9
Trăng treo cao trong màn đêm, ánh trăng chiếu xuống, trùng hợp bao phủ lên vầng trăng khuyết trên túi tiền.
Đây là mặt trăng mà ta thêu nghiêm túc nhất, lâu nhất.
Bởi vì ở trong mắt ta, Tiêu Cảnh Sách giống như là mặt trăng.
Ta cứ nghĩ hắn ở cao trên bầu trời, nhưng không nghĩ khi rơi vào lòng bàn tay lại dịu dàng đến vậy.
Nhưng mặt trăng trước sau vẫn là mặt trăng.
Chẳng qua chỉ chiếu một tia sáng tới đây lại khiến cho người ta tưởng rằng mình đã bắt được nó.
“Vậy thì là vì sao?”
Ta trầm mặc hồi lâu mới đẩy cửa đi vào, nhìn Tiêu Cảnh Sách ở trước mặt.
Huyền Vũ đứng ở sau hắn, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh thấu xương, tay đã đặt ở trên chuôi kiếm.
Trong bầu không khí căng thẳng, đột nhiên Tiêu Cảnh Sách khẽ thở dài.
“Ngươi đã nói lời không nên nói, vậy tự đi lãnh phạt đi.”
Huyền Vũ mím môi, hành lễ, không nói một lời xoay người đi vào trong bóng tối.
Dưới ánh nến lung linh, Tiêu Cảnh Sách lúc này mới ngước mắt nhìn ta.
“Đêm khuya rồi, phu nhân còn chưa về phòng nghỉ ngơi mà chạy lung tung làm gì……”
Giọng điệu dịu dàng trước sau như một của hắn khi nhìn thấy túi tiền ta nắm chặt trong tay bỗng nhiên thay đổi: “Thanh Gia.”
Trong trí nhớ của ta, thành thân cũng đã lâu nhưng hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của ta.
Ta sụt sịt, rất muốn mạnh mẽ xé toạc túi tiền ở trước mặt hắn, để thể hiện sự bất mãn và buồn bã trong lòng ta.
Nhưng nghĩ đến việc mình đã vất vả thêu lâu như vậy thì lại thấy luyến tiếc.
Vì thế ta trở tay cất túi tiền, ép bản thân bình tĩnh nhìn hắn:
“Ngẫm lại cũng phải, địa vị chàng cao như vậy, chuyện xung hỉ thật sự vớ vẩn. Có điều nếu chàng cưới ta vì mục đích khác, chi bằng chúng ta làm một giao dịch đi.”
Ta tự thấy mình nói thật bình tĩnh đầy lý trí, nhưng sắc mặt Tiêu Cảnh Sách lại hơi tái nhợt, trầm mặc nhìn ta.
“Mặc kệ mục đích của chàng là gì, ta đều nguyện ý giúp chàng. Nhưng đổi lại, chàng phải cứu tiểu nương của ta ra khỏi Diêu gia, sau khi chuyện thành thì trả tự do cho ta.”
Tiêu Cảnh Sách vịn bàn đứng dậy, gió thổi từ cửa sổ khép hờ vào trong, hắn hơi nghiêng ngả.
Ta theo bản năng muốn đến dìu hắn, nhưng bước lên một bước thì ngừng lại.
Hắn thấy thế thì nhếch môi cười, không biết cái gì tác động, lại bắt đầu ho khan:
“Nói đến giao dịch…… Phu nhân hiện giờ không thích ta như vậy sao?”
Lòng ta đầy rối rắm, cuối cùng vẫn mềm lòng đi qua đỡ hắn, rót cho hắn chén nước.
Tiêu Cảnh Sách thuận thế dựa vào vai ta, áp môi vào tai ta, gọi rất khẽ: “Thanh Gia.”
Tim ta bỗng nhiên đập dữ dội.
Không có tiền đồ, Diêu Thanh Gia ngươi thật sự quá không có tiền đồ.
Ta vừa thầm phỉ nhổ chính mình, vừa dìu hắn về phòng.
Khi ta xoay người rời đi, lại bị Tiêu Cảnh Sách nắm lấy cổ tay: “Thanh Gia, nàng muốn đi đâu?”
“Nếu ta và chàng đã không có tình phu thê, thì nên giữ khoảng cách. Cho nên từ hôm nay trở đi, ta sẽ dọn đến tiểu viện kế bên ngủ.”
“Không có tình phu thê —— không có tình phu thê……”
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, giọng nói của Tiêu Cảnh Sách đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn.
“Chuyện giường chiếu đã làm không biết bao nhiêu lần, nàng và ta thành phu thê thật sự từ lâu, sao lại không có tình phu thê?”
Vành tai ta đỏ lên, đột nhiên quay đầu lườm hắn: “Câm miệng!”
“Từ trước tới giờ chàng đều gạt ta…… Diêu Thanh Uyển nói chàng cưới ta vì mục đích khác, ta không tin chút nào, nhưng hóa ra lời nàng ta nói lại là sự thật.”
“Đúng là ta không thông minh lắm, nhưng cũng chưa bao giờ có ý hại chàng. Giao dịch ta vừa mới nói, chàng nên suy xét một chút đi.”
Càng nói ta càng cảm thấy khó chịu, đầu ngón tay vuốt ve túi tiền trong tay áo, đường chỉ phía trên không đều, nhưng ta đã thêu rất cẩn thận.
Giống như ta không đủ lả lướt tinh tế, nhưng ta trân trọng dâng tâm ý của mình lên trước mặt hắn.
“Ta thừa nhận, ta cưới nàng không phải vì xung hỉ, nhưng cũng không phải như nàng nghĩ đâu.”
Tiêu Cảnh Sách nhẹ giọng nói, gương mặt anh tuấn kia dưới ánh nến trắng bệch như ngọc.
“Chỉ là hiện giờ đại sự chưa thành, thời gian cũng chưa tới, ta vẫn chưa thể nói với nàng. Nhưng những lời ta từng nói với nàng, cũng không phải là hư tình giả ý.”
“Đã đến nước này rồi mà chàng còn muốn lừa ta, tiếp tục tìm cớ lừa dối ta đúng không?”
Ta cười lạnh một tiếng, thu hồi tâm trí, xoay người bước ra ngoài, Tiêu Cảnh Sách dường như còn định nói gì đó, nhưng thứ truyền vào tai ta chỉ có tiếng ho dữ dội.
Mấy ngày nay trời trở gió, sức khỏe hắn không tốt, vẫn luôn phải uống thuốc.
Nhưng có liên quan gì tới ta đâu?
Ta buộc mình cứng rắn bước ra khỏi phòng.
10
Cả đêm, ta ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, A Ngưng hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, trong gương đồng phản chiếu vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của nàng.
“Làm sao vậy?”
“Đêm qua Vương gia ho ra máu, thỉnh y quan tiến đến chẩn trị, nói là quá đau buồn ảnh hưởng đến tinh thần, cho nên bệnh cũ tái phát.”
Mặt A Ngưng đầy lo lắng: “Không biết Huyền Vũ phạm lỗi gì mà bị Vương gia phạt nặng, bây giờ người đầy thương tích, cũng không tiện chăm sóc Vương gia……”
Tay của ta ở trên lược dừng một chút, cụp mắt cười khẩy:
“Nếu Bình Dương Vương phủ to như vậy mà không tìm được người thứ ba dùng được thì ngươi đi chăm sóc đi? Dù sao ta cũng khỏe mạnh, có tay có chân, vốn không cần ai hầu hạ.”
A Ngưng không dám dò xét, nhìn ta thật cẩn thận: “Vương phi và Vương gia…… cãi nhau sao?”
“Không phải cãi nhau, là muốn hòa li.”
Ta và Tiêu Cảnh Sách bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nhưng, chỉ là ta đơn phương.
Liên tiếp mấy ngày, khi dùng bữa hắn vẫn ngồi chung với ta, ta cũng chẳng thèm giả vờ yếu đuối nữa, bưng chén sứ men xanh lên uống một hơi cạn sạch hơn nửa chén cháo cá.
Tiêu Cảnh Sách ngồi ở đối diện, ta uống cháo, hắn uống thuốc.
Trong chén bạch ngọc nhỏ đựng đầy nước thuốc đen như mực, chỉ ngửi mùi hương tỏa ra thôi cũng thấy đắng tê cả da đầu.
Tiêu Cảnh Sách rất không thích uống thuốc, trước kia luôn là ta dỗ hắn, hiện giờ, người này cầm muỗng ngọc, bất đắc dĩ ngước mắt nhìn ta: “Đắng.”
“Đắng sao? Đắng là tốt.”
Ta không mặn không nhạt nói: “Đời người còn cay đắng hơn.”
Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn uống hết thuốc, chỉ là sau khi uống xong mặt liền tái nhợt ngồi ở đó nhìn ta chằm chằm, không nói gì một lúc lâu.
Ta uống liền hai chén cháo, ăn một xửng sủi cảo hấp trước mặt Tiêu Cảnh Sách, sau đó đứng dậy rời đi.
Mới đi tới cửa, A Ngưng ở phía sau đột nhiên kinh hô: “Vương gia!”
Ta vẫn không thể kìm lòng được, quay đầu lại nhìn.
Tiêu Cảnh Sách nhắm chặt mắt, nằm hôn mê ở trên bàn.
Vệt máu màu đỏ tươi chói mắt trên môi chậm rãi chảy xuôi.
Y quan lại vội vã chạy tới bắt mạch, mặt nghiêm trọng tuyên bố:
“Bệnh cũ của Vương gia chưa khỏi lại trúng độc, độc tính trước kia đã áp chế lại quay trở lại, chỉ e…… nguy hiểm đến tính mạng.”
Chén thuốc mà Tiêu Cảnh Sách uống ngay trước mặt ta bị hạ độc.
Y quan châm cứu, kê đơn, lại được A Ngưng dẫn đi kiểm tra ấm sắc thuốc.
Ta đứng ở mép giường, mím môi, rũ mắt nhìn Tiêu Cảnh Sách.
Có lẽ là vì lại bị bệnh, mấy ngày nay hắn gầy đi rất nhiều, khung xương cằm càng ngày càng rõ nét, hiện giờ hắn trúng độc, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, trông cực kỳ yếu ớt đáng thương.
Dù cho hắn che giấu ta lý do thành thân, nhưng chưa từng hại ta.
Hơn nữa……
Ta vươn tay ra, lặng lẽ vén chăn lại cho hắn.
Tiêu Cảnh Sách đang hôn mê bỗng nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng: “…… Thanh Gia.”
Ta lập tức rụt tay về, hốt hoảng chạy tới cửa, bỗng nhiên phản ứng lại.
Không đúng, hắn vẫn đang hôn mê, ta chạy làm gì?
Lúc này, A Ngưng đã trở lại.
Phía sau nàng còn có Huyền Vũ sắc mặt lạnh lùng.
Sau khi hành lễ, Huyền Vũ trầm giọng nói: “Vương phi, thuộc hạ đã kiểm tra rồi, bên trong thuốc đúng là có độc dược dư lại.”
“…… Ngươi nghi ngờ là ta làm?”
“Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này!”
Huyền Vũ lập tức quỳ xuống,
“Chỉ là muốn nhờ Vương phi trông chừng bên Vương gia vài ngày, thuộc hạ cần phải dẫn người tra xét toàn phủ một lượt, tránh chuyện này tái diễn, mặt khác cũng là suy nghĩ cho an nguy của Vương phi.”
Ở trong nhà của mình cũng có thể trúng độc, trước kia Diêu Thanh Uyển từng nói, cứ cách vài bữa Tiêu Cảnh Sách lại bị ám sát……
Ta thở dài, nói: “Được, mấy ngày tới ta sẽ ngủ trên ghế dài trông coi Vương gia, các ngươi không cần lo lắng.”
Huyền Vũ ngẩng đầu, liếc nhìn phía sau ta: “…… Thuộc hạ đa tạ Vương phi chăm sóc.”
软榻: nhuyễn tháp (trường kỷ/ghế dài/giường nhỏ,…)