Một tháng trước hắn và Lam Vong Cơ cùng nhau đi ra ngoài trừ tuý, vô ý bị mắc kẹt trong động Huyền Vũ, không ngờ con yêu thú kia lại bị hai người hợp lực giết chết, sau khi tin tức lan truyền ra, nhất thời thanh danh vang dội. Mọi người trong Lam gia tuy rằng cực kỳ mừng rỡ, nhưng cũng biết đạo lý thịnh cực tất phản (ý nói một sự việc khi đi đến điểm cực độ thì sẽ có thay đổi, từ tốt chuyển thành xấu, từ xấu lại chuyển thành tốt), hiện giờ tuy không phải thời loạn, nhưng cũng không phải vạn sự thái bình, vì thế trưởng bối Lam gia nhất trí quyết định để cho hai người tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, cho đến nay, đã hơn một tháng.
Ngụy Vô Tiện xưa nay không chịu được sự nhàm chán, hai năm nay tuy rằng đã trầm ổn hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng vẫn không bỏ được tâm tính thiếu niên kia, ngược lại Lam Vong Cơ, làm việc càng lúc càng ổn trọng, danh hiệu Quân Tử Cảnh Hành Hàm Quang lại càng được truyền đi khắp nơi.
Hôm nay nghe Lam Khải Nhân ra ngoài, Ngụy Vô Tiện không thể ngồi yên được nữa, thấy Lam Vong Cơ đi Lan Thất, liền một mình len lén chạy ra, kết quả đi lang thang hơn nửa ngày, ngoại trừ một vò rượu nhỏ trên tay, cũng không mua được món gì khác, vốn định khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, muốn mang về chút quà cho Lam Vong Cơ, không ngờ đi dạo tới dạo lui cũng không tìm được thứ gì mới mẻ, đang định từ bỏ, ánh mắt lại bỗng nhiên sáng lên, nở nụ cười.
Bước nhanh đến một cửa tiệm cách đó không xa, ngắm nghía một chiếc bình dấm nhỏ được làm bằng gốm ở trong đó một lát, hài lòng gật gật đầu, mang theo chiếc bình nhỏ kia ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Không ngờ ở sơn môn gặp Lam Khải Nhân vừa mới trở về không lâu, hai mặt nhìn nhau, cả hai không nói gì một hồi, Ngụy Vô Tiện bị phạt đi Tàng Thư Các chép sách, gọi là tĩnh tâm.
Chép sách nhàm chán, nhưng cũng may có Lam Vong Cơ làm bạn, mấy năm như vậy, đệ tử Lam gia đối với chuyện Ngụy Vô Tiện chép sách từ lâu đã không còn thấy lạ nữa, chỉ cần nhìn thấy Ngụy Vô Linh liên tục một thời gian đều xuất hiện ở Tàng Thư Các, thì chính là lại bị phạt, chỉ là lần này không giống nhau, bởi vì chưa được mấy ngày, đã nghe thấy tin tức, Ngụy Vô Tiện ở Tàng Thư Các xảy ra chuyện, được Lam nhị công tử vội vội vàng vàng mang về Tĩnh Thất, sau đó một thời gian dài, đệ tử Lam gia cũng không hề gặp Ngụy Vô Tiện đi ra nữa, không khỏi bắt đầu lén lút suy đoán, chẳng lẽ là bị bệnh gì?
***
Ngày hôm đó Lam Vong Cơ từ Lan Thất đi ra, như mọi khi định đi cùng Nguỵ Vô Tiện đến Tàng Thư Các, nhưng đến thư phòng lại không thấy người, gọi tên hắn một tiếng, nhưng nửa ngày không nghe trả lời, Lam Vong Cơ chậm rãi tìm đến, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện ngồi khuất sau một chiếc bàn, khuỷu tay trái đặt trên bàn chống đầu, nhắm mắt hô hấp đều đặn, làm như đã ngủ say, bút lông trong bàn tay phải chấm mực đâm thẳng lên trên giấy, loang ra một vệt mực màu đen thật to thật khác thường.
"Nguỵ Anh".
"Hả... ơ? Lam Trạm". Đầu óc Ngụy Vô Tiện hỗn độn mơ hồ nghe thấy có người gọi hắn, cúi đầu đáp một tiếng, rồi đột nhiên bừng tỉnh lập tức ngồi thẳng người, nhìn thấy chính là Lam Vong Cơ đứng ngay trước mặt, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng cứng trong nháy mắt vừa rồi cũng từ từ thả lỏng lại. Hồi nãy dường như hắn thật sự là ngủ thiếp đi, bất chợt giật mình tỉnh giấc cả người đều không thoải mái, Ngụy Vô Tiện rũ mắt cúi đầu âm thầm tự bình phục một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn Lam Vong Cơ.
Đầu vẫn có chút nặng nề, lại bởi vì ngồi ngủ như vậy, sau khi tỉnh lại toàn thân đều hơi bị tê, thấy Lam Vong Cơ đứng cách hắn vài bước chân, không nói một lời nhìn hắn, một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp từ ngoài phòng chiếu nghiêng nghiêng trên sàn nhà trước người y, giữa những vệt sáng tối lay động, Ngụy Vô Tiện có chút không nhìn rõ được vẻ mặt của Lam Vong Cơ lúc này.
Vì thế đầu óc mơ màng của hắn tỉnh táo lại một chút, sau đó chính là vội vàng biện bạch: "Lam Trạm, ta không phải cố ý muốn ngủ, ta cũng muốn nhanh chóng chép xong, nhưng cứ chép là ngủ thiếp đi, ta cũng không biết tại sao lúc nào cũng ngủ, ta cũng không muốn như vậy..." Hắn nói xong, tựa như là chính mình cũng cảm thấy không đáng tin, không có ý chí, giọng nói dần dần yếu đi, đầu cũng theo đó cúi xuống.
Đã liên tục mấy ngày, mỗi buổi chiều Lam Vong Cơ từ Tĩnh Thất hoặc Lan Thất tới, Ngụy Vô Tiện đều trong trạng thái thế này, rõ ràng đã ngủ trưa rồi, nhưng làm như vẫn buồn ngủ khác thường. Mấy ngày trước vô ý bị Lam Khải Nhân bắt gặp, cho rằng hắn không biết hối cải, cho dù bị phạt đến chép gia quy, cũng phải tìm mọi cách để lười biếng, nổi giận lôi đình một trận, trước khi đi lại phạt chép thêm rất nhiều lần, lúc ấy Lam Vong Cơ không có ở đây, cho đến sau này đến tìm hắn, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nằm dài trên bàn ủ rũ, mới biết được việc này.
Lúc ấy Ngụy Vô Tiện thề son sắt cam đoan với y, sau này sẽ không tái phạm nữa, còn nói muốn mau chóng chép xong để Lam Vong Cơ đi dạo chung quanh với hắn, kết quả chưa tới hôm sau, Lam Vong Cơ làm xong việc đến tìm hắn, nhìn thấy cảnh Ngụy Vô Tiện vừa mới dụi mắt ngồi dậy, mấy hôm sau, mỗi ngày đều như thế, không phải đang ngủ, thì chính là vừa mới ngủ dậy.
Bị phạt nhiều lần như vậy, nhưng chưa lần nào khiến cho hắn vội vàng muốn chép xong như lần này, thậm chí cũng không cần giám sát, cho dù Lam Vong Cơ không tới, chính hắn cũng nhớ rất rõ, làm như, cũng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy. Chính hắn cũng không biết vì sao lại sốt ruột như thế, gấp đến độ giống như muốn nhanh chóng đi làm đại sự gì đó, nhưng rõ ràng biết mình cũng không có chuyện gì cần làm.
Hắn gấp gáp đến độ Lam Vong Cơ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nói với hắn mỗi ngày chép một ít là được rồi, nhưng hắn vẫn sốt ruột, hiếm khi ngay cả lời nói của Lam Vong Cơ cũng không làm cho hắn yên lòng. Trong lòng sốt ruột, thân thể lại không phối hợp lắm, giống như là cực kỳ mệt mỏi, luôn bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại mới ý thức được mình lại ngủ. Rõ ràng là đáp ứng sẽ không ngủ nữa, nhưng lại cứ hết lần này đến lần khác để Lam Vong Cơ nhìn thấy, Ngụy Vô Tiện trong lòng xấu hổ, đồng thời còn dâng lên một chút ủy khuất.
Nhìn Ngụy Vô Tiện rõ ràng là vì bản thân phạm sai lầm mà bị phạt, nhưng lúc này gục đầu xuống tỏ vẻ ủy khuất, Lam Vong Cơ lại cảm thấy mình có chút đau lòng, không hề có suy nghĩ nào muốn trách hắn, chỉ đi đến bên cạnh hắn cúi người xuống, ôm lấy vai hắn, khẽ gọi: "Ngụy Anh. "
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn y, trong đôi mắt xưa nay luôn trong trẻo lộ ra biểu tình buồn bực sầu não hiếm thấy, Lam Vong Cơ nhìn hắn mấy lần, thấy mặt hắn không giấu được sự mệt mỏi, trên mặt từ từ hiện ra vẻ lo lắng, hỏi: "Thân thể không khỏe phải không? "
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, thấy Lam Vong Cơ không tỏ ra tức giận, dứt khoát nghiêng người tựa vào vai hắn, nhắm mắt thấp giọng nói, "Ta chỉ là cảm thấy mệt mỏi, rất buồn ngủ, cảm giác làm thế nào cũng ngủ không đủ... Lam Trạm, ta muốn ngủ một lát..."
Lam Vong Cơ nhìn một xấp giấy dính mực đã chất thành đống nhỏ trên bàn, quyết đoán ôm người vào trong lòng, vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi!"
"Nhưng ta còn chưa chép xong..." Ngụy Vô Tiện khẽ nói.
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện đã nhắm mắt lại, không khỏi nhẹ giọng, "Không gấp, nghỉ ngơi trước."
"Nhỡ đâu thúc phụ lại tới..."
Nghe ra trong giọng nói kia đã mang theo cơn buồn ngủ trầm trọng, Lam Vong Cơ hiếm khi ngắt lời hắn, dịu dàng nói, "Không sao, ta sẽ giải thích với thúc phụ."
"Nguỵ Anh!"
Nào ngờ Lam Khải Nhân thật sự lại tới, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện tựa vào trong ngực Lam Vong Cơ đang ngủ, nhất thời tức giận không nói nên lời, run tay chỉ vào hai người ngồi dựa vào nhau sau chiếc bàn, tức giận đến nửa ngày cũng không nói được gì.
Ngụy Vô Tiện đang ngủ say bị một tiếng gọi này làm cho giật mình tỉnh lại, nhưng không lập tức nhảy dựng lên, chỉ mở to hai mắt ngẩn người nhìn Lam Khải Nhân trước mặt đang tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, giống như là bị dọa sợ, lại chắc là còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhất thời không có phản ứng gì. Lam Vong Cơ có chút lo lắng liếc nhìn hắn một cái, rốt cuộc không làm ra hành động khiến cho Lam Khải Nhân tức giận hêm, chỉ đỡ thân hình hắn ngồi thẳng lại, rồi mới đứng dậy thi lễ với Lam Khải Nhân, cung kính gọi một tiếng "Thúc phụ."
Thành công bị một tiếng "Thúc phụ" này dời đi sự chú ý, Lam Khải Nhân lại quay về phía Lam Vong Cơ, chỉ tay vào y run rẩy không ngừng, tựa như cực kỳ đau lòng đối với hành động ôm ôm ấp ấp trong Tàng Thư Các như thế của y, lại tựa như cực kỳ bất mãn đối với sự dung túng Nguỵ Vô Tiện của y, nửa ngày, mới nói ra một câu "Vong Cơ, ngươi... ngươi cũng chép phạt, đều chép hết cho ta, chép một trăm lần."
Lam Khải Nhân vô cùng tức giận, nói xong câu này chỉ muốn phất tay áo rời đi, nhưng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng Ngụy Vô Tiện kêu lên: "Chuyện không liên quan đến Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện vịn vào bàn như thể muốn đứng lên, nhưng rồi không biết tại sao, cuối cùng lại ngồi xuống, bàn tay chống trên bàn sờ vào bụng, nhíu mày nhắm mắt lại, sau đó nâng tay kia kéo ống tay áo rộng rũ xuống bên hông Lam Vong Cơ, giọng nói lại đột nhiên hạ thấp vài phần, miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Chuyện không liên quan đến Lam Trạm..."
Lam Khải Nhân vốn đã tức giận, nghe thấy giọng nói của hắn lại xoay người lại, nhìn Ngụy Vô Tiện ngồi trên mặt đất, trên mặt tràn đầy tức giận, dường như định mắng hắn, nhưng bỗng nhiên dừng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện trắng bệch, miệng nói xong một câu kia, cánh tay kéo ống tay áo Lam Vong Cơ đột ngột trượt xuống, nhắm mắt ngả ra phía sau.
"Nguỵ Anh! Nguỵ Anh...."
***
Tĩnh Thất.
"Mấy ngày gần đây không phải đều ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sao, tại sao lại bị hoảng sợ?" Lão y sư bắt mạch, tập trung cảm nhận một chút, hơi nhíu mày nêu ra câu hỏi, chỉ là ông làm như cũng không cần Lam Vong Cơ trả lời, chỉ hỏi một câu, bàn tay đặt trên mạch Ngụy Vô Tiện hơi dịch chuyển vị trí, kiểm tra mấy lần, lại tiếp tục nói: "Thiếu máu lên tim, tâm thần sa sút, làm thế nào chỉ đi ra ngoài hơn một tháng đã biến thành như vậy?" Nói xong, đôi lông mày vốn đang cau lại có thể thấy nhíu chặt thêm một chút.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nằm yên trên giường, nghe vậy nhìn về phía y sư, hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
Lão y sư lắc đầu, thu hồi tay bắt mạch, thong thả nói, "Gần đây chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, cẩn thận điều trị là được." Thấy Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn về phía chàng thiếu niên tuấn tú sắc mặt có chút trắng bệch ở trên giường, bộ dạng cực kỳ lo lắng, trên khuôn mặt hơi nghiêm nghị bỗng nhiên lộ ra nụ cười, nói, "Mấy hôm nay cứ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dưỡng bệnh thật tốt, có thai rồi thì đừng chạy loạn khắp nơi, tránh động thai khí."
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy bàn tay Lam Vong Cơ đặt ở bên giường bỗng dưng siết chặt, ngón tay đè trên tấm chăn lõm xuống một cái hố nhỏ, đầu ngón tay đè đến trắng bệch, một hồi lâu sau, mới quay đầu nhìn ông ấy, trong đôi mắt nhạt màu vừa hoảng hốt vừa nghi ngờ, lão y sư hơi gật đầu với y, vuốt râu cười ha hả, nói, "Chúc mừng Nhị công tử." Nói xong câu này, mới thu dọn hòm thuốc không nhanh không chậm đứng lên, nói thêm, "Sau này sẽ cho người đưa thuốc tới, nhớ rõ mỗi ngày đều phải dùng."
Lam Vong Cơ gật đầu đáp ứng, rồi đứng dậy tiễn khách, lúc trở về, Ngụy Vô Tiện đã tỉnh dậy, nằm ở trên giường mở mắt cười lên nhìn y, nhưng trong giọng cười lại mang theo một chút khàn khàn, "Lam Nhị công tử của chúng ta sắp làm phụ thân, chúc mừng Lam nhị công tử nha."
Lam Vong Cơ ngồi xuống bên giường, cầm tay hắn, hỏi: "Tỉnh khi nào?"
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, nói: "Lúc y sư tiền bối vừa vào."
"Ừm." Lam Vong Cơ đáp một tiếng, sau đó thì không nói gì nữa, nhìn như có vẻ không có gì muốn nói, nhưng vẫn nắm tay Ngụy Vô Tiện, không có chút xíu nào tỏ ra định rời đi, tựa như cứ tính toán ở lại như vậy, Ngụy Vô Tiện lẳng lặng đợi một lát, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi: "Nhị ca ca, ngươi không vui sao?"
"Không phải" Lam Vong Cơ lập tức đưa ra câu trả lời, ngước mắt nhìn hắn một cái, lại khiến Ngụy Vô Tiện nhìn ra một chút rối rắm cùng do dự muốn nói lại thôi, đây tuyệt đối không phải ảo giác của hắn, suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi, "Vậy ngươi không thích trẻ con hả? Trẻ con nhỏ xíu, kiểu có thể chơi được á."
"Không phải" Lam Vong Cơ lại trả lời hắn một tiếng, sau đó dường như cực kỳ không đồng ý đối với lời hắn nói, nhìn bụng hắn một cái, trong mắt nhiều hơn một chút nghiêm túc, nói: "Không thể chơi", nói xong câu này, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, vẻ nghiêm túc trong mắt tan đi một chút, từ từ trở nên ôn hòa, nói thêm: "Phải đợi lớn lên."
Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, ngoài miệng vừa nói "Không chơi không chơi", vừa ngồi dậy dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm y hồi lâu, sau đó vẻ tươi cười trên mặt bỗng nhiên rạng rỡ lên, phát ra vài tiếng cười khẽ, sau đó cọ cọ trong ngực y, cực kỳ thân mật kề sát vào y, đôi mắt tràn đầy ánh sao sáng ngời, kéo tay Lam Vong Cơ cùng nhau để lên bụng, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, có phải ngươi cảm thấy nó đến quá sớm không?"
Tình cảm của hai bọn hắn trong hai năm nay càng lúc càng tốt, quả thực chính là như keo như sơn, chỉ cần ở cùng một chỗ, cho dù không nói lời nào, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn nhau cùng với những động tác nhỏ đã rất khắc chế giữ lễ, nhưng nhìn vào vẫn khiến người ta cảm thấy đặc biệt thân mật đó, đều có thể làm cho mọi người cảm nhận được nhu tình mật ý giữa hai người, quả thực khiến người khác ganh tị, làm sao đột nhiên cho phép có người "chen một chân vào".
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống không trả lời, nhưng Ngụy Vô Tiện hiểu được, nắm lấy các ngón tay Lam Vong Cơ nhéo nhéo vài cái, dán mặt lên trước ngực y, giọng nói chợt mang theo một chút oán giận, "Đó còn không phải Lam Nhị ca ca ngươi quá lợi hại hay sao, nhanh như vậy đã... Chúng ta sau này buổi tối cũng không thể..."
Ngụy Vô Tiện cố tình nói, ý tứ trong lời nói đều là sự thật, Lam Vong Cơ nghe thấy mà vẻ mặt càng lúc càng không thể xác định, nhìn chằm chằm vào bụng Ngụy Vô Tiện một hồi lâu, sau đó giống như muốn tuyên bố chủ quyền, đột nhiên hôn lên đôi môi hồng hào mềm mại của người trong ngực, Ngụy Vô Đích lập tức bật cười ra tiếng, hôn mạnh một cái lên môi Lam Vong Cơ, nói: "Nhị ca ca, sao ngươi lại đáng yêu như vậy..."
Một lát sau, hai người đều từ từ bình tĩnh lại, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nằm dựa trên giường, nghe hắn nói chuyện câu được câu chăng, "Lam Trạm, ngươi không cảm thấy hồi nãy thúc phụ quá hung dữ sao, ta sắp sửa bị dọa chết rồi?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhưng cũng không lên tiếng, Ngụy Vô Tiện liền được một tấc tiến một thước, tiếp tục nói, "Vừa rồi ngươi không nghe lão y sư nói à, ta và bạn nhỏ là bị doạ sợ, mấy hôm nay ta vẫn luôn ở Tàng Thư Các, ngoại trừ ngươi và thúc phụ, cũng không gặp qua bất kỳ ai khác nha?"
Lam Vong Cơ vuốt tóc hắn, nhẹ giọng nói, "Ta cũng có lỗi."
"Được được được, Lam Nhị ca ca vừa rồi cũng dọa ta, nếu đã như vậy, cha của đứa nhỏ không dỗ dành chúng ta một chút sao?" Ngụy Vô Tiện cười nhìn y, sau đó liền thấy Lam Vong Cơ cúi đầu, lại nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện híp mắt thỏa mãn, nằm trên giường nhão nhão dính dính một lát, lại nói buồn ngủ muốn đi ngủ, lần này không cần lo lắng sẽ bị Lam Khải Nhân nhìn thấy, ngủ cực kỳ an tâm, lông mày giãn ra, hô hấp vững vàng, chỉ lát sau đã ngủ say, Lam Vong Cơ đắp chăn cho hắn, lại đặt xuống một nụ hôn.
Ngủ ngon, Ngụy Anh.