Thuốc bôi mà bác sĩ Duy Dịch cho gần như không có tác dụng gì, cậu ngồi ở mép giường nương theo màn hình đen của cục sắt gian nan quan sát.
"Chẳng lẽ cái này có liên quan đến việc gần đây mình rất thích ngủ?"
Cậu không khỏi nhớ tới ba năm trước cũng có một khoảng thời gian có biểu hiện như vậy, lúc ấy các đại nhân ở Hoang Tinh lo lắng không thôi liền túm lấy Duy Địch đang hái thuốc ở một bên mặt khác của tinh cầu.
Có điều Duy Địch trước giờ chỉ khám chữa bệnh cho những động vật biến dị, làm sao biết được tình huống hi hữu của ấu tể hình người dọa cho những cư dân Hoang Tinh kinh hồn bạt vía, ba ngày sau cuối cùng Vân Bạch Bạch cũng tỉnh lại.
"Bạch Bạch, đôi mắt của cậu!"
Vân Bạch Bạch theo bản năng sờ đến hai mắt của mình, lúc mở miệng âm thanh có chút khàn khàn "Bác sĩ Duy Địch mắt của con làm sao vậy?"
Canh chừng cậu ngoài Á Tắc còn có Khắc Nhĩ Tư ngơ ngẩn bổ sung "Bạch Bạch đôi mắt của cậu biến thành màu vàng, thật xinh đẹp, so với ánh nắng chói nhất vào ban ngày còn đẹp hơn.
Nghĩ đến lần đó Vân Bạch Bạch chớp chớp mắt hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng rợp trên mí mắt, lần trước sau khi trải qua khoảng thời gian thích ngủ màu mắt vốn dĩ cùng màu đen với màu tóc lại biến thành màu vàng, không lẽ cơ thể cậu lần này lại phải có biến hóa gì nữa? Cậu vò vò đầu "Thật phiền phức, tôi rốt cuộc là giống loài gì đây."
Lục Đình nhìn ấu tể Trùng đực giống như rơi vào trầm tư rất lâu sau đó lại thốt ra một câu cảm thán như vậy.
Hắn duỗi tay sờ khuôn mặt bên trên màn hình "Đương nhiên ngài là Trùng đực trân quý rồi."
Ba ngày sau Lục Đình nhìn ấu tể đang vô cùng đau đớn vẫn cố gắng chống chịu bày ra gương mặt tươi cười chào hỏi với hàng xóm, cậu nói dối rằng mình muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, hai con thỏ biến dị kia hình như đối với ấu tể lo lắng không thôi, bão cát đã sắp đổ bộ ban ngày ở Hoang Tinh gió lớn hơn gấp ba lần so với thường ngày nhưng bọn họ vẫn kiên trì đi đến bãi rác tìm dịch dinh dưỡng để ấu tể vượt qua giai đoạn lần này.
Bác Ni mấy ngày nay cũng là đứng ngồi không yên, chỉ cần nghĩ đến có nhãi con Trùng đực ở hoàn cảnh ác liệt như vậy tiến vào giai đoạn tiến hóa lần thứ hai, hắn trùng cái lão phụ tâm giống như là bị xé nát giống nhau, hòm thuốc đã chuẩn bị đầy đủ thuốc trấn an tinh thần lực còn vị thượng tướng kia tuy rằng bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng là hiện tại 24 giờ đều không liên quan phát sóng trực tiếp, cũng may quả cầu phát sóng trực tiếp có thể tự động bổ sung năng lượng, nếu không sẽ không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Hiện tại trên Tinh Võng cả ngày ở đâu cũng thấy sự lo lắng của Trùng cái cho ấu tể, bọn họ không ngừng thúc giục quân đội cập nhật tin tức mới, nhân viên chuyên môn của hiệp hội bảo hộ Trùng đực túc trực 24/24 ở cảng hàng không quân đội.
Cứ như vậy trong sự trong đợi của toàn bộ Trùng tộc, quân hạm đế quốc cuối cùng cũng đến được hệ liệt tinh cầu KJ sớm hơn 3 tiếng trước khi bão cát đổ bộ, có điều muốn đến 336 hào Hoang Tinh phải mất thêm 2 tiếng tất cả đều giống với tính toán của phó quan Vưu Nhĩ, bọn họ thật sự chỉ có thời gian 1 tiếng để hoàn thành nhiệm vụ cứu viện.
Mà lúc này Vân Bạch Bạch sớm đã đóng cánh cửa bằng tấm ván gỗ lại, lẳng lặng làm tổ ở trên giường, hy vọng có thể giống như lần trước ngủ một giấc là có thể trải qua lần lột xác này của cơ thể, chỉ là lần này không giống với lần trước.
Cậu làm thế nào cũng không ngủ được, cảm giác ngứa ngáy sau lưng đã biến thành đau đớn tâm can phế liệt đau đến tận xương tủy, giống như có thứ gì đó trong cơ thể không chờ được muốn chui ra ngoài, Vân Bạch Bạch không tự chủ được rên rỉ một tiếng, ý thức bắt đầu quay cuồng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi môi vốn dĩ hồng thuận cũng trở nên trắng bệch.
Trên quân hạm, Bác Ni đã sớm tập hợp tất cả bác sĩ lại, bọn họ đều là những bác sĩ hằng năm chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe Trùng đực hơn nữa khi Trùng đực tiến hành giai đoạn tiến hóa gian nan nhất có ai mà không phải tiến hành ở viện nghiên cứu dưới sự chữa bệnh và chăm sóc của chuyên gia ở đó. Đến giờ bọn họ chưa từng gặp qua bộ dạng đau đớn của Trùng đực như vậy, chưa kể Trùng đực này vẫn chỉ là một ấu tể.
Trợ thủ giỏi nhất của Bác Ni viện trưởng, Trùng cái Âu Lợi đỏ hốc mắt, nhất thời không khống chế được tinh thần của mình đột nhiên đập nát bình pha lê gần đó, "Mấy ngày này giết lừa bán tặc!"
Bác Ni không nói hai lừa cũng tiêm cho hắn một mũi thuốc trấn an, lúc trước sợ phát sinh tình trạng này cho nên không dám cho họn họ xem tình huống cụ thể của ấu tể, chỉ là hiện tại không thể không cho những bác sĩ này biết trạng thái trước mắt của ấu tể để sau khi hoàn tất cứu viện sẽ tiến hành kiểm tra trực tiếp.
"Lục Đình thượng tướng đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, quân hạm quá lớn, sẽ nhanh chóng hấp dẫn hạt bạo động, chỉ có thể điều khiển phi thuyền loại nhỏ mới có thể thuận lợi nhanh chóng tiến vào 336 hào Hoang Tinh!"
Lục Đình biết tình huống ở tinh hệ KJ không thể chậm trễ, hắn cho Vưu Nhĩ đem tình huống mới nhất thông báo cho toàn quân hạm để bọn họ chuẩn bị tốt tùy cơ ứng biến.
"Hy vọng Lục Đình thượng tướng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ." Một nghiên cứu viên Trùng cái lo lắng nói.
Bác Ni ấn một chút nhĩ sườn, đem giả thuyết mắt kính thu trở về. "Yên tâm, đó là Lục Đình, người có thể mở con đường máu từ trong quân đội đi lên.
"Tướng quân, bên trong khoang thuyền khoang dưỡng thương và dịch dinh dưỡng cho Trùng đực tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa!" Vưu Nhi đứng ở phi thuyền tác chiến loại nhỏ, quân hạm của Trùng tộc quá lớn, loại phi thuyền nhỏ này bay ở bên trên giống như đạn pháo chuẩn bị được bắn ra.
Lục Đình ngồi trên ghế điều khiển, thuần thục khởi động phi thuyền tiến hành xuất phát, "Đã biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra dự tính 40 phút sau tôi sẽ trở lại quân hạm"
Vưu Nhĩ thận trọng gật gật đầu, "Đã rõ, hy vọng ngài hết thảy thuận lợi."
Lục Đình trong mắt hiện lên vẻ kiên định: "Nhất định"
Hôm nay ban đêm chú định cùng ngày xưa bất đồng.
Bởi vì bão các đã sắp đến, các con vật ở Hoang Tinh đều đóng chặt cửa nhà, ở hang thỏ Á Tác cùng Khắc Nhĩ Tư gắt gao dựa vào nhau, ba ba cũng bọn họ đột nhiên đi đến hỏi "Bên Bạch Bạch vẫn tốt chứ?"
Khắc Nhĩ Tư tự tin vỗ vỗ ngực: "Ba ba yên tâm, chúng ta tích góp đồ ăn cho Bạch Bạch nhiều hơn so với năm rồi, trong vòng một tháng chắc chăn ăn không hết.
Biến Dị Thỏ tiên sinh lúc này mới cảm thấy yên tâm đôi chút, nhãi con hình người này từ năm ba tuổi đã không muốn tiếp tục ở đây sợ phiền toái bọn họ, ông chỉ có thể xây cho Vân Bạch Bạch một cái động nhỏ để cậu một mình sinh sống, có điều cũng không cách bọn họ quá xa để có thể tùy thời chăm sóc
"Bão cát vô cùng đáng sợ, cho dù là quân đội mạnh nhất của Trùng tộc cũng muốn tránh đi, cho nên các con nhất định không được đi ra ngoài biết không?" Ông dặn dò lần nữa.
Khắc Nhĩ Tư lập tức phối hợp gật gật đầu, chỉ là Á Tác trong ánh mắt lại hiện lên một tia sầu lo, Bạch Bạch mấy ngày hôm trước thân thể không thoải mái, cũng không biết hiện tại thế nào, cậu cũng không phải là tên ngốc Khắc Nhĩ Tư, người khác nói cái gì cũng tin.
Hiện tại mới không đến 9 giờ, bằng không lén đi xem một lần? Cẩn thận một chút hẳn là không có việc gì, dù sao khoảng cách cũng không xa.
Á Tác trước giờ vẫn lớn mật như vậy, cậu sử dụng mưu kế lừa gạt Khắc Nhĩ Tư, tung tăng nhảy nhót chộm chuồn ra khỏi cửa.
Mà lúc này Lục Đình đã bắt đầu tiếp cận vành đai thiên thạch của tinh cầu 336, Hoang Tinh này không tính là rất lớn, mặt trái có một mảnh rừng rậm cùng hồ nước là nơi các con vật biến dị sử dụng để sinh sống, nghĩ đến ấu tể Trùng tộc hẳn là cũng dựa vào cái này mới có thể miễn cưỡng lớn lên.
Hắn khó được có chút khẩn trương, Trùng cái có gen trời sinh khát vọng được Trùng đực an ủi làm hắn lần đầu tiên nhìn thấy nhãi con đã cảm thấy tinh thần bị hấp dẫn vô cùng, hơn nữa được trời ưu ái có thể nhận lấy nhiệm vụ cứu viện này, Lục Đình có thể đón ấu tể Trùng đực về trước sau đó liền xin trở thành quân thư bảo hộ cậu đến khi thành niên đây cũng là biến tướng thư quân quân dự bị. Có điều tình huống của Trùng đực này khá phức tạp, chưa từng có một con Trùng nào có thể tác động đến cả Trùng tộc như vậy, không chừng đến lúc đó ngoại trừ hắn những đại gia hỏa ở Đế Tinh nhất định sẽ tìm mọi cách an bài Trùng cái nhà mình tiến vào.
Dù sao mỗi vị Trùng đực đều sẽ có tận ba thư quân dự bị.
Nghĩ đến đây, vị thượng tướng trẻ tuổi đôi mắt mị mị, sát khí lạnh lùng đặc trựng của Trùng tộc chợt lóe mà qua, năm đó hắn có thể mở đường máu trong quân đội thì hiện tại cũng có thể.
Điều khiển phi thuyền lưu loát né qua thiên thạch đang bay tới, hắn cuối cùng cũng thâye được Hoang Tinh, bề mặt hoàn hình của tinh cầu bao phủ một lớp sương mù mênh mông dày đặc, tốc độ bao phủ cực nhanh giống như muốn đem tinh cầu này nuốt chửng
Mới qua mười lăm phút, vẫn còn thời gian.
Lục Đình mở quang não của mình, liên kết đến quả cầu phát sóng trực tiếp để xác định vị trí hiện tại của Trùng đực, nhìn tọa độ trên màn hình hắn không do dự điều khiển phi thuyền nhanh chóng bay về mức mục tiêu
Á Tác một thân lông dựng đứng vì bị gió thổ ngã trái ngã phải đi đến trước cửa Vân Bạch Bạch, cậu thăm dò gõ gõ cửa "Bạch Bạch, cậu ngủ rồi sao?"
Bên trong không hề có động tĩnh, Vân Bạch Bạch giống như đã ngủ say, năm đó vì an toàn khởi kiến, Biến Dị Thỏ tiên sinh làm cái cửa này chỉ có thể mở ra từ bên trong, người bên ngoài đến trừ phi được cho phép, nếu không là vào không được, Á Tác nâng lên chân trước kéo về chính mình theo hướng gió bị thổi chạy trường lỗ tai, cậu lo lắng nói "Gió năm nay lớn hơn năm trước, cơ thể cậu gần đây không thoải mái nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, trái cây chú Duy Dịch đưa cho cậu tớ để ở trong ngăn tủ! Tớ phải về đây, bằng không lát nữa sẽ bị ba ba phát hiện!"
Nói xong còn không yên tâm dựa vào trên ván nghe một hồi, xác nhận Bạch Bạch thật ngủ say, cậu xoa xoa lông thỏ của mình liền xoay người trở về hang, đúng lúc này, cậu đột nhiên thấy có thứ gì bay lướt nhanh qua phía trên hang thỏ, hình như là một chiếc phi thuyền.
Nhưng mà lúc này, sao có thể sẽ có phi thuyền Trùng tộc phi thuyền tới được, phỏng chừng là cả ngày nghe Khắc Nhĩ Tư ở bên tai nhắc mãi, cậu đã xuất hiện ảo giác.
Nhảy nhót trở lại hang thỏ, Á Tác lấp kín cửa động, liền đi tìm em trai Khắc Nhĩ Tư cùng nhau sưởi ấm ngủ.
Đáng thương Á Tác vĩnh viễn cũng không biết chính mình bỏ lỡ cái gì.
Vân Bạch Bạch cảm giác bên ngoài giống như có động tĩnh, là âm thanh của Á Tác, nhưng mà cậu thật sự không động đậy nổi toàn bộ trùng hôn hôn trầm trầm, cậu mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó sau lưng đã vươn ra ngoài một chút không khỏi sợ hãi nghĩ "Cậu không phải sẽ là sinh vật biến dị kỳ quái nào đó chứ?"
Không lâu sau Á Tác đã rời khỏi, Vân Bạch Bạch thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn để người khác thấy bộ dạng chật vật của bản thân như vậy.
Xem ra tuy chưa biết bản thân là một con Trùng đực, nhưng tâm lý yêu cái đẹp đã dung nhập vào gen của Vân Bạch Bạch
Cậu cắn răng chịu đựng một trận đau đớn mới, lúc này ngoài cửa lại có động tĩnh có điều lần này không phải tiếng đập cửa bịch bịch mà là âm thanh có thứ gì đó bị cắt
Không đúng! Cậu ở Hoang Tinh đã mười tám năm chưa từng có động vật nào phá hư cửa nhà cậu
Vân Bạch Bạch vốn dĩ nằm trên giường, cậu khởi động thân mình tiếng nói nhỏ bé yếu ớt mang theo một tia run rẩy, "Ai đó?"
Lục Đình ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên hắn nghe được âm thanh bên ngoài hiện thực của ấu tể, đem ngón tay dị hóa sắc nhịn thu lại, hắn cố gắng tự cho là nhẹ nhàng nhất nhấc cái cửa giống như miếng bọt biển trong mắt hắn lên.
Vân Bạch Bạch đầy đầu mồ hôi lạnh, một nửa là đau, một nửa là sợ hãi.
"Ai ở bên ngoài?"
Không có ai trả lời cậu, chỉ có âm thanh ầm ầm của bão cát bên ngoài, bên trong gió bụi mờ mịt xuất hiện một giống loài hình người khác mà từ lúc sinh ra đến giờ Vân Bạch Bạch chưa từng được gặp qua.
Nước mắt sinh lý chảy ra khiến tầm mắt của cậu cứ bị nhòe đi, thân ảnh kia càng lúc càng đến gần, thân hình cao lớn và đôi chân thon dài của quân thư ở cái hang động nhỏ này chỉ cần bước hai bước là vào đến bên trong.
"Anh là ai? Đến để bắt tôi sao?" Vân Bạch Bạch mơ mơ màng màng nói mê sảng, cậu còn nhớ tin tức lúc trước sở cảnh sát nói, "Tôi không có ngược đãi ấu tể, anh đừng bắt tôi".
Thời gian gấp gáp, Lục Đình không có thời gian đi kiểm tra nơi ấu tể sinh sống, hắn ngồi xổm xuống nhìn Trùng đực ngay trước mắt, cậu thật sự rất xinh đẹp cho dù hình tượng lúc này có chật vật nhưng lại càng tăng thêm phần yếu ớt mỹ lệ
Tiểu Trùng đực đang trải qua giai đoạn lột xác nên không thể không chế mà tản ra hơi thở trấn an tinh thần lực, đôi mắt màu vàng cũng chứng tỏ gen Trùng tộc ưu việt của cậu. Giờ phút này đây tinh thần lực của Lục Đình không tuân theo sự điều khiển của chủ nhân to gan xông ra bên ngoài, tinh thần lực hư ảo giống như sao trời lập tức tràn đầy không gian nhỏ bé này.
Trùng tộc tóc màu xám bạc tháo quân mũ làm đối Trùng đực kính ý, ngũ quan tuấn mỹ cũng theo đó mà lộ ra, vị quân thư này nhanh chóng mở quang não ra nhìn một chút rồi mới mở miệng trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể.
"Chào ngài, quý nhân tôn quý, tôi là quân thư Lục Đình đến đón cậu quay về Đế Tinh".
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay rất sớm nha~