Liêu Sở Sở vỗ vai bạn nam ngồi trước đang đạp xe chở cô về nhà, ý bảo cậu dừng xe.
Xe đạp không có ghế sau, vốn không thể chở người, nhưng bây giờ học sinh đều thích chơi chất, thêm ống tên lửa vào xà ngang ở bánh sau. Liêu Sở Sở đã trực tiếp đứng trên ống tên lửa được gắn thêm đó. Vì ham thuận tiện nên cô không chờ xe đạp dừng hẳn, vừa nói xong đã lập tức nhảy xuống khỏi xe, sau đó còn chạy tới trước hai bước do quán tính rồi mới có thể từ từ giảm tốc lại.
“Này, Nhị Sở, cậu muốn nhảy thì cũng phải nói trước một tiếng chứ!”
Bạn nam - phanh xe lại - đi tới vài bước, rồi một chân dẫm lên bàn đạp còn chân kia đặt xuống đất, quay đầu xe ngoái lại dạy dỗ Liêu Sở Sở vừa tự tiện nhảy xuống khỏi xe. Người đằng sau bỗng nhiên nhảy xuống, suýt nữa đã dọa cậu giật mình.
“Xí, không phải tớ đã nói với cậu là ở đây à.”
Vì là bạn cùng lớp quen nhau đã lâu nên khá thân thiết, ở chung với nhau tựa như anh em, cho nên Liêu Sở Sở nói chuyện với cậu rất tùy ý.
Đã vào xuân, thời tiết bắt đầu ấm dần lên, cũng đã đến lúc diễn ra hội thao mỗi năm một lần ở trường rồi. Với tư cách là một thành viên trong ban cán sự, Liêu Sở Sở cũng bận rộn, mỗi ngày bận bịu bàn bạc với các bạn học khác chuẩn bị nào là khẩu hiệu cho lớp, nào là áo lớp, nào là biểu ngữ cổ vũ...
Hai ngày trước, họ vừa mới thống nhất về kiểu dáng áo lớp. Chiều nay sau khi tan học, cô và lớp trưởng - cũng chính là bạn nam vừa mới chở cô về nhà - đại diện lớp đến cửa hàng in ấn để lấy áo lớp. Sau khi xong việc, lớp trưởng thấy hai người đúng lúc thuận đường nên đã đạp xe chở Liêu Sở Sở về nhà. Hai người vốn dĩ khá thân, nên Liêu Sở Sở không khách sáo nữa, đồng ý để cậu bạn chở về.
Suy cho cùng cũng chỉ là tiện đường đi nhờ, cho nên Liêu Sở Sở đã tự nhảy xuống xe ở ven đường ngay cửa khu dân cư, để bạn mình không phải vòng vào bên trong khu dân cư. Cô vẫy tay nói lời cảm ơn và tạm biệt lớp trưởng, sau đó lập tức xoay người đi vào trong khu dân cư.
Khi cô bước vào khu dân cư, một chiếc xe đạp “xoẹt” ngang qua cô, cô nhận ra người lái xe là đàn anh sống ở tòa đối diện. Cô đang định mở miệng chào hỏi, nhưng người ta lại vờ như không nhìn thấy cô, cũng chẳng màng quay đầu, cứ thể đạp xe đi thẳng, tốc độ nhanh đến nỗi như đang tham gia một cuộc đua.
Đây là... sao vậy?
Liêu Sở Sở nhìn chiếc xe đạp khuất khỏi tầm mắt, trong lòng cực kỳ buồn bực. Kể từ khi hai người gặp nhau trên xe buýt hai tháng trước, Liêu Sở Sở và đàn anh ở tòa đối diện cũng xem như đã biết mặt nhau, tuy không thể nói là thân nhưng ít nhất cũng có thể coi là người quen.
Mỗi ngày gặp nhau ở khu dân cư sau giờ học, họ đều gật đầu chào nhau, nhưng cơ hội nói chuyện với nhau thật sự không nhiều lắm, dù sao thì một người đi xe đạp, một người đi bộ, về cơ bản khi gặp nhau, họ chỉ thoáng qua vài giây, thỉnh thoảng khi hai người cùng mở hòm thư lấy thư mới nói chuyện phiếm vài câu.
Chính vì thế mà mối quan hệ giữa hai người luôn trong trạng thái rất đặc biệt. Thật ra, suy cho cùng họ không biết nhiều về nhau, thậm chí không hỏi tên nhau, nhưng do mỗi ngày đều gặp mặt nên mới có loại cảm giác quen thuộc cùng hòa nhập vào cuộc sống của nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảm giác mâu thuẫn vừa lạ vừa quen này khiến họ dễ dàng hoà hợp với nhau, lúc nói chuyện cũng không có áp lực hay gánh nặng gì, bởi thế không ai muốn phá vỡ khoảng cách vừa gần vừa xa này cả. Vì vậy rất ăn ý, họ cứ nói chuyện trên trời dưới đất về bất cứ điều gì mình muốn, nhưng cả hai đều không hẹn mà cùng tránh đi những thông tin cá nhân cơ bản nhất.
Ví dụ như: Tên.
Nghe có vẻ rất vớ vẩn, nhưng cho tới bây giờ Liêu Sở Sở thật sự vẫn không biết tên của đàn anh ở tòa đối diện là gì. Trong lúc riêng tư, cô gọi anh là chàng trai không mặt, nhưng trước mặt đương sự, cô vẫn lễ phép gọi một tiếng đàn anh.
Anh cũng không hỏi tên cô, hình như cũng không có ý định hỏi, lúc nói chuyện với cô đều chỉ gọi trực tiếp là “em”. Liêu Sở Sở không cảm thấy có vấn đề, người trẻ tuổi không để ý nhiều đến vậy, giữa những người cùng trang lứa đều thường tuỳ tiện gọi “bạn” hoặc “ê”, nếu đối phương gọi cô là đàn em hay đại loại thế thì có lẽ cô sẽ cảm thấy khá ngượng nghịu.
Nhưng dù thế nào vẫn luôn có sự giao tiếp giữa hai người, khi gặp thoáng qua thì gật đầu cũng coi như là có giao tiếp đúng không? Tình huống mắt chẳng thèm liếc mà dứt khoát đi qua để lại bóng lưng như hôm nay, về cơ bản chưa từng xảy ra sau khi hai người đã trò chuyện với nhau.
Tuy rằng cô biết có lẽ anh chỉ nhất thời không thấy cô, nhưng bỗng nhiên lại quay về trạng thái không giao tiếp và chỉ nhìn thấy bóng lưng anh của ngày xưa, Liêu Sở Sở lập tức cảm thấy không thoải mái lắm. Kể ra hai người cũng không mấy quen thuộc, gặp nhau cũng chỉ gật đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy chạnh lòng, cảm thấy anh phớt lờ cô, khiến trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô khó chịu đến mức bước chân vốn đã chậm rì càng lề mề hơn. Cô phải mất tận vài phút để đi bộ một đoạn ngắn từ lối vào khu dân cư đến tầng nhà mình. Đến khi cuối cùng cô cũng đến dưới lầu, cô ngạc nhiên phát hiện chàng trai khiến cô thầm trách móc kia đang vịn xe đạp đứng cạnh hòm thư dưới lầu.
Sao anh vẫn còn ở đây?
Đây là phản ứng đầu tiên của Liêu Sở Sở. Cô biết người này từ trước đến giờ luôn hành động rất nhanh, mỗi lần đi qua hòm thư dưới lầu, mở hòm, lấy thư, xoay người rồi rẽ vào tòa nhà, anh làm liền một mạch chỉ trong mười mấy giây, nếu không thì ban đầu đã không có chuyện gần nửa năm mà Liêu Sở Sở vẫn không có được cơ hội nhìn rõ mặt anh rồi. Vừa nãy Liêu Sở Sở lề mề lâu như vậy, thế mà vẫn có thể gặp được anh ở hòm thư dưới lầu, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng tất nhiên cô sẽ không giả vờ như không nhìn thấy. Chẳng hiểu sao Liêu Sở Sở luôn muốn nắm bắt mọi cơ hội để đến bắt chuyện với anh. Cô vừa lấy một chùm chìa khóa ra mở hòm thư nhà mình, vừa chào chàng trai đã lấy xong thư nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, dường như đang nghiêm túc lật xem thư: “Hi!”
Nhưng anh chỉ khẽ “Ừ” đáp lại.
Liêu Sở Sở càng buồn bực, thấy toàn thân anh tỏa ra áp suất thấp khiến lòng cô nghẹn cứng, vì thế cô không nói nữa, rút thư ra, khóa lại rồi định quay gót bỏ đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tên của em... là Nhị Sở à?”
Chàng trai chủ động mở lời làm Liêu Sở Sở khá vui, chân vốn dĩ chuẩn bị rời đi không bước tiếp nữa. Cô nhìn vẻ mặt hoàn toàn không giống vui đùa của anh, vội vàng phủ nhận: “Sao thế được! Em tên là Liêu Sở Sở... Nhị Sở kia… Ủa sao anh biết biệt danh của em thế!”
Bởi vì tên cô là từ láy nên các bạn cùng lớp đều gọi cô là Nhị Sở, mang theo chút ý tứ trêu chọc. Tất nhiên cô sẽ không gọi mình như vậy trước mặt người khác.
“Nghe thấy có người gọi em như vậy...” Chàng trai cau mày nhẹ đến mức khó phát hiện, khi nói tiếp thì giọng hơi bé: “Biệt danh à...”
“Chỉ là một biệt danh thôi, không biết là đứa tồi nào trong lớp đặt cho em...”
Liêu Sở Sở thoạt trông hơi tức giận, như thể rất bất mãn với cái tên này.
“Mọi người đều gọi vậy ư?” Chân mày thả lỏng.
“Đừng nhắc nữa.” Liêu Sở Sở không cảm nhận được sự biến hóa của người đối diện: “Bạn cùng lớp đều gọi vậy, thật là, gọi đến nỗi nghe như em rất ngốc ấy (*).”
(*) Biệt danh bạn trong lớp đặt cho nữ chính là “Nhị Sở”: Nhị ở đây ngoài nghĩa là số 2 thì còn là ngu ngốc.
Thực ra cô không quá để tâm đến loại bêu xấu lẫn nhau không mang theo ác ý giữa bạn bè này, mở miệng oán trách cũng chỉ tiện thể nói cho thoả vậy thôi.
Môi của chàng trai đối diện khẽ mấp máy như đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Liêu Sở Sở nói thêm vài câu, cảm thấy rằng phần trò chuyện hôm nay có lẽ đã gần hết, bèn vẫy tay muốn tạm biệt về nhà.
Lúc này chàng trai bỗng mở lời: “Cậu bạn lúc nãy đưa em về là ai?”
“Hả?” Liêu Sở Sở sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Lớp trưởng đó. Vừa nãy anh thấy hả, vậy sao không để ý tới người ta? Em còn tưởng anh không nhìn thấy em cơ chứ.”
Có vẻ không hiểu ý anh muốn hỏi gì, cô nói thêm: “Không phải sắp đến hội thao sao ạ? Em là cán bộ lớp, vừa rồi tan học em và lớp trưởng đi lấy áo lớp, nhà cậu ấy ở vườn Bách Việt phía đông thành phố nên tiện thể chở em một đoạn. Sao thế ạ?”
“Không có gì, anh chỉ hỏi vậy thôi.”
Vẻ mặt của chàng trai không có thay đổi gì, nhưng Liêu Sở Sở lại cảm nhận được áp suất thấp trên người anh đã tiêu tan.
Liêu Sở Sở luôn cảm thấy chàng trai không mặt hôm nay cứ là lạ, nhưng lại không nói được là lạ ở chỗ nào, cho đến khi cô về nhà ngẫm lại hình thức chung đụng quái gở của hai người vài lần, mới chợt vỡ lẽ ra trong lúc đang và cơm: “A!”
“Sao thế?” Bố mẹ đang ăn cùng, chợt giật mình bởi giọng của con gái.
“Không, không sao ạ…”
Liêu Sở Sở khó khăn nuốt miếng cơm trong miệng xuống, cảm thấy suy đoán của mình quả thực là điên rồ.
Chắc không phải anh... đang ghen đấy chứ?
*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*
Năm X tháng O ngày △, thứ năm. Trời râm.
Ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen... (lặp lại N+1 lần)... Ghen, không ghen, ghen (chữ viết dần mắt hẳn)
(Màu bút mới) Đùa à, làm sao thế được!