“Ai, dù sao chỉ là nhấc tay chi lao (tiện tay giúp đỡ một việc nhỏ nhặt, không đáng kể đến) thôi mà.”
“Có phải là nhấc tay chi lao hay không hẳn phải là tôi quyết định chứ không phải là cậu, đúng chứ?”
“Anh giúp chính phủ ở đây giải quyết nhiều vụ án hình sự như vậy, ngẫu nhiên mở miệng muốn họ giúp một chuyện nhỏ vốn là nhấc tay chi lao a, tôi lại không có nói sai.” La Kiệt cười trơ tráo, sau đó quay đầu nhìn về phía người chân chính làm chủ ở cái nhà này…. Bà xã của Satan. “Vu Hàn, không phải cô cũng hiểu được hẳn phải dạy cho tến khốn đó một bài học, xả giận cho tiểu Liên đúng không?”
“Chồng, anh giúp La Kiệt một chút đi.” ‘Bà lớn’ của Satan lên tiếng.
Thằng cha đê tiện. Khuê Thú Chi dùng ánh mắt khiển trách hắn.
La Kiệt mặt dày mày dạn nhếch miệng cười, không thèm quan tâm.
“Chồng, anh giúp một chút đi mà.” Vu Hàn lại khẩn cầu lần nữa.
Hắn nhẹ giọng thở dài, đầu hàng. “Anh biết rồi.”
“Vậy làm phiền anh rồi, chỉ cần để cảnh sát không nhúng tay vào quản chuyện này là được rồi.” La Kiệt cười nói.
“Cho dù là cậu giết người cũng không thể nhúng tay à?” Hắn nhất thiết phải biết giới hạn của không nhúng tay vào là ở đâu.
“Giỡn hoài, tôi chỉ là một công dân tốt, bình thường, biết tuân thủ pháp luật lại tay trói gà không chặt nha, sao lại có thể giết người chứ.”
“Hừ, giỏi cho một công dân tốt, bình thường, tay trói gà không chặt lại có thể dựa vào đọ sức đánh bại được sát thủ Satan à.” Hắn nhịn không được mà châm chọc.
“A? Thì ra La Kiệt chính là người mà trên thế giới có thể đọ sức chế ngự được anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay đó?” Vu Hàn ngoài ý muốn mở to mắt.
“Bây giờ em đã biết vì sao anh lại lười giúp hắn rồi chứ? Bởi hắn căn bản là không cần người giúp, chỉ dựa vào chính hắn là có thể thu phục được hết thảy.” Khuê Thú Chi quẹt môi nói.
“Nói cũng không thể nói như vậy nghen, dù sao tôi với cơ quan chính phủ và cảnh sát lại không có giao tình đặc thù, cứ mời hỗ trợ cho rảnh nợ.” La Kiệt nói xong liền từ ghế salon đứng lên. “Được rồi, tôi phải về đây, chuyện này phải phiền anh rồi, Satan.” Hắn vung tay đi về phía cửa lớn.
“La Kiệt.” Vu Hàn gọi hắn lại.
Hắn dừng bước, xoay người nhìn cô.
“Chúng tôi tính mở tiệc hoan nghênh bạn gái anh, thời gian dự định là tối thứ năm này được không?” Cô hỏi dò.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ nói lại với cô ấy. Cảm ơn nha! Tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ rất vui.”
Lại phất phất tay, La Kiệt rời khỏi tầng năm trở lại tầng tám.
Khi hắn đẩy cửa vào thì thấy Âu Dương Liên tâm sự nặng nề ngồi trên ghế salon nhìn di động đặt trên bàn trà. Đóng cửa lại, hắn đến đằng sau lưng, đưa tay vò rối tóc của cô. “Em lại phát ngốc cái gì vậy, cô ngốc?”
Mái tóc vốn buộc đuôi ngựa bị hắn vò loạn thất bát tao (rối tung cả lên), Âu Dương Liên bất đắc dĩ đành phải thả tóc xuống.
“Tại sao anh lần nào cũng đều cố ý muốn làm loạn tóc của tôi?” Cô quay đầu bất mãn hỏi.
“Bởi vì anh thích dáng vẻ em khi thả tóc.”
La Kiệt vốc lên một nắm tóc của cô, say mê nhìn dòng tóc chảy xuống một cách xinh đẹp từ trên tay mình. Bức tranh này cho dù nhìn hàng nghìn hàng vạn lần, hắn cũng không thấy chán.
“Em vừa nghĩ gì vậy?” Hắn đi vòng qua sofa, ngồi vào bên cạnh chỗ cô.
Cô theo bản năng muốn dịch qua bên, nhưng một giây sau lại phát hiện hắn đã thân thiết quàng vai mình, làm cô hoàn toàn không còn đường trốn.
Cô bất đắc dĩ than nhẹ, “La Kiệt…”
“Anh biết, không được làm thế đúng không?” Hắn thay cô nói trọn câu, lại vẫn làm theo ý mình quàng vai cô như trước, không có chút tính toán nào buông ra. “Lúc nãy nghĩ gì vậy?” Hắn lại hỏi.
Cô không tiếng động thở dài một hơi, quyết định buông tha giãy dụa.
“Tôi nghĩ có nên gọi điện cho công ty hay không, bởi vì chỉ trong hôm nay, họ đã gọi hai mươi ba cuộc, gửi tôi mười tin nhắn.” Cô buồn rầu.
“Không phải em đã sớm hạ quyết tâm không để ý đến họ nữa rồi sao?” Nghe cô nói qua chủ quản công ty vô tình, La Kiệt cũng cho rằng đừng để ý có vẻ tốt hơn.
“Nhưng mà tôi lại cảm thấy như vậy có vẻ không hay lắm.” Cô do dự nhíu mày.
“Khuyết điểm của em chính là dễ mềm lòng. Ngay từ đầu khi tức giận có thể nói ra lời nhẫn tâm, nhưng một khi đã tỉnh táo thì lại mềm lòng.”
“Bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện thăng chức thật ra cũng không phải một mình quản lý có thể quyết định, tôi thật sự không nên trách người đó.” Cô thì thào tự nói.
“Tiếp theo có phải em muốn nói họ bắt em xin nghỉ phép năm về nhà nghỉ ngơi kỳ thật cũng là vì tốt cho em?” Hắn cười hỏi cô, trong mắt có vẻ ôn nhu và bất đắc dĩ.
“Hay là tôi gọi điện hỏi đồng nghiệp một chút, rốt cuộc công ty có chuyện muốn tìm tôi gấp như vậy có vẻ tốt hơn.” Cô cuối cùng vẫn là quyết định gọi điện trả lời.
La Kiệt nhún vai, đưa tay lấy di động trên bàn đưa cho cô, lại thấy Âu Dương Liên nhìn hắn vẻ mặt quái dị. “Sao vậy?”
“Tôi lại nghĩ anh sẽ cản tôi gọi điện thoại.”
“Sao anh lại phải ngắn cản em?”
“Tôi không biết, chỉ cảm thấy có vẻ anh sẽ làm như vậy, chính là giống như anh kiên trì không chịu để tôi từ bỏ việc đòi tiền Trần Hạo Bạch ấy.” Cô nhún vai nói.
“Hai chuyện này không thể đánh đồng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em không muốn lấy tiền lại là không phải xuất phát từ chân tâm, chính là em lo lắng anh sẽ vì thế mà bị thương nên muốn quên đi. Mà chuyện gọi điện lại cho công ty là chuyện em thật tình muốn làm, cho dù anh ngăn em thì đêm nay em cũng sẽ trằn trọc không ngủ được, nên anh mới không cản.” La Kiệt phân tích cho cô nghe.
“Vậy anh không lo lắng tôi sẽ vì chuyện anh kiên trì phải giúp tôi đi đòi tiền mà lo lắng ngủ không được sao?”
“Sẽ không nha, vì chúng ta ở cùng một chỗ, chỉ cần để em trước khi ngủ chứng kiến anh bình yên vô sự là được rồi.”
“Có lẽ tôi sẽ lo lắng trong lúc tôi ngủ say anh mới ra khỏi cửa, vậy căn bản là ngủ không an ổn.” Cô vẫn không hy vọng hắn tự tiện hành động.
“Em sẽ như vậy sao?”
“Uhm.” Nói như vậy có thể khiến hắn đánh mất đi ý niệm trong đầu chứ?
“Vậy được rồi, bắt đầu từ đêm nay, chúng ta cùng ngủ có vẻ tốt hơn.” Đột nhiên hắn mặt mày hớn hở ra quyết định.
“Cái gì?” Âu Dương Liên lập tức ngây người.
“Nếu mỗi người ngủ một phòng sẽ làm em không thể an tâm, vậy chúng ta cùng ngủ một chỗ đi.” La Kiệt cười mị mị nói, “Em cảm thấy ngủ phòng anh có vẻ tốt hay là phòng em?”
“Anh, anh đừng nói giỡn!” Cô như bị điện giật rụt người lại, tách khỏi hắn một khoảng.
“Sao lúc nào anh thật sự nói thật thì em đều cho rằng anh đang nói đùa chứ?” Hắn thở dài, sau đó lại nghiêm trang nhìn cô, “Anh nghiêm túc.”
Âu Dương Liên phát hiện tim mình đang đập nhanh hơn, hơi thở bắt đầu loạn cả lên.
“Tôi..” Âm thanh của cô lúc này thật yếu ớt lồng trong đó một tia không biết phải làm sao, “Tôi muốn về phòng gọi điện thoại.” Nói xong cô liền nhanh chóng từ ghế salon đứng lên, sau đó vội vàng trốn vào trong phòng.
La Kiệt không ngăn cản cô, chỉ mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô đang hốt hoảng rời đi, tự quyết định, đêm nay vào ngủ trong phòng cô là được.
“Bíp bíp bíp….”
Đồng hồ báo thức trên tủ đứng cạnh giường không ngừng máy móc vang lên, trong không gian yên ắng nghe có vẻ dị thường chói tai.
Không, thật ra nó không chói tai một chút nào, nguyên nhân làm cô cảm thấy nó chói tai là vì tâm tình bất định của cô.
Hắn, không phải đêm nay thật sự sẽ đến phòng cùng cô ngủ chứ?
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Âu Dương Liên lấy đồng hồ báo thức lên nhìn.
Mười hai giờ bốn mươi phút. Người bình thường lúc này hẳn đã lên giường ngủ, hắn chắc cũng ngủ rồi chứ? Xem ra quả nhiên là hắn đang đùa cô.
Cô nhẹ giọng thở dài, cảm giác tâm tình thực phức tạp. Hẳn cô phải thả lỏng mới đúng, lại chẳng biết vì sao có chút rầu rĩ. Đem đồng hồ báo thức thả lại trên tủ, cô nhắm mắt lần nữa cố gắng đi vào giấc ngủ.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên có tiếng đập cửa khiến cô vừa mới nhắm mắt lại lập tức mở ra, từ trên giường ngồi dậy, kinh nghi bất định (kinh ngạc nghi ngờ không thôi) trừng mắt nhìn cửa phòng, động cũng không dám động, sợ hắn ở ngoài cửa phát giác cô vẫn còn thức.
“Đồ ngốc, em ngủ rồi à?” Ngoài cửa truyền tới tiếng thử hỏi của La Kiệt.
Hắn lại nói cô là đồ ngốc!
Cô nhếch môi, trừng mắt nhìn cửa phòng, không dám phát ra một chút tiếng động.
Ngoài cửa yên lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên âm thanh hắn lầu bầu lầm bầm, “Ngủ rồi sao? Thật tốt quá, vậy thì chỉ cần mình trở về trước khi trời sáng thì cô ấy sẽ không biết mình đã từng đi ra ngoài rồi.” Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, dường như là đang đi ra ngoài.
Âu Dương Liên cả kinh, vội vàng nhảy xuống giường mở cửa, tốc độ không kịp bịt tai nhanh chóng ra ngoài, chỉ sợ mình không kịp ngăn cản hắn xuất môn.
“La Kiệt!” Cô loán tiếng kêu lên, “Anh muốn đi đâu?”
Hắn như là bị hoảng sợ đứng thẳng bất động ngay trước cửa, sau đó mới thong thả quay đầu lại nhìn về phía cô.
“Em còn chưa ngủ sao?” Hắn cười khan nói.
“Anh muốn đi đâu?” Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn hắn.
“Anh? Anh muốn xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua thuốc lá.” Hắn nói với vẻ mặt chột dạ.
“Đừng gạt tôi.” Giọng cô lạnh lùng hỏi lại một lần, “Anh muốn đi đâu?”
“Anh không lừa em nha.” Hắn mỉm cười trả lời.
Nhưng Âu Dương Liên ngay từ đầu vẫn hoàn toàn không tin lời hắn nói, hắn nhất định là muốn thừa dịp cô đang ngủ đi tìm Trần Hạo Bạch đòi tiền. “Vậy sao?” Cô nhìn hắn chằm chằm, “Tôi đi mua cùng với anh.”
“A?” Hắn đột nhiên ngơ ra.
“Đi thôi, không phải anh muốn mua thuốc sao? Tôi đi với anh.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười thúc giục hắn.
“Chờ một chút.” La Kiệt sắp bị đẩy ra khỏi cửa kéo lại, “Tự nhiên anh không muốn mua nữa.”
Cô ngẩn đầu lên, trầm mặc nhìn hắn.
“Em về phòng ngủ đi, anh cũng phải đi ngủ.” Hắn cho cô một nụ cười cứng ngắc, sau đó thuận tay khóa cửa ra vào lại. “Đi thôi.”
Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ cũng không nhúc nhích.
“Sao vậy?” Hắn thử hỏi.
“Tôi đợi anh đi trước.”
“A.” Hắn gật gật đầu, xoay người đi về phía phòng mình.
Âu Dương Liên một đường đi theo sau hắn, thẳng đến khi La Kiệt vào phòng xoay người đóng cửa thì mới phát hiện cô lại đứng tần ngần ở trước cửa phòng mình.
Cô nhỏ ngốc này quả nhiên thật dễ bị lừa.
“Làm sao vậy? Em còn muốn nói gì với anh sao?” Hắn nhịn cười, cố ý khó hiểu hỏi.
“Anh….” Cô nhìn hắn muốn nói lại thôi.
La Kiệt kiên nhẫn đợi cô nói.
“Anh sẽ không đợi đến lúc tôi về phòng lại trộm chuồn đi chứ?” Cô lo lắng hỏi.
“Ngô, không đâu.”
Hắn lẩm bẩm trả lời, vừa nghe là biết trả lời cho có lệ khiến Âu Dương Liên lửa giận phút chốc bùng lên, đem lý trí cùng với e dè của cô đốt thành tro bụi.
“Vậy sao?” Cô hừ một tiếng, sau đó liền trực tiếp tiến vào trong phòng hắn, rồi một chân nhảy đến bên giường, nghiêng người nằm lên. Tuy rằng mắt cá chân bị thương vẫn bọc băng gạc, nhưng động tác của cô vẫn thật liền mạch lưu loát, không có nửa điểm do dự.
“Đồ ngốc, em biết mình đang làm cái gì không?”
Trầm tĩnh sau một lúc lâu, âm thanh của La Kiệt truyền lại từ phía sau lưng cô liền không để ý đến hắn.
“Bé ngốc?” Hắn tự tay khẽ đẩy bả vai cô.
“Tên tôi là Âu Dương Liên!” Cô đột nhiên mở hai mắt, trừng mắt quát hắn.
“Anh biết, nhưng em biết mình đang làm gì sao?” Hắn lại hỏi lại lần nữa.
“Ngủ, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?” Cô châm chọc liếc hắn một cái rồi lại nhắm mắt.
“Anh nhìn thấy là em đang ngủ trên giường của anh, tự tung tự tác.”
Âm thanh của hắn đột nhiên trở nên có chút khàn khàn, khiến cô không khỏi mở to mắt nhìn hắn. Lúc này, vừa nhìn Âu Dương Liên phút chốc ngừng thở, vì hắn đang đứng bên giường chăm chú nhìn cô, ánh mắt bình thường thích cười trở nên thâm thúy trầm tĩnh, trên mặt tràn ngập vị tình dục. Bỗng nhiên, hắn quỳ xuống trên giường, hai tay chống ở hai bên sườn cô.
Cô hẳn là phải đẩy hắn ra, hoặc mở miệng phá tan cản trở bầu không khí căng chặt, nhưng mà cô lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Vì tim đập kịch liệt cùng với tốc độ lưu thông máu rất nhanh đã tiêu hao hết khí lực toàn thân, làm cô không thể kháng cự.
“Anh đã cho em thời gian cự tuyệt.” Hắn trầm giọng nói, tiếp đó liền cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn của hắn tham lam mà đói khát, nhiệt tình mà kiên định, giống như tình yêu của hắn với cô vậy, một khi bắt đầu rồi thì không dừng lại được, hơn nữa tuyệt đối không cho cô cơ hội né tránh hay lùi bước.
Hắn nhiệt tình hôn mút cô, bá đạo dùng đầu lưỡi câu dẫn dẫn dụ cô, thẳng đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, không tự chủ được đáp lại hắn mới thôi.
La Kiệt là một nam nhân kiên định nhưng không quá kiên nhẫn, cho nên một khi nhìn trúng mục tiêu sẽ dùng hết phương pháp trong thời gian ngắn nhất đạt được điều hắn muốn, đối với cô cũng vậy.
Khi nụ hôn của hắn rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người của cô đi xuống dưới thì cô nỉ non kháng nghị, thậm chí lấy tay ngăn cản hắn lại. Hắn nhịn không được cười khẽ, đem hai tay cô cố định lên trên đỉnh đầu, tiếp tục khát vọng muốn hôn toàn thân cô một lượt.
Hắn hôn lên bên sườn cổ, vành tai rồi trượt xuống dưới đến trước cổ áo ngủ của cô liếm hôn da thịt bóng loáng mềm mại. Nút thắt áo ngủ của cô từng cái từng cái nới lỏng rồi chậm rãi cởi ra. Nụ hôn của hắn một đường lan tràn, cuối cùng dừng ở trước ngực cô mà chơi đùa, thẳng đến khi cô không thể nhịn được nữa cong thân mình lên, hắn mới ngậm nụ hoa trước ngực cô mà mút lấy.
Cô vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. La Kiệt tưởng rằng với cá tính bình tĩnh lý trí, Âu Dương Liên ở trên giường có thể tương đối câu nệ, bị động, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại, phản ứng của cô không chỉ thẳng thắn nhiệt tình, còn vô cùng cuồng dã mê người.
Cô ngồi trên người hắn, mái tóc đen dài như gấm rối tung xõa trên da thịt trắng như ngọc, nhảy nhót theo động tác lắc lư của cô. Hưởng thụ thị giác cùng kích thích như vậy khiến hắn cũng không thể nhịn được nữa phát ra một tiếng gầm trầm thấp, một phen thô lỗ chiếm lấy, đem cô áp ngược lại dưới thân, bắt đầu cuồng dã rong ruổi trên cơ thể cô, thẳng đến khi triều cường bao phủ lấy hai người bọn họ mới thôi.
A, dự đoán sai rồi, hắn còn tưởng là đêm nay sẽ ngủ ở phòng cô, không nghĩ tới lại là ngủ trong phòng hắn. Mang theo nụ cười thỏa mãn, hắn giữ lấy cô xiết chặt vào trong ngực, cùng cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Khi Âu Dương Liên tỉnh lại, ánh ban mai xinh đẹp đã lặng lẽ trút xuống vào trong phòng, làm cả căn phòng sáng ngời. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt La Kiệt ngủ say dựa sát vào trước mặt mình, trí nhớ tối hôm qua lập tức như nước thủy triều cuồn cuộn phình lên trong óc.
Trời ạ, rốt cục tối hôm qua cô đã làm cái gì?
Cô khiếp sợ trừng lớn hai mắt, hai gò má cũng lập tức tăng nhiệt. Đêm qua cô không giống mình một chút nào, cô chưa bao giờ từng không khống chế được như vậy, chủ động như vậy, còn… dâm đãng như vậy…
Cô còn nhớ rõ mình ngồi trên người hắn, nhìn hắn đang ở dưới thân mình, cảm thụ cảm giác hắn trong cơ thể, chỉ là hồi tưởng cũng làm cô tâm hoảng ý loạn.
Trong quá khứ tuy rằng cô ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Trần Hạo Bạch thân thiết, nhưng chỉ như là nghĩa vụ phải làm, ngoại trừ cảm giác bất đắc dĩ, hoàn toàn không cảm thụ được gì khác. Chính là tối hôm qua hoàn toàn không giống thế, cô không chỉ liều mình kéo hắn về phía mình, chủ động ôm hắn, hô tên của hắn, còn….
A, trời ơi, đêm qua cô sẽ không thốt lên ba chữ kia với hắn đấy chứ?
Âu Dương Liên khiếp sợ nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn, cố gắng hồi tưởng là cô thật sự không nói ba chữ ‘em yêu anh’ kia với hắn.
Cho tới bây giờ cô không phải là người tùy tiện như vậy, cùng với Trần Hạo Bạch ở chung ba năm, trong ấn tượng của cô cũng chỉ nói với hắn ‘em yêu anh’ có một lần, hơn nữa còn là trong thời gian lần đầu tiên hắn tỏ vẻ muốn cùng cô làm thành một gia đình, trừ lần đó ra thì không có nữa. Nhưng mà tối qua….
Cô thật sự đã nói sao?
Vì sao cô lại nói như vậy?
Cô…. thương hắn sao?
Cô nhìn lấy khuôn mặt gọi anh tuấn thì không anh tuấn, miễn cưỡng chỉ có thể dùng từ thô lỗ để hình dung, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra đủ loại bá đạo và ôn nhu của hắn, hành vi hài hước cùng quan tâm.
La Kiệt đối với cô rất tốt, bắt đầu từ ngày đầu tiên liền không thay đổi.
Mặc dù sau đó hắn thành thật thừa nhận vì thích cô nên mới đối xử tốt như vậy với cô, nhưng đó cũng không phải ai cũng có thể làm được. Có một số người sẽ ác khẩu với người mình thích, thậm chí còn không khống chế được đem cảm xúc hờn giận phát tiết lên người họ, nhưng mà hắn lại không như vậy.
Có lẽ điều này đối với thời gian cô biết hắn mới có một tuần thì có vẻ hơi sớm, nhưng cô lại thật sự tin tưởng hắn, nếu không sẽ không ở cùng hắn dưới một mái hiên.
Nhưng còn thương hắn?
Thật sự có chuyện này sao?
Cô bất chợt cảm thấy mờ mịt.
“Anh nguyện ý xuất một đồng tiền để biết suy nghĩ của em lúc này.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của La Kiệt đột nhiên vang lên bên tai, làm cô sợ tới mức suýt chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
Chỉ thấy hắn đã tỉnh dậy chẳng biết từ lúc nào, đang dùng khuỷu tay chống đầu, vẻ mặt sâu xa đánh giá cô. Âu Dương Liên đột nhiên cảm thấy một trận khẩn trương, nhịn không được kéo cao chăn đơn đến tận cằm mới đột nhiên cả kinh dừng lại.
Cô đang làm sao vậy? Cũng không phải xử nữ mười bảy, mười tám tuổi chưa trải sự đời, làm như vậy không khỏi quá ngây thơ. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới sửa lại, vươn hai tay ra ngoài đan chéo ở trước ngực, rồi mỉm cười với hắn, cố tình tỏ vẻ là một nữ nhân hào phóng thành thục.
“Ha ha…” La Kiệt hoàn toàn không thể ngăn bản thân cười ra tiếng.
Trời ạ, sao cô có thể đáng yêu như thế, rõ ràng cũng đã là nữ nhân hai mươi tám tuổi, sớm có kinh nghiệm, sao còn có thể có phản ứng thẹn thùng như vậy, thật sự là quá đáng yêu mà.
Khuôn mặt Âu Dương Liên đều đỏ lựng, cô đương nhiên biết hắn đang cười cái gì, bởi ngay cả chính cô cũng thấy hành động của mình vừa rồi thật buồn cười. A, cuối cùng thì cô bị làm sao vậy nè trời?
Cô khổ sở cắn môi, chán nản lật người chuẩn bị xuống giường, La Kiệt lại dễ dàng dùng một tay kéo cô lại, đồng thời xoay người đè cô dưới thân.
Hắn ý cười dào dạt nhìn cô, “Em cảm thấy khi nào chúng ta kết hôn thì tốt?”
“Cái gì?” Cô nhất thời ngẩn ra.
“Không cần phải kinh ngạc như vậy chứ.” Hắn cười hạ xuống một nụ hôn, “Nếu đây là kết quả tất nhiên, anh cho rằng càng sớm lo liệu hôn sự càng tốt. Em thấy thời gian chuẩn bị là một tuần có đủ không, có quá vội vàng không?”
“La Kiệt, anh, anh… không phải anh đang nghiêm túc đấy chứ?” cô cà lăm hỏi.
“Sao em lại như vậy nữa rồi? Mỗi lần anh nghiêm túc nói với em, em đều cho rằng anh đang nói đùa. Rốt cuộc là như thế nào vậy? Sẽ không bởi vì bộ dạng của anh rất buồn cười chứ?” Hắn trêu ghẹo nói.
Âu Dương Liên lại cười không nổi, cô cau chặt mày, “Trước tiên anh để cho em đứng lên có được không?”
“Không muốn, anh cảm thấy như thế này thật thoải mái.” Hắn bốc đồng, thất thường trả lời, còn cố ý gối đầu lên vai cô, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ trên da thịt nơi cổ làm cô rùng mình một trận.
“Đừng như vậy.” Cô ngăn hắn lại.
“Tại sao?” Hắn bắt đầu hôn cổ của cô, chuyển thân mình chen vào giữa hai chân cô, đem vật nóng cháy cương cứng hướng vào nơi mềm mại. Trời ạ, hắn muốn cô.
“La Kiệt….”
“Suỵt, đừng nói gì cả, chỉ cần nhớ kỹ bây giờ em đã là người của anh, hai chúng ta sẽ kết hôn, sau đó cùng nhau đến bạc đầu.” Hắn vừa hôn cô vừa thấp giọng than, rồi sau đó đem đầu lưỡi vói vào trong miệng cô, nhiệt liệt cùng cô quấn lấy.
Khi cảm thấy cô dùng hai chân nhốt hắn thật chặt, khẩn cấp nghênh hướng hắn thì hắn liền không chút do dự vọt vào trong cơ thể cô, cùng cô kết hợp thật sâu.