Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nắm bả vai của tôi: “Tống Nguyệt, em có phải muốn tôi tức chết hay không!”
Tôi giận hắn: “Anh nên nhẹ nhàng một chút, mỗi ngày anh đều bày ra vẻ mặt đưa đám, rất ảnh hưởng tâm tình của tôi. Anh cứ vậy thì tôi cần phải chuyển viện!”
Tưởng Tranh không hề chớp mắt nhìn tôi chằm chằm, lệ ý mãnh liệt nơi đáy mắt dần biến mất.
“Tống Nguyệt, em thật là vô tâm.”
Thì sao chứ.
Đều sắp chết, cả ngày bi thương, lấy nước mắt rửa mặt sao?
Ba năm qua, tôi đã đủ khổ sở.
……
Tôi khó khi ngủ được một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Anh Tử đứng ở bên cửa sổ, nhìn tôi muốn nói lại thôi.
Tôi xuống giường đi qua, phát hiện Chu Tuấn Việt ôm một bó hoa hồng đỏ ngồi trên ghế đá ở dưới lầu, như là một pho tượng.
Bên ngoài mưa phùn rơi xuống, hắn hẳn là ngồi thật lâu, trên tóc còn lưu vài bọt nước, áo khoác loang lổ một mảnh.
Gương mặt trắng bệch ở dưới mưa phùn.
Càng khắc rõ vẻ u ám cùng tinh thần suy sụp của hắn.
Tôi gọi cho hắn.
Hắn như là chợt bừng tỉnh, từ ghế đá đứng bật dậy.
Dùng sức hất đầu, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt đi bọt nước trên hoa hồng.
Lúc này mới ấn phím nghe.
m điệu mang theo vui mừng: “Tiểu Nguyệt, em tỉnh rồi sao?”
“Tôi hiện tại liền đi lên tìm em.”
Tôi hờ hững đáp lại: “Đừng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, rất ảnh hưởng tâm tình.”
Hắn cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại.
Cách tấm kính pha lê, chúng tôi đối diện nhau.
Hắn trước mắt tôi đang ôm bó hoa hồng trong tay lại còn hơi hơi phát run.
“Tiểu Nguyệt……”
Tôi đánh gãy hắn: “Kêu tôi là Tống tiểu thư, hoặc là…… Vợ trước!”
Hắn tụ tập hơi nước nồng đậm ở đáy mắt, thanh âm cũng nhiễm ẩm ướt ngày xuân: “Tống Nguyệt, xin em.”
“Để tôi chiếu cố em, có thể chứ?”
Tôi quả quyết cự tuyệt: “Tôi không cần, tiêu tiền thuê hộ lý, muốn kêu là đến, chu đáo tinh tế, tốt hơn anh một trăm lần.”
“Cút, không muốn tôi chết sớm, cũng đừng hoảng ở trước mắt tôi, làm tôi ngột ngạt.”
Hắn như bị rút xương sống ra, cả người đều suy sụp.
Tôi bắt đầu tiếp nhận trị liệu.
Lượng thuốc lớn tiến vào trong cơ thể, nhanh chóng giết chết mầm bệnh.
Liều thuốc lớn, tác dụng phụ cũng rất mạnh.
Ta mỗi ngày cảm thấy ghê tởm, nôn mửa, ăn không vô.
Người nhanh chóng gầy đi, tóc cũng rụng bớt.
Nhưng hiệu quả không lộ rõ.
Tưởng Tranh còn gấp hơn tôi, tóc rối thành ổ gà.
Hôm nay anh cho tôi xem một đoạn video.
18
Mở ra, bên trong là cái tên quen thuộc, gương mặt xa lạ.
“Cái này bắt đầu ghi lại chưa? Nửa trăng rằm ( tên WeChat của tôi), tôi là gấu mèo trắng. Trước kia cô từng nói với tôi, chúng ta mang máu gấu trúc, sinh ra chính là bị thượng đế hôn qua. Tôi trước kia bị trầm cảm, là cô vẫn luôn cổ vũ tôi. Chúng ta từng hứa có thời gian sẽ cùng đi Thái Lan xem biểu diễn, cô nhất định phải tốt lên.”
“Nửa trăng rằm, tôi là một con thỏ. Lúc trước mẹ tôi làm phẫu thuật, là cô lén trả tiền giải phẫu, tôi còn chưa kiếm đủ tiền trả cho cô, cô không thể chết được a!”
“Nửa trăng rằm, tôi là bảy mộng, nhóm này của chúng ta lúc trước là một tay cô lập, nếu cô chết, cột sống của chúng ta như bị chặt đứt, cho dù là vì chúng ta có máu gấu trúc, cô cũng phải kiên trì……”
……
Tôi xem từng cái xong, hốc mắt đỏ đến lợi hại.
Tưởng Tranh sờ đầu tôi: “Đạo sư nói, bệnh này chủ yếu phụ thuộc vào ý chí. Họ vừa nghe nói cậu bị bệnh, ai cũng lo lắng, hỏi tớ có cần họ hiến máu không.”
“Trừ bỏ họ, tớ cũng rất mong cậu khỏe lại.” Tay anh dừng ở bả vai của tôi, mang theo độ ấm nóng rực, “Tống Nguyệt, nếu cậu chết ở chỗ này, chết ở trong tay tớ, tớ…… Có lẽ quãng đời còn lại tớ cũng không dám tin mình có thể cứu ai nữa.”
Tôi ngước mắt, thấy đáy mắt anh giãy giụa cùng thống khổ.
Duỗi tay vỗ nhẹ đầu anh: “Biết rồi, tớ sẽ nỗ lực.”
Đúng vậy!
Thế giới lớn như vậy.
Còn có rất nhiều người cần tôi, để ý tôi.
Tôi còn có rất nhiều tiền chưa xài xong.
Tôi phải sống tốt!
Từ ngày đó trở đi, thuốc bắt đầu có tác dụng, bệnh tình bắt đầu thuyên giảm.
Chu Tuấn Việt vẫn thường xuất hiện.
Tóc hắn ngày càng trắng, hiện giờ cả đầu chỉ thấy hầu như là tóc bạc, cả người gầy một vòng lớn.
Quần áo trước kia vừa người, hiện giờ trống rỗng mà treo ở trên người.
Trị bệnh bằng hoá chất mỗi ngày đều rất dày vò.
Nhưng một tháng, vẫn trôi qua.
Bệnh tình của tôi tạm thời đã giảm bớt, nhưng kế tiếp còn có một đợt chữa trị dài dòng.
Tôi cùng Chu Tuấn Việt đúng hẹn đi lãnh chứng nhận ly hôn.
Từ Cục Dân Chính ra, Vương Lôi trang điểm, mặc váy dài màu trắng đơn bạc, chờ ở cửa Cục Dân Chính.
Còn cầm theo giấy tờ tùy thân và sổ hộ khẩu.
Tôi nhìn đều cảm thấy buồn cười, giơ di động lên: “Sao, các người hôm nay chuẩn bị đi đăng ký kết hôn?”
Vương Lôi ánh mắt sáng quắc, đi níu tay Chu Tuấn Việt: “A Việt, chọn ngày chi bằng nhằm ngày.”
“Không phải anh đã nói sẽ cả đời che chở em sao?”
19
Chu Tuấn Việt lui ba bước, vội vàng giải thích với tôi: “Tống Nguyệt, em đừng hiểu lầm.”
“Tôi lúc trước cũng đã nói rõ ràng với cô ta.”
Tôi cười: “Không cần giải thích, chúng ta đã ly hôn, hiện tại anh cùng ai lêu lổng, đó là tự do của anh.”
Tôi nắm áo khoác thật chặt.
Sau khi trị bệnh bằng hoá chất, bởi vì nhanh chóng gầy đi, tôi trở nên rất sợ lạnh.
Chu Tuấn Việt chạy nhanh cởi áo khoác ra phủ thêm cho tôi.
Bị tôi một phen đẩy ra: “Không cần, tôi ngại dơ!”
Vương Lôi vuốt ve cánh tay, nhu nhược đáng thương: “A Việt, em cũng lạnh.”
Chu Tuấn Việt chán ghét mở miệng: “Lạnh thì cô mặc nhiều vào.”
Tôi đăng chứng nhận ly hôn chứng lên vòng bạn bè.
Sau đó là các chú bác quen biết gọi điện thoại đến.
Chu Tuấn Việt tự mình thành lập công ty, rất nhiều khách hàng đều là bạn cũ của ông ngoại và ba.
Các trưởng bối đều quan tâm hỏi: “Đang êm đẹp, sao lại ly hôn?”
Tôi trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng bâng quơ: “Chú Triệu, không giấu gì ngài, kỳ thật cháu ly hôn với anh ta, là bởi vì anh ta ngoại tình!”
“Cháu mới vừa ở bệnh viện tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất xong, mắc bệnh giống ba cháu.”
“Cái gì?” Bên kia điện thoại đột nhiên cất cao giọng, “Được, việc này chú biết rồi.”
……
Kỳ thật nhận được chứng nhận ly hôn ngày đó, tôi chỉ muốn tuyên cáo cho toàn thế giới.
Chỉ là lại sợ Chu Tuấn Việt sẽ đổi ý.
Chú Triệu cùng dì Trương ngày hôm sau liền đến bệnh viện thăm tôi.
Dì Trương kéo tay của tôi, một phen nước mũi một phen nước mắt: “Đứa nhỏ này, sao mệnh khổ như vậy.”
Khi rời đi, bọn họ ở dưới lầu chạm mặt Chu Tuấn Việt.
Tôi đứng ở bên cửa sổ, nhìn dì Trương mắng hắn không ngóc nổi đầu.
Hắn cúi đầu thật sâu, một câu phản bác cũng chưa nói.
Đêm đó, dì Trương nhắn tin cho tôi: “Tiểu Nguyệt, chú Triệu hủy bỏ hợp tác với Tiểu Chu rồi.”
Sau khi ba chết, Chu Tuấn Việt thành lập một công ty khác.
Hắn tưởng tự mình xông ra một mảnh thiên địa, buồn cười chính là, đa số khách hàng bên ngoài vẫn là bạn cũ của ba tôi.
Chú Triệu hủy bỏ hợp tác, như là đẩy ngã tấm bài đầu tiên.
Càng ngày càng nhiều khách hàng bắt đầu đổi ý.
Không muốn ký hợp đồng, hoặc là mọi cách làm khó dễ.
Tưởng Tranh cảm khái: “Nhóm chú bác còn rất chiếu cố cậu.”
Chiếu cố chỉ là phần ít.
Nguyên nhân chính, đó là Chu Tuấn Việt mang ơn ba tôi, cư nhiên thành bạch nhãn lang.
Ai dám yên tâm cùng bạch nhãn lang hợp tác?
Cùng với lo lắng ngày nào đó bị cắn một ngụm, không bằng cách xa đầu sói này.
Tưởng Tranh nhìn tôi chằm chằm: “Tống Nguyệt, cậu thật sự trưởng thành.”
“Nếu có thể buông quá khứ, thì phải sống tốt, chúng ta đã xin cốt tủy, chỉ cần phù hợp, cậu có thể sống đến một trăm tuổi.”
Ngoài cửa sổ, vườn hoa nguyệt quý vừa lúc nở rộ.
Tôi thu hồi ánh mắt, gật đầu: “Ừ, đem hết toàn lực mà sống.”
Chu Tuấn Việt vẫn thường xuyên tới bệnh viện.
Bất quá hầu hết thời gian, hắn đều ở dưới lầu, gọi điện thoại thỉnh cầu từng khách hàng hồi tâm chuyển ý.
Lại thấp giọng cầu xin ngân hàng thư thả thời gian.
Phòng ở cùng xe bị đem đi thế chấp, nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Lúc trước hắn được mọi người chiếu cố, thoả thuê mãn nguyện.
Không nghĩ tới ngân hàng cho vay có thể phê chuẩn, là bởi vì tôi là vợ hắn, trong tay nắm đủ tài sản.
Hiện giờ công ty về hắn, nợ nần tự nhiên cũng là của hắn.
Mấy năm nay xuôi gió xuôi nước, sợ là hắn cũng quên chính mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng.
Hiện giờ, hắn hiểu rõ chưa?
Hôm nay hộ lý đẩy tôi xuống tản bộ.
Vừa lúc hắn từ cây cối đi ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn mấp máy môi, cười khổ một tiếng: “Chắc em cũng nghe nói, công ty của tôi bị chặt đứt tài chính.”
“Vài nhân viên nòng cốt mang theo người phía dưới từ chức, hiện tại ai trong công ty cũng hoảng sợ.”
Tôi giương mắt nhìn hắn, không nói một lời.
Hắn run rẩy môi, đột nhiên một phen bổ nhào vào trước xe lăn, ngưỡng mặt cầu xin: “Tống Nguyệt, chúng ta phục hôn đi!”
“Là tôi sai rồi, đều là tôi sai, cầu xin em kéo tôi một phen, cầu xin em cứu tôi.”
20
Lúc hắn mới vừa thành lập công ty, khi không kéo được khách hàng, là tôi bồi hắn đi rủ rê bạn cũ.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn: “Anh cảm thấy, từng mắc sai lầm đau đến xương tủy, tôi còn có thể phạm lần thứ hai sao?”
Môi Chu Tuấn Việt tái nhợt: “Tôi, tôi biết em sẽ không giúp tôi nữa.”
“Sao tôi có thể hai lần đều thua trong tay của súc sinh được chứ?”
Hắn ngữ khí càng thêm suy sụp: “Vương Lôi, cô ta tìm được bạn trai mới rồi, cũng cùng tôi đoạn tuyệt lui tới.”
Tôi thật sự cười chết.
“Trước kia không phải cô ta nói, vô luận có nghèo khó, cô ta đều sẽ luôn bên anh sao?”
Chu Tuấn Việt hổ thẹn mà siết chặt nắm tay: “Là tôi mắt bị mù, Tống Nguyệt, người chân chính bên tôi, chỉ có em.”
“Nhưng tôi……”
Tôi đánh gãy lời hắn, quay đầu lại nhìn về phía hộ lý: “Trở về đi, thật đen đủi!”
“Ngu ngốc, hiện tại sáng mắt rồi thì có ích lợi gì?”
Tôi gõ gõ cái bàn, nói với Tưởng Tranh: “Cậu tìm người điều tra giúp tớ, bạn trai hiện tại của Vương Lôi là ai, ở đâu.”
Lúc trước bởi vì trị bệnh bằng hoá chất rất khó chịu, tôi chưa kịp ra tay quản cô ta.
Rất mau, Tưởng Tranh mang về tin tức cho tôi.
Nếu không nói trà xanh vẫn là có chút thủ đoạn.
Cô ta tìm bạn trai này, tuy nói đã 35, nhưng đã từng kết hôn.
Nhưng gia cảnh không tồi, có ba ngôi nhà.
Tài sản thế nào cũng đến ngàn vạn.
Vương Lôi là giáo viên tiểu học, là chủ nhiệm lớp con của hắn, bởi vậy hai người dần quen biết nhau.
Tôi nghĩ cách có được phương thức liên hệ, gửi tin nhắn cho nam nhân đó.
Kể đúng sự thật những “Công tích vĩ đại” của Vương Lôi mấy năm nay .
Ngày hôm sau cô ta liền tìm đến tôi, hồng mắt rống: “Tống Nguyệt, mày dựa vào cái gì làm như vậy?”
“Chu Tuấn Việt tao đã cho mày, mày vì cái gì phá hư tình cảm của tao?”
Bộ dáng tức muốn hộc máu này.
Thật là cảnh đẹp ý vui.
Tôi vô cùng vui vẻ: “Tôi chỉ là lễ thượng vãng lai. Tôi trước kia mù quáng, hiện tại đã không còn.”
“Cô đoán thế nào, tôi lại trở nên có thù tất báo, tính toán chi li.” Tôi cười tủm tỉm nhìn cô ta, “Tôi không ngừng muốn phá hư cô lần này, về sau chỉ cần cô yêu đương một lần, tôi liền kể đúng sự thật cho đối phương biết……”
Cô ta tức giận đến mức cả người phát run.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Mày sẽ hối hận, Tống Nguyệt.”
Cô ta cư nhiên còn phản kích.
Đăng video ngắn, than thở khóc lóc.
Kể rằng tôi dựa vào có tiền, lúc trước chia rẽ cô ta và trúc mã, hiện giờ lại hắt bát nước bẩn vào cô ta, hại cô ta lục đục tình cảm.
Bởi vì vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều mắng chửi tôi.
21
Tôi trở tay liền vứt giấy đăng ký kết hôn của Chu Tuấn Việt và tôi ra, còn có đoạn video trước cửa Cục Dân Chính kia, cô ta làm trà xanh nhắn tin cho Chu Tuấn Việt.
Chu Tuấn Việt bình luận: Là tôi sai, chuyện này vợ trước của tôi không có trách nhiệm gì.
Dư luận nhanh chóng quay đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK