"200!"
Tiếng nói này vừa to lại vừa chói tai.
Ở giữa phòng bếp còn loáng thoáng nghe được.
"Tai cô bé này không được tốt. Bạn già à! Lần sau bà lớn tiếng thêm chút."
Tô Bạch:...
"Tai rất tốt, sử dụng được, nghe được! Bà ơi!"
Tô Bạch bất mãn hét lên, phòng bếp bên trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
"Nhà bà ấy trước giờ vẫn luôn là cái giá này, cơm chiên 150 một bát!"
"Chỉ có hai bát mì? Vẫn là cái vị đó?"
Không phải, sao vừa rồi cô lại cảm thấy hai lão nhân gia này hiền hậu như vậy? Các thương nhân vô đạo đức bây giờ trông như này?
"Quen biết anh lâu như vậy, giờ mới phát hiện thì ra đầu óc anh không được tốt lắm. Chạy đến nơi xa như vậy là để ăn loại mì vừa đắt vừa khó ăn này?"
"Nhìn dáng vẻ quen thuộc này của anh, thường xuyên đến đây?!"
Thẩm Mục nghe người lải nhải phàn nàn không ngừng, nhìn cô một cái, cười trêu ghẹo hỏi: "Em không cảm thấy mùi vị của món mì này rất quen sao?"
"Quen?" Cô suy tư một hồi, nhớ lại mùi vị kia, có chút không xác định: "Giống em làm?"
Anh nhướng mày, lộ vẻ không cần nói cũng biết.
Như để kiểm chứng, cô cầm đũa lên, một lần nữa nếm thử một miếng, vị muối ít ỏi này, nhíu mày: "Hình như là thật!"
"Loại tay nghề này cũng dám mở tiệm!"
Có lẽ là vì chột dạ, trên đường trở về Tô Bạch luôn có chút lo sợ bất an, cô có lý do nghi ngờ Lâm Cẩu đang cầm đại đao chờ cô trên đường.
Nghĩ đến cái này, cô bực bội móc hai chiếc điện thoại trong túi ra, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề!
Màn hình điện thoại của Lâm Túc Thần còn đang nhấp nháy, phía trên đã cho thấy hơn 50 cuộc gọi nhỡ, phần lớn đều là mẹ cậu gọi tới, ngay lúc cô đang do dự có nên nghe máy hay không thì một tiếng rống từ xa truyền đến.
"Tô Bạch!!"
Ở cửa trường học, mắt Lâm Túc Thần phun ra lửa gần như muốn thiêu rụi cô thành than!
"Không phải... Đại ca, nghe tớ giải thích! Tấm ảnh..."
Lúc Tô Bại muốn nói, Lâm Như Sâm dùng tốc độ 120 dặm lao về phía cô!
Trong lúc Tô Bạch cảm thấy sắp không toàn mạng rồi, chuẩn bị ôm đầu cầu chết, lại chỉ cảm thấy túi xách trên vai mình lay động, ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Mặc đã chặn trước mặt cô, Lâm Túc Thần đang lấy đồ trong túi của cô.
Lâm Túc Thần lấy điện thoại trong túi ra, nhìn cuộc gọi đang chờ trên màn hình, vẻ mặt đau khổ. Vì không thể gọi điện thoại cho cậu, mẹ cậu đã gọi điện cho giáo viên.
"Alo~ Mẹ!" Cuối cùng cậu cũng bắt máy, nghe thấy tiếng rống trong điện thoại, nét mặt cậu nhăn lại như hoa.
"Lâm Túc Thần! Cậu xảy ra chuyện gì xảy vậy!? Sao không nghe điện thoại!" Điện thoại đã tắt loa ngoài, nhưng vẫn nghe rõ tiếng gào thét điên cuồng của ngườu phụ nữ.
À thì, theo hình tượng đại gia giàu có như Lâm Túc Thần, cô vẫn tưởng mẹ cậu là một quý phu nhân mỗi ngày đều mặc đồ cao cấp, nói chuyện nhã nhặn.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ nghe con nói! Nghe con nói, điện thoại của con tắt máy."
"Ai ui! Ghê gớm thật, bây giờ còn dám lừa mẹ cậu!"
"Cậu có biết không, tôi vừa mới bàn xong sẽ cho cậu cùng con gái dì Vương Linh của cậu xem mắt lúc đón năm mới. Cũng là bởi vì cậu, cái này thằng ranh con này làm ra kia cái tin tức kia, người ta nói không đi!"
"Cậu nói cái bộ dạng này của cậu còn có thể tìm được đối tượng nào chứ..."
Sau đó lại biến thành một bà mẹ lải nhải với con trai.
Tô Bạch thấy thế, mừng rỡ trong lòng, lúc này không chạy, chờ đến khi nào?
Thấy người đã chuồn mất, Thẩm Mục đứng tại chỗ, không lộ vẻ gì, cô giống như chưa từng có nghĩ đến anh, như vừa rồi, lúc rời đi, đã quên anh.
Sau khi Lâm Túc Thần nghe điện thoại xong, liếc qua không khí sau lưng, thể xác và tinh thần đều mệt rồi. Cậu nhớ lại mình vốn muốn bắt Tô Bạch chuẩn bị đánh cô từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều đánh hết. Nhưng bây giờ nghĩ lại, thôi đi, vì tốt cho mình, Tô Bạch ấy à, tuyệt giao mới là lựa chọn tốt nhất.
Tiết học buổi chiều vừa kết thúc, Tô Bạch đã vội vội vàng vàng đi ra trường, cô còn có một công việc gia sư bán thời gian buổi tối, bắt đầu từ bảy giờ lúc xế chiều đến mười giờ tối, đối với việc năm giờ rưỡi cô mới tan học thế này mà nói, trừ đi một tiếng trên xe buýt tàu điện ngầm, đúng là hơi vội.
"Này, nhớ ăn cơm nhá!" Lâm Túc Thần tức giận nói, mặc dù đối chuyện đã xảy ra hôm nay cậu rất tức giận, nhưng nhìn bình thường tên này ngoại trừ lên lớp, không phải làm gia sư thì cũng là làm công ở tiệm bánh gato, hình như cũng rất thảm, vừa nghĩ như thế, cũng không tức giận như vậy.
"Biết rồi!"
Tô Bạch ngậm bánh mì, vừa chạy vừa đáp lại.
Người cô dạy học kì này là một cậu bé lớp 12, tên là Tôn Húc. Toán, lý, anh cậu đều không giỏi, Tô Bạch phụ đạo cả ba môn. Đứa nhỏ này vừa nghiêm túc lại vừa có tiến bộ, làm việc luôn luôn yên lặng. Không biết vì sao, cô luôn nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mục trên người Tôn Húc. Có lẽ là bọn họ đều yên tĩnh lại có năng lực, nói chuyện cũng dịu dàng.
Dạy xong, Tô Bạch nhìn thoáng qua điện thoại, đã hơn chín giờ, âm thầm tính thời gian một chút, nhanh chóng đứng dậy, lên xe buýt đi hướng ngược lại của trường. Hơn mười phút sau, cô xuất hiện ở cửa tiệm bánh gato nơi cô làm việc.
Chị Lý bận rộn rong tiệm, trông thấy Tô Bạch nhẹ cười một tiếng, đây là một phụ nữ trung niên ở độ tuổi năm mươi, mọi người đều gọi cô ấy vì chị Lý. Cô ấy đã làm việc trong tiệm bánh này gần 30 năm. Chủ yếu phụ trách quản lý tiệm bánh ở cái khu này, đương nhiên cô ấy cũng là quản lý của tiệm bánh này. Tô Bạch nhanh chóng đi vào.
"Tiểu Bạch tới rồi à!"
"Chị Lý." chị Lý thân mật nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn như quả trứng gà của Tô Bạch: "Bánh ngọt để lại cho em, bánh mới trong tiệm đó. Người khác cũng không lấy được." Trong khi nói chuyện, đã thuần thục gói lại cho cô: "Đi nhanh đi! Về trường một mình không an toàn!"
"Chị Lý, có thể cho em cây nến không?"
"Nến?" Chị Lý lộ vẻ nghi hoặc.
"Tiểu Bạch, chị nhớ hôm nay không phải sinh nhật em mà?" Sau đó như ý thức được cái gì, mơ hồ cười nói: "Tiểu Bạch có bạn trai rồi?"
"Nào có, hôm nay là sinh nhật của một người bạn thôi mà!"
"À~ một người bạn à!" Biểu hiện mơ hồ của chị Lý đột nhiên trở nên rõ ràng, cô ấy cố ý kéo dài giọng ra.
"Thật mà, khi còn bé anh ấy còn thường bị em ăn hiếu, bị em khi dễ. Bây giờ lớn rồi, lại cảm thấy trước kia so đo nhiều thứ quá rồi."
"À ~ là thế này à!" Đối mặt âm thanh ý vị thâm trường thế này, Tô Bạch biết giải thích cũng vô dụng, cười cười: "Em đi trước đây, chị Lý, cuối tuần gặp!"
"Trên đường chú ý an toàn nha!"
Lúc Tô Bạch trở lại trường học, ba mươi phút nữa là mười hai giờ rồi. Từ cửa trường chạy đến dưới lầu ký túc xá của Thẩm Mục, lại hơn mười phút đồng hồ trôi qua.
Mở khung chat Wechat ra
Tô Bạch:【 Xuống lầu, có việc 】
Suy nghĩ một chút, cảm thấy thế này quá lạnh nhạt, thế là lại gửi một chiếc meme con mèo đáng yêu qua.
Tin nhắn trôi qua trong một phút, không có phản hồi...
Hai phút, vẫn là không có phản hồi...
Thẩm Mục nhìn tin nhắn bên trong màn hình điện thoại, trầm mặc, đây là Tô Bạch chủ động gửi tin nhắn tới, lần trước cô gửi tin nhắn, ngày hiển thị đã là hai năm trước.
Bạn cùng phòng Lưu Tư Dương bên cạnh đi tới, vẻ mặt khó hiểu: "Thẩm Mục, điện thoại này không phải là cậu trộm được đó chứ?"
"Sao cậu cứ nhìn mà không mở khóa đọc tin nhắn, sẽ không phải thật đấy chứ?"
Lúc này, Tô Bại bên kia sắp hết kiên nhẫn, tức giận bấm vài câu hỏi, gửi qua.
Tô Bạch:【 Chết rồi?】
Cái tên này rõ ràng là cố ý không trả lời tin nhắn, dì Hương Tương vừa nói cho cô biết hai người họ vừa nói chuyện điện thoại xong.
Thẩm Mục:【 Chuyện gì?】
Giọng điệu lạnh như thế, kết hợp với thời tiết lạnh như vậy, cô nhìn thoáng qua chiếc bánh ngọt trong tay, nhịn xuống xúc động muốn ném thứ này xuống đất. Thật sự là ý tốt xem như lòng lang dạ thú! Không biết vì sao hiện tại hai người ở chung lại khó chịu như vậy.
Ngay khi Tô Bạch đang do dự có nên đi hay không, âm thanh sau lưng vang lên.
"Tô Bạch!"
"Sao cậu lại ở đây!"
Tô Bạch quay người, vừa lúc trông thấy Lâm Giang mặt bộ đồ thể thao, từ sân trường chạy bộ trở về. Nghĩ đến chuyện lúc sáng, vẻ mặt Tô Bạch có chút không tốt, chỉ lãnh đạm trả lời: "Tớ tới đây đưa đồ cho người ta!"
"Cậu đưa cho Lâm Túc Thần đúng không~"
Vẻ mặt của hắn trở nên có chút kì lạ, ánh mắt dán chặt vào túi đóng gói trong tay Tô Bạch, vô ý thức tới gần.
Tô Bạch lui về sau hai bước, khứu giác của cô khá mẫn cảm, mùi mồ hôi của người này khiến cô không thoải mái lắm, không muốn giải thích, gật đầu trả lời.
"Đúng vậy! Đưa xong rồi đi!"
Cảm nhận được đối phương phản kháng, Lâm Giang dừng lại, nhìn chung quanh, hơi xấu hổ: "À! Là thế à!" Nói xong, quay người muốn rời đi.
Đúng lúc Tô Bạch cho rằng người cuối cùng đã rời đi, người này lại đột nhiên quay trở lại, đứng ở trước mặt cô, giống như một học sinh tiểu học, căng thẳng đến có chút bối rối.
"Tô Bạch! Tớ thích ngươi!"
"?? Hả?"
"Từ lúc vào CLB Nhiếp ảnh nhìn thấy cậu, tớ đã thích cậu rồi, tớ biết cậu nhất định sẽ không thích tớ, tớ cũng không muốn gì, chỉ muốn nói cho cậu biết!"
"À! Tớ biết rồi, cảm ơn cậu."
Có lẽ phản ứng lạnh nhạt này quá đau lòng, cậu ta nhìn Tô Bạch, khó nén mất mát: "Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?"
Tô Bạch lắc đầu.
"Vậy cậu có người mình thích rồi?" Cậu ta không từ bỏ, tiếp tục hỏi.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt ấm áp, cô tiếp tục lắc đầu, bày tỏ sự phủ nhận.
"Vậy tớ có thể theo đuổi cậu không?"
"Tô Bạch!" Âm thanh tức giận vang lên, Tô Bạch giật mình, giống như đứa trẻ đột nhiên bị bắt quả tang, lập tức bật ra khỏi Lâm Giang ở đối diện, tay chân lúng túng đến không biết phải làm sao.
"Em gọi anh xuống là để cho anh xem cái này?"
Dứt lời, xoay người muốn trở về. Tô Bạch vội vàng tiến lên, giữ chặt người: "Không phải như anh nghĩ!" Cô bối rối, lại tiếp tục giải thích nói: "Em không biết sẽ gặp cậu ta ở chỗ này!! Thật không phải là như anh nghĩ! Không phải em gọi anh xuống để xem cái này!"
"Vậy em gọi anh xuống làm gì?"
Thấy vẻ mặt anh tốt hơn một chút, cô lập tức lấy bánh ra, cắm ngọn nến nhỏ, sau đó cẩn thận thắp nến lên.
Đây là một chiếc bánh nhỏ hình tam giác, lớn chừng bàn tay, nhưng phía trên không biết được bọc bởi thứ gì trong suốt, nhỏ nhắn đẹp mắt. Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp cũ kỹ của trường học, lập lòe lấp lánh.
"Sinh nhật vui vẻ!" Cô nâng bánh kem đến trước mặt anh, dưới ánh nến, hàng mi cong vút dưới vầng trán nhẵn nhụi khẽ rung lên, rõ ràng là rất mong chờ, nhưng ánh mắt kiêu ngạo lại nhìn xuống đất.
Bốn phía có gió thổi tới, ánh nến không tự chủ được mà đung đưa trái phải. Cô có hơi lo lắng, tiến lên một bước, cẩn thận từng li từng tí dùng tay ngăn lại, sợ bị dập tắt, ánh nến chiếu vào đôi mắt to tròn của cô, đung đưa, khiến cho cô trông giống như một yêu tinh, nhanh nhẹn lại trốn thoát.
Anh không biết nên hình dung cảm xúc lúc này như thế nào, nhìn thoáng qua cậu trai kia vừa mới ở đây đã đi xa. Dường như tất cả u ám trong nháy mắt biến mất. Anh tiếp nhận bánh kem, lại bị cô thúc giục cầu nguyện, trong lúc anh chuẩn bị thổi nến, lại bị cô kêu dừng.
Chỉ thấy cô lục lọi túi mình, cuối cùng rút một tờ giấy từ trong túi ra.
"Ây da, không được phép nói nguyện vọng ra." Cho nên cô đẩy tờ giấy tới, gương mặt lấy lòng quen thuộc: "Cho nên anh có thể giúp em hứa nguyện vọng này không?"
Trên tờ giấy: Hi vọng Tiểu Bạch nhanh giàu! Nhanh giàu! Nhanh giàu!!
Từ dấu chấm than trên tờ giấy, có thể thấy nguyện vọng mạnh mẽ cỡ nào.
"Em là vì nguyện vọng này mới đến đưa bánh kem à?"
"Ây da, cũng không phải rồi, chủ yếu là đưa cho anh cái bánh kem, tiện thể, tiện thể hôm nay khá tiện nên nhờ anh giúp em cái chuyện nhỏ này thôi à!"
...
Tô Bạch thấy trên mặt kia cười như không cười, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, tâm căng thẳng, lúc nào đã đến 23:59 rồi!
"Nhanh! Nhanh! Thời gian sắp tới rồi!"
Dưới sự vội vã cuống cuồng thúc giục phía dưới.
Thẩm Mục nhẹ nhàng khép mắt lại, hai giây sau, thổi tắt ngọn nến! Màn hình điện thoại chuyển thành: 00:00
"Ây da, anh hứa nhanh như vậy! Là hứa cái gì thế?" Lời này cẩn thận cẩn thận từng li từng tí, chờ mong vô cùng, giống như trẻ con lúc Halloween thèm kẹo vậy.
Thẩm Mục nhướng mày, giọng điệu đương nhiên, "Đương nhiên là nguyện vọng của anh rồi!"
Tô Bại nghe vậy, nụ cười trên mặt từ từ rơi xuống, ánh mắt dần dần cứng đờ.
Cô nhặt chiếc cặp lên, quay người bỏ đi!
Thẩm Mục nhìn bóng lưng có chút tùy hứng kia, khóe môi chậm rãi nâng lên, ánh đèn vàng ấm quấn quanh người anh, vừa ấm áp lại quyến luyến.
Anh vừa hứa: như cô ấy muốn!
Vốn tưởng rằng bóng dáng ấy rời đi như vậy, lại đột nhiên quay trở về, chỉ thấy cô lấy một thứ từ trong lòng ra, ném xuống đất, giọng điệu rất kích động.
— Hết chương 5 —
.