà cười một tiếng, hắn ngồi dậy sau đó bế bổng bảo bối của cuộc đời mình lên. Yêu thương đem cậu vào phòng tắm, Tống Ninh Trần cũng rất ngoan ngoãn đem vòng tay ôm lấy cổ người kia để giữ cho không bị ngã sau đó cũng rất ngoan ngoãn để người kia hầu hạ mình từ đánh răng, rửa mặt cho đến uy no bữa sáng.

Cá mặn Tống Ninh Vũ cuối cùng được uy no, hiện tại cậu đang nằm trên sofa, đem đầu gối lên trên đùi của ông xã nhà mình, miệng thì há to để ông xã đút trái cây cho ăn, bụng lại được bàn tay to rộng ấm áp của ông xã vuốt ve, xoa bóp cho thật thoải mái. Oa, đúng là có chồng thật là sướng chết mất thôi

Sau khi hưởng thụ xong, cậu không quên làm tốt bổn phận của một người chồng nhỏ mà hôn lên môi ông xã, sau đó vui vẻ tiễn anh đi làm nha.

Một mình ngồi trong căn nhà, Tống Ninh Trần vui vẻ huýt sáo sau đó ngón tay miết liên tục lên chiếc nhẫn trên ngón tay, một vầng sáng màu lam nhạt xuất hiện. Sau đó bao bọc lấy thiếu niên rồi biến mất



Tống Ninh Trần xuất hiện trong không gian, đây là không gian do tinh thần lực cường đại của cậu trước lúc trọng sinh đã tạo nên. Nhớ lại, lúc cậu tạo được không gian này đã rất vui vẻ, vui đến mức lấy ra hai cây xúc xích cuối cùng để thưởng cho mình, nhưng chưa để cậu sử dụng được lần nào thì bản thân đã bị người ta xiên chết. Đến hiện tại, cậu cảm thấy thật may mắn khi bản thân sống lại, không gian vẫn còn tồn tại.

Từ ngày sống lại cho đến hiện tại, không ngày nào là cậu ngừng nghĩ luyện tập để tăng cao tinh thần lực của mình. Sau đó đem không gian vốn là một khoảng hư không này cắt ra, rồi lại điều chỉnh làm một không gian song song, phong ấn vào cặp nhẫn mà cậu dùng để tỏ tình ngày hôm qua, một chiếc hiện tại đang nằm trên tay cậu, chiếc còn lại cậu đã đeo lên cho ông xã.

Như vậy cậu và ông xã có thể cùng ra vào không gian, không bị ngoại lực hay thứ gì đó chèn ép. Hơn nữa điểm mạnh của không gian này là có thể chứa được thức ăn ở nguyên hiện trạng, nói dễ hiểu hơn nó sẽ không bị hư theo thời gian và còn có thể trồng các loại rau và cây ăn quả nha

Chỉ tiếc, sức lực của cậu vẫn chưa đủ để nó có thể chứa đựng động vật sống.

Nhìn không gian rộng lớn đang chứa hành trăm kho thịt, rồi lại quay sang ngắm vườn rau bao la, vườn cây ăn trái rộng lớn trải dài dường như vô tận của mình. Tống Ninh Trần nghĩ phải tìm cách tăng thêm thực lực, bởi có như vậy cậu mới có thể bảo vệ tốt ông xã nhà mình.

Còn người đã xiên cậu, đối xử tệ với cậu lúc trước tạm thời cậu sẽ không tính toán vì trong đời này họ vẫn chưa đụng chạm gì đến cậu cơ mà, nếu đến lúc đó bọn họ gây sự với cậu, hừm, vậy thì xiên thôi.

Suy tính xong xui mọi việc, cậu quay trở về căn phòng ở hiện thực của mình. Cầm lấy chiếc thẻ đen quyền lực mà ông xã đã đưa cho, Tống - Tiêu Sái - Ninh Trần tiếp tục công cuộc săn lùng vật tư, tìm vật dụng, mục đích chăm tốt cho ông xã của mình, tuyệt đối không để ông xã ốm đi dù chỉ một chút

___________

Tiểu kịch trường

Thẩm Quân:...

Thẩm Quân: Em ấy nói tôi không được...

Thẩm Quân: AAaaaaaaaaa Q-Q Em ấy nói tôi không được!!!!!!!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK