Ta cầm mảnh giấy lên xem, chưa kịp đọc hết thì đã phát hỏa, miệng sùi bọt mép.
Lão tử đầu viết: Tiểu Đậu Tử, sư phó đi trước một bước, nửa tháng sau gặp nhau tại Tú Vân huyện.
Không thể nào, ngươi thật qua vô trách nhiệm. Ta cho dù muốn đi tìm ngươi, cũng phỉa biất Tú Vân huyện nằm đâu mới được chứ!
Suy nghĩ một chút thì hy vọng về nhà của mình vẫn còn nằm trong tay hắn, không thể làm gì khác hơn là vừa mắng hắn lộn ruột đau bụng vừa thu dọn vài thứ hành lý, lại bất ngờ phát hiện được chút bạc và ngân phiếu lão đầu để lại cho ta cùng với “thần binh” kia.
Ai~Mặc dù nhìn ngươi chẳng có chút uy phong, cũng chẳng có chút giá trị của “thần binh”, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo bối, vì vậy ta tìm bộ y phục của lão đầu bọc lại rồi đeo lên lưng. Chỉ là trong lòng có hơi không cam lòng, nhớ ngày đó, lúc Đế Hạo cầm kiếm chỉa vào người ta, khí thế tràn đầy mà bây giờ vào tay ta, cứ như tiểu hài tử cưỡi ngựa cầm cành trúc chơi đấu trận giả vậy.
Ta cứ một mình lang thang hết đông lại tây, cũng không biết có đúng hướng đi không nữa, nhưng mặc kệ vậy, người ta thường hay nói câu: “Đường nào rồi cũng tới La Mã cả”. (Câu này Jakito thấy có chút kì vì Jakito từng nghe phải là: mọi con đường đều dẫn tới thành Rome.)
Nhìn lại trang phục khất cái rách nát trên người, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải vào thành mua ngay vài bộ y phục đường hoàng, người ta nói “Phẫt yếu kim trang, người yếu y trang” mà!
Đáng tiếc, lúc vào thành còn chưa tìm được cửa hàng quần áo thì bụng đã nồng nhiệt biểu tình, xem ra là cứ ăn no rồi mới có thể tính tiếp được. Ta vừa bườc chân lên bậc thềm quán cơm nọ thì một tiểu nhị đã nhanh chân kéo ta ra ngoài: “Đi đi! Đi đi! Ở đây không phải là chỗ xin cơm!”
Gia gia ta bốc hỏa rồi nha, chết tiệt, ngươi chưa từng nghe qua cái là chúng dinh bình đẳng hả? Ngay cả nước Mỹ còn hô hào nhân quyền đầy dẩy kia! Đợi xem, ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một phen mới được. Vừa định vươn tay nắm hắn kéo lại cho một trận thì lại nghĩ, ta giờ thân tại gian hồ, thêm một chuyện chi bằng bớt một truyễn cũng tốt.
“Vị tiểu huynh đệ nếu không ngại thì có thể cũng ta cộng ẩm mấy chén, được không?” Thanh âm thuận theo gió từ trên lầu truyền xuống, ta không thể không ngẩn đầu lên nhìn, thấy một vị công tư tuấn dật, tươi cười nho nhã, nhẹ nhàng phe phấy quạt, sợi tóc bên tai tùy ý bay bay, mắt đầy ý cười, khiến nhân tâm bình lặng, cảm giác tựa hồ như nhị nguyệt xuân phong vừa mới lướt qua.
Ta vui vẻ cười: “Đa tạ công tử, trong tay tại hạ không thiếu ngân lượng.” Không vội vã, ta lấy ra một nén bạc, liếc thấy tiểu nhị đang sửng sốt kia, tức khắc thay đổi thành vui vẻ tươi cười, xin lỗi ta luôn miệng. Ta đi theo hắn lên lầu, vừa đi vừa nói: “Ta nói ngươi này, người ta tuy ăn mặt như khất cái, nhưng không có nghĩa hắn phải là một tên khất cái~”.
Tiểu nhị vừa rót trà vừa nói: “Đúng vậy, tiểu nhân đúng là có mắt như mù, không thấy thái sơn trước mặt, nhận nhầm người.”
Ta cười hì hì nói: “Ngươi không nhận nhầm đâu, ta chính là một tên khầt cái đó. Nhưng mà một khi tên khất cái đó có đủ tiền cũng không có ai cấm hắn đến tửu quán làm đại gia à~!”, ta là xem tên tiểu nhị đó mặt đỏ tía tai, hẳn là cười không nổi rồi!
Vị công tử ở đầu bên kia nhẹ phe phẩy quạt, nhìn ta mỉm cười, nhất thời một trận gió thanh mát thổi qua, ta bây giờ mới hiểu cái gì là “phần tử trí thức” thời cổ đại.
Ta nhìn phía trước hắn, dù chỉ có hai đỉa thức ăn bình thường, sắc trạch hài hòa, nhưng có thể thấy đối phương đang thưởng thức vô cùng thích thú, khí chất tự nhiên mà tao nhã. Một người một quạt độc ẩm, tựa như sơn thủy mặc đồ.
Nhìn lại bộ dáng ta, nhai ngấu nghiến oàm oạp thỉnh thoảng lại gấp hai miếng thịt bò bự chảng, cái miệng được một phen biền thành máy nghiền hoạt động hiệu suất tối đa, hết mười phần là quỷ đói đầu thai rồi. Vị công tử kia cứ thỉnh thoảng nhìn về phía ta ra ý cười, trong mắt không có chút trào phúng, vẫn một bộ dáng rót rượu như đang thưởng thức sơn thủy tự họa, nghĩ đến vẻ ung dung thư thái của hắn cũng thật là phi phàm. Trình độ cao đây~!
Đều là nam nhân, tự nhiên không khỏi so đo, trong lòng ta trĩu nặng khó chịu, vị công tử như vậy, nếu không phải là dùng tiền tài kim sức làm ra vẻ phong thái ưu nhã thì chính là sói đội lốt cừu. Nhưng hắn là lại thật là ngọc thụ lâm phong, phong lưu tuấn nhã, làm kha61t cái như ta chỉ có thể hâm mộ cũng không thể ghen ghét.
Ta vừa mới thanh toán sạch sẽ một bát mì to, vuốt bụng, để nó phát ra vài tiếng chứng tỏ đã hài lòng, đột nhiên nghe thấy tiếg ẩu đã ở dưới lầu. Vì vậy ta cố hết sức lết thân tới, rướn cổ nhìn một chút, nguyên lai trên đường có bốn vị lam y thiếu nữ đang dùng kiếm quây quanh một thnah y nam tử, mà bên cạnh nam tử lại có một dựng phụ đi theo, nhìn bụng nàng, không phải sáu tháng thì cũng năm tháng rồi.
Kiếm thuật của vị thanh y công tử cốn khống kém bốn vị thanh y cô nương kia, nhưng phải phân tâm bảo vệ dựng phụ, nên tự nhiên có chút yếu thế. Ngay lúc màn xa luân chiến diễn ra, nam tử kia vì ngăn cản kiém chiêu hướng về phía dựng phụ, trên cánh tay đã bĩ vài vết thương, máu tuôn xối xả.
Ta vốn định lên tiếng bất bình, ném cái bát tỏ vẻ tức giận, nhưng khổ nỗi ta ăn no quá, bát vừa rời tay thì nhanh chóng quay về chỗ cũ, thanh âm kia ngoại trừ ta thì không còn ai nghe thấy hết.
Thực sự là giận người mà, bốn người vây công một người đã không hợp đạo lý rồi, đánh không lại người ta thì đi khi dễ dựng phụ, chẳng những không có đạo lý mà còn không có đức nữa! Các người không biết là dựng phụ thì phãi đối xử ân cần sao? Lên xe buýt nhìn thấy dựng phụ, ai lại không nhường chỗ ngồi cho chứ!
Nếu các người cho rằng ta đây thấy chuyện bất bình phải ra tay tương trợ, vậy thì xin lỗi à, ta ngoại trừ khinh công ra thì còn có thể làm gì đây?
Quan trọng nhất chính là, Tiểu Đồng thân yêu từng dạy ta: “Yếu thì đừng có ra gió, đã không có bản lĩnh thì đừng có tham làm anh hùng!”, lời này là Tiểu Đồng nghiêm túc giản giải cho ta nghe, lúc thấy ta hiệp nghĩa muốn bả vệ một học trò bị bọn lưu manh cướp tiền, kết quả là bị tẩn tới mẹ ta nhận không ra.