“Bà ơi, bà ngủ ạ?”
Cái chăn hoa cũ kỹ tới bung cả đường chỉ may kia khẽ sột soạt. Mái tóc bạc phi dê kê trên cái gối gỗ khẽ động đậy.
Như vậy nghĩa là chưa ngủ. Tôi lại gần, ngồi xuống bên cạnh, bà chỉ hơi quay đầu ra phía tôi. Cái gối gỗ trông khó chịu phát khiếp khẽ kêu kèn kẹt.
“Vớ vẩn. Không ngủ đi còn làm gì thế hả?”
“Cháu đang đợi cậu nhóc kia tắm rửa chút. Nhớ bà nên sang đây với bà thôi.”
Nghe câu đó, bà tôi lập tức ngồi bật dậy. Cái chăn hoa hất tung lên, quất cả vào mặt tôi.
“Mày ăn nhầm gì hả cháu? Lại bị đánh ở đâu rồi phải không?”
Lần này, bà sấn sổ đưa tay dí vào trán tôi. Nói là dí chứ thật ra mức độ gần như đánh vậy. Bị bà táng cho hai phát liên tiếp như vậy, tôi nổi quạu.
“Sao bà cứ đánh cháu thế?”
“Cái thằng này ốm thật rồi này. Sốt rồi này. Myung Ha à, sáng ra đi viện ngay đi nhá.”
“Sốt đâu ra mà sốt. Người cháu vốn lúc nào chả nóng như vậy.”
“Ôi chao ôi. Chả biết ốm nặng đến đâu mà tự nhiên lại nói mấy câu nhăng cuội cả đời chả bao giờ nói như thế cơ chứ. Con người ta mà đột nhiên thay đổi quá thì là gở chết đấy cháu ơi.”
“Nói nhớ bà mà bà bảo là nói nhăng cuội à?”
Dù hay cãi cọ như thế nhưng hai bà cháu tôi chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Vốn dĩ hai bà cháu tôi dù chết thì chết, chứ cạy răng cũng không bao giờ nói với nhau những lời xa lạ như vậy.
Bởi cả bà lẫn tôi đều thuộc kiểu tính cách thà chết chứ không đời nào thể hiện được tình cảm trìu mến với người khác. Nói là bà nào cháu nấy cũng không sai.
Và vì thế mà tôi đã hối hận.
Dù xấu hổ hay mắc cỡ, đáng ra tôi cũng nên nói với bà mới phải. Lúc thấy biết ơn thì nói cảm ơn, lúc nào thấy vui thì nói vui… thay vì đứng nức nở trước bình tro cốt của bà, thì đáng ra phải nói với bà khi bà còn sống mới phải.
“Cháu đang nói là cháu nhớ bà lắm đấy.”
Tôi nắm lấy bàn tay bà vẫn còn đang rờ trên trán tôi, cảm nhận bàn tay khô gầy nổi gân đó. Và cả hơi ấm của bà.
Hồi tôi còn đang tuổi 19 máu nóng sục sôi thì bà cũng chẳng ngày nào là không sôi máu. Vì tính cách nóng nảy cục cằn mà tôi với bà đúng là cũng đã bao lần cãi vã.
Nhìn lại thì thấy, ngay cả những chuyện đó cũng cảm giác giống như những kỷ niệm đẹp, mặc dù hồi đó, tôi đã cảm thấy thật mệt mỏi và chán ngấy. Chính việc được ở bên người thực sự thương mình đã làm cho những kỷ niệm được tô màu thật đẹp.
“Nghĩ lại thì thấy bây giờ được ở với bà thế này, đúng là hạnh phúc thật đấy bà ạ.”
Tại sao cứ phải mất đi thứ gì đó rồi thì mới biết quý nhỉ.
“Hay là mày không phải bị đánh, mà là bị ma nhập rồi hả cháu…”
“Chậc, cháu vẫn tỉnh táo mà. Cháu của bà vẫn hoàn toàn bình thường đấy nhé.”
Bà cũng vội vàng nắm chặt lấy tay tôi, sợ cứ cái đà này, bà sẽ túm tay tôi mà lôi đến nhà thầy cúng mất nên tôi vội ngăn bà lại. Cái thời mà tôi suốt ngày điên cuồng đi đánh lộn, bà cũng đã có chiến tích là túm cổ lôi tôi tới nhà bà thầy bói rất linh trong xóm.
“Chắc cậu ấy xong rồi. Cháu đi tắm rửa đây.”
Vừa đúng lúc đó, có tiếng bước chân đi vào nhà, tôi bèn đứng dậy rời khỏi chỗ. Có ủy mị thì cũng phải có mức độ thôi, chứ cứ ngồi đó mà cảm động một mình lâu quá thì cũng đâm ra ngượng lắm.
“Myung Ha à.”
Tôi đang đi ra thì bà gọi.
“Không có việc gì thật đấy chứ hả cháu?”
Nghe giọng nói cố tỏ ra lo lắng đó mà tôi không khỏi bật cười.
Để tỏ ý cho bà thấy là mình rất ổn, tôi đưa tay khẽ vẫy bà rồi đóng cửa lại.
Vừa đi ra thì đụng phải Cha Yeo Woon trên đầu đội cái khăn mặt. Vừa tắm rửa qua quýt bằng thứ nước nóng nguội dần đó, lúc này Cha Yeo Woon trông ẩm ướt và trắng ngần.
“Tắm rửa ổn chứ?”
Cha Yeo Woon khẽ động đậy cái đầu, chẳng ra gật cũng chẳng ra lắc, rồi đi vào phòng tôi. Cái áo tôi cho mượn bị rộng, vai cậu ấy hở cả ra.
Đúng kiểu dân thể thao, cậu ấy rất có cơ bắp, nhưng sao trông cậu ấy vẫn gầy như thế kia nhỉ? Đây có phải là tâm trạng giống như bà tôi lúc nào cũng muốn tôi ăn thật nhiều không?
Hầy. Tôi thở dài một hơi rồi cầm khăn mặt đi về phía nhà tắm.
Khi nhìn thấy câu thông báo trừu tượng “Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc”, câu hỏi đầu tiên đã hiện ra đầu tôi. Điều gì sẽ làm cho cậu ấy hạnh phúc nhỉ?
Nếu như có một người, dù chỉ một người thôi, hiểu mình và lo lắng cho mình, như vậy thì mọi chuyện sẽ ổn hơn rất nhiều chăng?
Với tôi thì dường như đã đúng là như vậy. Chắc hẳn đã là như vậy. Nếu như có một người như vậy thì hẳn tôi đã có thể sống những ngày tháng ổn hơn rất nhiều.
Vậy nên, tôi muốn trở thành một người như thế, từ giờ cho tới lúc Cha Yeo Woon ổn hơn một chút.
Tất nhiên không phải lúc đứng xát xà phòng tắm vội trong cái nhà tắm không có nước nóng đó thì tôi có ý nghĩ này, mặc dù vừa tắm vừa có suy nghĩ ấm áp như vậy thì có khi lại đỡ lạnh hơn chăng. Mà có khi cũng chẳng đỡ lạnh hơn.
Ừm. Đúng là chẳng đỡ lạnh hơn chút nào.
Mấy bức vách có cũng như không, cảm giác gió cứ lùa vào vù vù. Gió lạnh quét trên da thịt đang ướt, đúng là cực hình.
Hồi 19 tuổi, tôi đã tắm như thế này đây. Đúng là thảm thật.
Ký ức đã trôi qua thì thật dễ tô hồng. Trôi qua rồi thì thấy tuổi 19 của tôi thật buồn khổ, nghèo đói và tệ hại, nhưng khi quay trở lại và phải nhìn thẳng vào đó, thì lại thấy càng buồn khổ, nghèo đói và tệ hại hơn nhiều so với mình nghĩ.
Tắm xong, tôi run vừa cầm cập vừa lấy khăn lau người. Đúng là một màn tắm rửa khiến tôi phải tự hỏi: Phòng tắm trên căn phòng áp mái của cậu ấy chắc hẳn còn đỡ hơn thế này, tự dưng tôi lôi cậu ấy đến đây làm gì cho khổ cậu ấy ra cơ chứ?
Vào phòng thì thấy Cha Yeo Woon đã đắp chăn nằm quay lưng lại tự lúc nào. Sợ làm cậu ấy thức giấc, tôi khẽ khàng lau tóc rồi cũng nằm xuống.
Tất nhiên là tôi không ngủ ngay được. Tôi cũng đâu phải dạng thần kinh thép tới mức có thể dễ dàng ngủ ngon lành vào cái đêm đầu tiên bị ném vào trong tiểu thuyết chứ.
Tất cả những chuyện này là sao? Phải làm gì đây? Tôi cứ nằm đó mà nghĩ, mặc dù tất nhiên cứ nhìn trần nhà mà tự hỏi thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Trần nhà bị mốc kìa. Có vết nước ngấm thì phải? Đúng rồi, chỗ này bị dột mà. Trước khi hè đến, kiểu gì cũng phải chống dột mới được… Dần dần, những ý nghĩ linh tinh gắn với cuộc sống thường ngày cứ hiện lên trong đầu tôi.
Nghĩ linh tinh một hồi, đến lúc tôi sắp ngủ thì đột nhiên trước mặt hiện ra cái cửa sổ thông báo cũ.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Ting một tiếng, con số từ -20 đổi thành -10.
[Độ yêu thích: -10]
Tự nhiên gì thế này. Sao đột nhiên lại hiện ra cái này. Nằm nhìn xuyên qua cái thông báo đó, bỗng tôi nảy ra một suy luận khá là có lý.
Có khi nào Cha Yeo Woon đang nghĩ tới tôi trước khi ngủ chăng?
“Cha Yeo Woon.”
“…..”
“Cậu vẫn chưa ngủ đúng không?”
Cha Yeo Woon không nhúc nhích. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thở đều đều. Ồ, hình như là ngủ thật rồi thì phải.
“Giờ cậu đang nghĩ đến tôi chứ gì?”
“Nói gì vậy trời. Những lúc thế này, tiền bối đúng là kỳ cục thật đấy.”
Đang giả bộ ngủ, Cha Yeo Woon lập tức lên tiếng. Cắn câu rồi nhé. Dù Cha Yeo Woon có nói gì thì vừa rồi tôi cũng đã biết, cậu ấy đã bắt đầu thích tôi một chút rồi. Tự nhiên tôi thấy vui vui trong lòng.
Nhưng -10 liệu đã đủ để coi là thích chưa nhỉ?
Mà đủ hay chưa thì đã sao nào. Đời người vốn tương đối thôi. Khá hơn so với trước là được rồi mà, đúng vậy đấy.
“Ngủ ngon nhé, Cha Yeo Woon.”
Cha Yeo Woon không đáp.
Cái thằng bé này, đúng là dễ thương ra phết.
*
Sáng ra, một ngày mới đã đến, và tôi cũng quyết định trở thành một con người mới.
“Thế nào. Ngon đúng không?”
Gà trong xóm còn chưa gáy, tôi đã dậy nấu cơm đun canh. Ngồi trước mâm cơm đã bày biện tinh tươm của tôi, mặt bà đầy vẻ nghiêm trọng.
“Cái này là cháu làm hết thật ấy hả?”
“Bà cảm động hả?”
“Ôi chao. Hôm nay chắc mặt trời mọc đằng Tây hay sao vậy.”
Mặc dù vậy, có lẽ do Cha Yeo Woon đang ở đây nên bà không sấn sổ dí tay vào trán tôi như tối qua. Thay vào đó, bà nhìn món canh chằm chằm với vẻ mặt cực kỳ phức tạp rồi cầm thìa lên. Ai nhìn vào cũng tưởng đấy là thuốc độc chứ không phải canh kim chi nữa.
Ngồi ngẩn người ở đầu bàn, Cha Yeo Woon cũng cầm thìa đũa lên. Bà với Cha Yeo Woon đang ngồi ăn cơm tôi nấu sao? Xét về nhiều mặt, đây đúng là một cảnh tượng siêu thực và đầy vui sướng.
“Ngon chứ?”
“… Vâng.”
Đang im lặng xúc cơm ăn, nghe tôi hỏi, Cha Yeo Woon khẽ gật đầu. Được một tên nhóc có thiết lập nhân vật công khai là rất kén ăn công nhận như vậy, tôi càng thêm hãnh diện.
“Cháu học nấu cơm bao giờ thế?”
Bà lên tiếng hỏi. Theo tính của bà thì hỏi như vậy có nghĩa là khen tôi nấu đạt 10/10 rồi đấy.
“Hồi đi lính, cháu là anh nuôi mà.”
Cùng với lý lịch làm anh nuôi thì còn có cả kinh nghiệm làm thêm ở nhà hàng nữa. Ở mức này thì việc nấu một bữa cơm quá là đơn giản.
Cả bà với Cha Yeo Woon cùng nhìn tôi như không hiểu tôi đang nói gì, sau đó lại tập trung vào bữa ăn. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao thái độ lạnh lùng của Cha Yeo Woon có gì đó quen quen rồi. Hai người này khá là giống nhau.
Ăn xong, trên bàn hết sạch chẳng còn gì, dọn cái bàn mà tôi thấy thật tự hào. Giống như một thằng con trai sống lêu lổng bên ngoài rồi quay về nhà, đột nhiên thấy hối hận mà nước mắt ròng ròng dọn một mâm cơm cho người mẹ già – đúng cảnh thường thấy trong mấy bộ phim truyền hình cuối tuần, cảm giác thật rập khuôn, nhưng quả nhiên những thứ được phát trên truyền hình cho cả nước xem đều có lý do của nó cả. Cliché is classic. Với người Hàn, tình cảm là phải ăn cơm.
Nghe bà cằn nhằn dặn đến lớp thì chịu khó nghe giảng, đừng có ngủ gật xong, tôi ngượng nghịu thay đồng phục, chuẩn bị qua loa rồi cùng Cha Yeo Woon ra khỏi nhà. Bên ngoài, thời tiết thật đẹp. Không khí trong lành, trời hầu như không có mây.
“Cậu không có cặp sách hả?”
Trên đường ra trạm xe buýt, thỉnh thoảng tôi lại hỏi những điều tôi thắc mắc. Cha Yeo Woon nhún vai im lặng.
“Này, học sinh gì mà đi học không mang cặp…”
“Tại tiền bối sấn sổ lôi em tới đây nên em mới kịp mang theo còn gì.”
Ra là vậy. Tôi còn đang định tuôn ra một tràng càm ràm thì lập tức không biết nói gì nữa.
“Với lại sao tiền bối không mang cặp vậy?”
“Tại vội đi tìm cậu nên tôi mới không kịp cầm cặp đó.”
Cha Yeo Woon khẽ cười mũi. Thật đó thằng nhóc này. Cậu không biết lúc đó tôi cuống tới mức nào đâu.
Mặc dù vậy, chắc là cặp của tôi vẫn ngoan ngoãn treo nguyên ở chỗ tôi thôi. Nhưng Cha Yeo Woon có tới trường thì chắc cũng chẳng còn lại gì, phải làm sao đây. Tôi đang lo như vậy thì Cha Yeo Woon khẽ lắc đầu.
“Không sao đâu. Dù sao thì em cũng toàn để sách trong tủ đựng đồ thôi.”
“… Thật hả?”
“Vâng.”
“Vậy là cậu chẳng học hành gì nhỉ.”
Cha Yeo Woon lập tức lườm tôi. Làm tôi không dám đùa nữa. Cái thằng nhóc này, đúng là nhạy cảm thật.
“Đúng rồi. Tiền xe buýt này. Hôm qua tôi vay cậu đó.”
Trước khi rời nhà, tôi cố ý cầm theo mấy tờ tiền. Tôi đưa Cha Yeo Woon nhưng cậu ấy không nhận.
“Không cần đâu. Em cũng ăn cơm rồi mà.”
“Chuyện nào ra chuyện đấy chứ.”
“Không thì tiền bối lấy tiền đó mua kem ăn đi.”
Cái thằng nhóc này. Tôi đang định nói gì đó thì đúng lúc xe buýt dừng trước mặt chúng tôi. Căn giờ đúng lúc ghê.
Cha Yeo Woon lên xe trước và lấy thẻ của mình ra quẹt. Bạn đang dùng thẻ học sinh. Một thông báo vui vẻ vang lên, tôi theo sau và lấy tiền ra trả.
Trả tiền xong thì thấy Cha Yeo Woon đã lại ngồi ở bên ghế một người cạnh cửa sổ. Thích ngồi một mình quá nhỉ. Mặc dù chúng tôi cũng chẳng phải kiểu quan hệ lên xe buýt là phải ngồi cạnh nhau, nhưng dù vậy đi nữa…
Nếu không phải thân tới mức ngồi cạnh nhau thì cứ ngồi người trước người sau là được chứ gì. Đưa ra kết luận đơn giản, tôi ngồi xuống ghế sau, nhìn gáy Cha Yeo Woon phía trước.
Vậy nhưng Cha Yeo Woon vẫn chẳng buồn ngoái lại nhìn một cái. Đúng là thằng nhóc lạnh lùng.
Xe buýt nhanh chóng đông nghẹt học sinh. Cứ mỗi điểm dừng, bọn trẻ mặc đồng phục lại lũ lượt lên xe.
Lúc này, một đám ba bốn cậu học trò lần lượt lên xe. Âm thanh thông báo Bạn đang dùng thẻ học sinh vang lên liên tục như một bài hát.
Ting! Một âm thanh trong trẻo khác lạ bỗng vang lên.
[Độ yêu thích hiện tại: -10]
[Phát sinh debuff do độ yêu thích bị âm.]
Lại nữa.
[HẾT CHƯƠNG 5]