Vài ngày sau.
Vệ Lâm Tinh lần nữa gặp lại Quý Nguyệt.
Hai người lại lần nữa gặp lại nhau ở thời cùng cảnh tượng có chút kỳ quái, chính là ở khách điếm cách rất xa kinh thành.
Nguyên lai là ngày ấy Quý Nguyệt đi không một câu từ giã, khiến cho Vệ Lâm Tinh xuất hiện bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng. Hắn luôn nhớ tới một thân kiều nhuyễn hảo thao đại mỹ nhân kia, ăn cơm cũng suy nghĩ, ngủ cũng nhớ về, thế nhưng lại nhung nhớ thành tật, nhiễm bệnh!
Vệ Lâm Tinh nhưng lại không cảm thấy bản thân có bệnh gì, đều là người nhà của hắn cùng với các huynh đệ tốt nhọc lòng lo lắng!
Kỳ thật Vệ Lâm Tinh chính là ăn cơm ít đi, không còn giống trước kia tàn sát cả bàn ăn, khi hắn cùng hảo huynh đệ Long Ngạo Thiên nói chuyện phím cũng luôn thở ngắn than dài. Triệu Minh Võ chưa bao giờ thấy Vệ Lâm Tinh tiêu cực như vậy, Vệ huynh thường ngày chính là một dạng cợt nhả, vô ưu vô lự không có phiền não. Hiện tại đây là làm sao? Hắn vội vàng tìm đến Vệ bá phụ cùng bá mẫu nói Vệ Lâm Tinh gần đây không bình thường.
Quả nhiên, vợ chồng Vệ gia cũng phát hiện nhi tử gần đây không được bình thường, cơm đều ăn có chút ít đi. Thường khi hắn có thể ăn đến hai bát lớn cơm, hiện tại chỉ có thể ăn một bát, vậy phải làm sao bây giờ mới hảo a! Phu thê bọn họ tính toán một lượt, chuẩn bị đem Vệ Lâm Tinh ra bên ngoài du ngoạn một phen giải sầu.
Vệ Lâm Tinh biết được tin này liền nhảy cẩng lên, vui vẻ cực kỳ. Đi ra ngoài chơi thật là quá tốt, hắn thích nhất chính là được đi ra ngoài chơi, a ha ha ha!! Tựa hồ có thể đem việc du ngoạn vui vẻ này hòa tan một chút chuyện Quý Nguyệt không từ mà biệt khiến hắn u buồn.
Đêm đó hắn liền lên đường, xe ngựa xa hoa chở hắn cùng hơn mười mấy nha hoàn nô bộc, xe ngựa tả hữu hai bên là bảo tiêu thân thể cường tráng đứng xếp hàng. Mặt bên xưa ngựa chạm khắc rồng bay phượng máu cùng chữ "Vệ", cho dù là ngu ngốc cũng có thể ước lượng được thế lực của Vệ gia, không nên đối nghịch. Người ngồi trong ấy chính là Vệ gia tam đại đơn truyền đại thiếu gia – Vệ Lâm Tinh – Vệ công tử.
Vệ lão gia cùng phu nhân còn thỉnh vô số võ lâm cao thủ âm thầm cùng đi theo hắn, những người này trong giang hồ đều là tuyệt thế cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, đội hình xa hoa này có thể so với với ngày đó võ lâm minh mọi người cùng bao vây tiêu diệt Ma giáo! Có bọn họ bảo vệ Vệ Lâm Tinh tuyệt đối sẽ không thể có việc ngoài ý muốn phát sinh. Nếu như có cái gì đó ngoài ý muốn thì cũng là kẻ ngoài cố ý.
Vệ Lâm Tinh ở trong xe ngựa kích động nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, kỳ thật thì đêm tối ngoài phong cảnh đen tuyền ra thì không thấy gì rõ. Hắn một bên thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, một bên ăn quả lệ chi, trong lòng mỹ tư. Này từ phương nam một đường bôn ba không ngừng ngựa vận chuyển đến loại quả này, nghe nói hoàng đế ở Tử Cấm Thành cũng rất ít ăn này là thực phẩm được tiến cống, nhưng Vệ gia tài đại khí thô, gia nghiệp lớn, Vệ Lâm Tinh muốn ăn cái gì chỉ cần nói một tiếng, trên cơ bản không có thứ gì hắn không chiếm được.
*tài đại khí thô: có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục
Ban đêm ngày mùa hè gió mát rười rượi, thổi tới trên người hắn thật thoải mái tươi mới. Vệ Lâm Tinh có chút mệt nhọc, vì thế chuẩn bị tìm một cái khách điếm để nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại xuất phát. Xe ngựa này tuy rằng nằm lên thoải mái, nhưng bởi vì mặt đường thô gập ghềnh xóc nảy không ngừng, tự nhiên giường trên xe ngựa không còn thoải mái.
Một lát sau, một hộ vệ tất cung tất kính mà hướng Vệ Lâm Tinh nói: "Thiếu gia, chúng ta tới nơi rồi. Phía trước có một khách điểm, đến, ta đỡ ngài xuống xe."
Vệ Lâm Tinh thật sự buồn nôn, chính mình đây là thiếu gia hay là đại tiểu thư a? Sao xuống xe ngựa còn phải có người đỡ? Hắn vội vàng đẩy tay tên hộ vệ kia ra, cười hì hì nói: "Ta tự mình đến được."
Đoàn người đông đúc cuồn cuộn mà vào trong khách điếm, chưởng quầy chưa thấy qua được nhiều người như vậy, đều sợ đến ngây người! Lại thấy một đống hộ vệ cao lớn đứng vây quanh vị công tử soái khí ăn mặc đẹp đẽ quý giá, hắn tuy rằng chưa từng thấy qua hào môn tài đại khí gia như vậy, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần! Này nhất định là thiếu gia hào môn đến từ kinh thành, này chắc là một đơn hàng lớn nhất hắn từng tiếp rồi.
Chưởng quầy trên mặt tươi cười chạy nhanh ra tiếp đón, một đốn hần huyên ca ngợi không nói đùa.
Vệ Lâm Tinh tuy rằng dọc đường đi ăn không ít trái cây điểm tâm, bất quả hiện tại là thời điểm ăn tối xác thật hắn có điểm đói bụng, lại bởi vì khách điếm này không ít thức ăn. Hắn xem những vị hộ vệ cảnh giới tâm mười phần đem hắn bao quanh, thật sự bất đắc dĩ, các vị đại ca không thấy mệt sao? Vệ Lâm Tinh vội vàng cho các vị hộ vệ cùng hạ nhân của hắn cùng kêu lên bàn, vì bọn họ cũng điểm mấy bàn đồ ăn ngon, một người vui không bằng mọi người cùng vui, không sai, bổn thiếu chính là người giàu có tốt bụng như vậy, ha ha ha ha!
Nói đến luc này, Quý Nguyệt cũng đồng thời vào khách điếm.
Ngày đó y một thân trúng xuân dược, bị Vệ Lâm Tinh khai bao phá thân, gian dâm suốt một ngày, cho đến bây giờ điểm tư mật kia còn có chút ẩn ẩn đau!
Đêm đó Quý Nguyệt bị đại dương v*t tắc cả một buổi tối, không thể nào ngủ ngon, ngày hôm sau liền sớm tỉnh lại. Y nhìn nam nhâm Vệ Lâm Tinh ngủ say, chỉ nghĩ chạy nhanh nếu không sẽ xuống kiếm giết chết tên súc sinh này, chính là y bị hắn thao một ngày, eo đau chân mỏi, ngay cả nội lực cũng không nhấc được lên nửa phần! Bị thao làm cho tao huyệt bị sưng đau đến không ổn, chỉ cần hơi chút vừa động liền động đến miệng vết thương, đau đến cau mày. Trong lúc ngủ mơ Vệ Lâm Tinh còn hồ ngôn loạn ngữ mà nói mê sảng: "Thao chết ngươi, xú kỹ nữ..." Quý Nguyệt vừa thẹn vừa giận, y sợ động thủ Vệ Lâm Tinh kêu to sẽ bị hạ nhân của Vệ gia phát hiện, hiện tại tình huống của y khinh công đều không sử dụng được, khẳng định chạy không thoát. Đành phải chịu đựng lửa giận, nhệ nhang nâng eo của chính mình, đem đại dương v*t của Vệ Lâm Tinh từ trong tiểu huyệt của mình chậm rãi rút ra...