Hạ Hành Châu trăm triệu không ngờ tới sau khi mình trở về, vén sa liêm lên nhìn thấy cảnh tượng làm người ta đỏ mặt một phen như vậy.
Mấy ngày hôm nay thời tiết chuyển nóng, lại không thua kém gì so với Đại Thử *(Nắng to), nên tất cả mọi được mặc xuân sam đơn bạc.
Giờ phút này váy sam thon gọn kia của Giang Minh Chỉ không có ràng buộc của vạt áo, khép hờ trên bờ vai mượt mà của nàng muốn rơi không rơi xuống.
Áo lót màu hồng nhạt cứ thế lộ nửa phần phật sau trung y, cùng rơi vào trong mắt Hạ Hành Châu, còn có một mảnh trập trùng trắng tuyết.
Hạ Hành Châu vốn muốn dời tầm mắt đi, ai ngờ nữ lang tóc mây rủ xuống phía đối diện lại nghiêng đầu một cái, hỏi hắn: " Bồi ta chơi được không."
Nói một cách công bằng, Giang Minh vẻ ngoài xinh đẹp.
Lúc này gò má trắng nõn của nàng vì tác dụng của dược tính mà đỏ hồng mặt, diễm lệ trong đó, không thể nói nên lời. Mấy lọn tóc vì ra mồ hôi mà dính lên trên má, sóng mắt lưu chuyển, càng lộ ra mị thái liên hồi.
Cái tay Hạ Hành Châu nắm chặt sa liêm siết chặt hơn, cúi người hỏi nàng: "Phu nhân muốn ta bồi người thế nào đây?"
Hắn cho rằng ý thức của nàng vẫn còn thanh tỉnh, vốn cũng có ý muốn trêu nàng.
Nào biết Giang Minh Chỉ giờ phút này như uống rượu giả, ăn nấm độc, đừng bàn đến ý thức, đến lí trí cũng không còn nữa luôn rồi.
Nên ngay sau khi hắn nói xong, Giang Minh bất ngờ dùng tay phải kéo lấy cổ hắn.
Hạ Hành Châu chỉ cảm giác trên môi lướt qua một quẹt mềm mại, kèm theo mùi thơm hương đào trên người nàng.
Tim hắn như thể bị ném vào vại giấm chua --- vừa chua vừa căng lên.
Loại cảm giác chua trướng này mau chóng dạo khắp toàn thân, sau đó tràn đầy buồng tim, khiến nó nảy lên cuồng loạn, cho dù thầm niệm tâm pháp cũng không có cách nào áp chế được.
"Ha ha ha, mặt ngươi đỏ rồi nè."
Giang Minh Chỉ thả hắn ra, không ổn định thân thể, cả người ngã ngửa trên giường.
Nhưng vì tay trái bị trói, cổ tay trái nàng không gỡ ra được, cứ thế bị siết chặt lấy.
Hạ Hành Châu vốn dĩ còn đang ngây ngẩn, nghe thấy Giang Minh Chỉ rên lên một tiếng, lại nhìn thấy cổ tay trái nàng bị ma sát ra hai vệt đỏ chót, hình như bị rách da rồi.
Hắn rõ ràng nhận rõ hành vi của Giang Minh Chỉ lúc này không đúng, vẫn cứ cởi giây trói rên chân tay nàng ra.
"Phu nhân người nghe thấy lời ta nói không?"
Hạ Hành Châu muốn dỗ nàng ăn giải dược hoàn, song hắn không biết Giang Minh Chỉ sau khi thoát khỏi dây thừng có bao nhiêu đáng sợ.
Giang Minh Chỉ mắt thấy tiểu ca ca xinh đẹp dùng chìa khóa mở còng tay ra, lập tức nhào tới đè ngã đối phương.
"Ngươi có chìa khóa, là ngươi trói ta." Nàng la hét rồi nhìn Hạ Hành Châu một mặt kinh ngạc dưới thân, cười xấu xa, "Ta muốn trừng phạt ngươi!"
Nàng nói xong, vậy mà trực tiếp đưa tay lột xiêm y của hắn.
Hạ Hành Châu dở khóc dở cười, vội cong thân muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy vai trái đau xót --- Giang Minh Chỉ hung dữ cắn hắn một miếng.
Đau, như thể bị mồ hôi ra xót lên, còn có hơi chút tê ngứa.
Hình như như thế Giang Minh Chỉ còn thấy chưa đã nghiền, gặm, cắn, cọ xát, cào lên da thịt kia.
Nàng không qua loa chút nào, đến các kiểu kỹ năng nghành nghề cũng đều lấy ra sử dụng rồi.
Trong con ngươi Hạ Hành Châu rơi xuống một mảnh rậm rạp, hai tay nắm chặt lấy bả vai Giang Minh Chỉ, lành lạnh nói: "Ta không phải là Liễu Hạ Huệ, Phu nhân nếu trêu chọc như vậy---"
Giọng điệu hắn nghiêm túc cảnh cáo.
Nhưng mà lời hắn còn chưa dứt, Giang Minh Chỉ lại nhào lên lần nữa, lại phát động công kích về phía bả vai bên phải của hắn.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ lại cắn một miếng to nữa, vai phải đột nhiên bị vật gì đó mềm mại ướt át dính lên, hơi thở nữ tử phất qua, hơi ngứa.
Nghe thấy Giang Minh Chỉ nhỏ giọng nói: "Vết thương, đau không?"
Nàng đang nói tới một vài vết thương nhẹ cũ để lại sẹo.
"Thổi thổi là không đau nữa rồi."
Nàng lại nhỏ giọng lẩm nhẩm, thổi một cái.
Không biết chạm tới chuyện gì đau lòng, nàng lại nằm trên vai Hạ Hành Châu khóc thút thít hu hu: "Nhưng vẫn rất đau đó, còn để lại sẹo nữa."
Một ngụm khí lạnh, lại khiến cho chỗ da thịt nơi kia trong chốc lát cảm thấy bị thiêu đốt. Cái cảm giác chua trướng kỳ dị kia lại ập tới, khiến tim hắn nhảy loạn, khiến cho hắn không khỏi bóp lấy eo của người trong ngực, muốn hất nàng ra.
Xúc cảm trên tay mềm mà trơn nhẵn, nước mắt của nàng rơi trên vai, vẫn còn nóng hổi.
Hầu kết Hạ Hành châu trượt một vòng, trong lòng chua trướng cực kỳ. Hắn siết chặt thêm sức lực trên tay, bỗng nhiên không muốn thả ra nữa.
27
Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Hạ Hành Châu khắp người toàn vết đỏ, nằm ở bên cạnh ta.
Ai hiểu nổi cơ chớ.
Ai đậu méo hiểu được ta có bao nhiêu tan vỡ cơ chứ!
Gần như là bộ dạng bị kinh hãi vô cùng, ta bật dậy như một con cá chép, thức dậy liền dùng cả tay lẫn chân bò xuống giường.
Hạ Hành Châu như thể bị ta làm tỉnh giấc, lông mi rung động, chợt từ từ mở mắt.
Hắn mắt lim dim buồn ngủ, trong mắt còn hiện ra hơi nước, bình tĩnh nhìn sang: "Phu nhân, sắc trời còn sớm."
"Không còn sớm nữa, không còn sớm nữa." Ta chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, co cẳng muốn chuồn, lại nghe thấy Hạ Hành Châu sâu kín nói: "Phu nhân đêm qua---"
Ta lại lập tức nghiêng đầu nhìn hắn, vội vàng biện bạch nói: "Ta đó là do dược vật phát tác, chớ không được mà trách ta nha."
"Chúng ta chắc là chưa thật sự, ờm, chuyện kia chứ?"
Hắn không nói gì, hơi nhíu mày.
Không dám nhìn dấu vết trên người hắn thêm nữa, cố làm ra vẻ gọi Xán Nhi tới rửa mặt chải đầu cho ta, sau đó trực tiếp chạy ra khỏi nhà.
"Xuân Mãn Lệ kia của Cổ Tán Lệ đến nay đã buôn bán phát đạt.
Ta đến đó nói chuyện với Cổ Tán Lệ, sau khi xem thật kỹ càng tỉ mỉ hóa đơn lại chạy thẳng tới chùa Lộc Minh.
Chẳng qua đến ngay cả Xán Nhi cũng không biết rốt cuộc ta đi Xuân Mãn Lâu làm gì.
Ta quyết định trú lại chùa mấy ngày, làm giảm đi chút lúng túng.
Xán Nhi không biết ta đang trốn cái gì, vẫn cứ nghe theo lời phân phó của ta ngoan ngoãn trở về lấy y phục thay giặt.
Không ngờ, Hạ Hành Châu lại đi cùng Xán Nhi tới chùa Lộc Minh.
Mưa xuống, Hạ Hành Châu đứng che dù ở dưới hiên, không đi vào phòng.
"Phu nhân, là do Vi phu lại làm sai chuyện gì rồi sao?"
Mưa lớn rơi trên mặt dù, tạo thành tiếng vang tùng tùng.
Vạt áo Hạ Hành Châu đã ướt hết một nửa.
Ta vừa định muốn bảo hắn nhanh về nhà chút đi, lại nghe thấy tiéng hắn ho khan, trong lòng không nỡ, liền bảo hắn vào phòng.
Xán Nhi thấy ta để hắn vào trong, cười híp mắt thủ thỉ bên tai ta: "Em cũng thu dọn mấy bộ y phục của cô gia rồi."
Nàng nói xong liền chạy mất, để lại mình ta với Hạ Hành Châu mắt to trừng mắt nhỏ.
Ta ho khan một tiếng, bảo Hạ Hành Châu mau đi thay y phục khô ráo.
Phòng khách của chùa bày biện đơn giản, không có bình phong hoặc rèm che đậy. Ta không thể làm gì khác hơn ngoài quay người không nhìn tới.
Tai nghe thấy tiếng ma sát quần áo soàn soạt truyền tới từ phía sau người, ta lại nhớ tới một màn nhìn thấy lúc sáng, cảm giác trên mặt phát sốt.
Lúc này Hạ Hành Châu đột nhiên gọi ta.
Nghiêng đầu nhìn, Hạ Hành Châu còn chưa mặc quần áo xong, đưa sống lưng về phía ta.
Tay hắn đưa ra sau chuyển tới một hộp thuốc mỡ: "Làm phiền Phu nhân bôi thuốc lên dùm ta."
Chột dạ nhận lấy thuốc mỡ, ngón trỏ ta chấm một ít thuốc thoa lên những vết cắn, vết cào kia.
Càng thoa mặt ta càng nóng.
Lại phát hiện thấy chỗ xương bả vai trái có một vết phỏng to chừng bàn tay ta, tuy rằng đã khỏi, vết thương lại không trơn nhẵn như những nơi khác.
"Đây là, vết bỏng lúc nhỏ trong trận hỏa hoạn năm xưa bị phỏng đây sao?"
Hạ Hành Châu nói phải, ta chạm nhè nhẹ một chút, đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay.
Lúc còn nhỏ, lúc ta ở nhờ nhà đại bá cứ luôn ăn không no.
Có một lần nhân lúc người lớn không ở nhà, liền tự mình đứng trên băng ghế đẩu dài, mở ga vặn bếp nấu mỳ.
Thao tác không đúng cách, một nồi nước sôi nghiêng đổ vung vãi hết.
Lúc ta tránh không kịp, nước sôi tạt hết lên đùi, để lại một mảng vết sẹo bỏng.
Đau đớn lúc đó, khắc cốt ghi tâm, tựa như lúc này hãy còn cảm nhận được.
Lúc ấy Hạ Hành Châu, chắc chắn cũng rất đau nhỉ.
Đột nhiên cảm thấy cần gì phải sợ hắn chứ, chuyện hắn khởi binh tạo phản trong sách là chuyện rất nhiều năm sau này.
Bây giờ hắn không quyền không thế, tất cả đều có thể thay đổi.
Ta lại nghĩ mình cần gì phải làm thánh mẫu, rời đi không chỉ là vì đề phòng Hạ Hành Châu, càng là vì tự do.
Rời đi thì vẫn cần phải rời đi, chỉ là trước khi đi thì đối tốt với hắn chút.
Vào đêm, ta và Hạ Hành Châu nằm trên giường trong chùa nói chuyện phiếm, sau đó ta dần dần ngủ say.
Bởi vì giường trong chùa quá nhỏ, ta lại có ý muốn kéo dài khoảng cách với hắn, thế nên nửa người nằm treo lơ lửng bên mép giường.
Đợi tới lúc Giang Minh Chỉ ngủ rồi, hô hấp sâu hơn, Hạ Hành Châu liền đưa tay kéo nàng vào bên trong một chút.
Giang Minh Chỉ thuận thế động một cái, cánh tay với cẳng chân đè lên người hắn luôn.
Trước đây ở nhà, giường rất lớn, Giang Minh Chỉ cứ luôn cuốn chăn thành một đoàn ngoan ngoãn ngủ ở trong đó, chắn ra một khoảng cách rất lớn với Hạ Hành Châu.
Lần này lại gần như là dán vào lấy nhau.
Hạ Hành Châu không tách cánh tay nàng ra, ngược lại nằm nghiêng thân, có hơi buồn cười nhìn nàng: Nói ngủ là ngủ luôn, ngược lại không để cái gì trong lòng cả.
Hương ngọt nhàn nhạt tràn ngập.
Hạ Hành Châu hoảng hốt nhớ tới lúc đêm qua ôm nàng vào trong lòng, hương ngọt kèm theo hơi ấm của nàng, thấm vào lòng người.
Nhớ tới chuyện này, hắn có hơi khô miệng, nhấc lên một lọn tóc của Giang Minh Chỉ, cuốn vòng vòng trên đầu ngón tay.
Hắn nghĩ, lúc tàn sát hết tất cả người Giang gia, có thể giữ lại một mạng này của Giang Minh Chỉ.
Dù sao cũng sẽ không để nàng biết là do hắn làm.
28
Kết quả của cuộc thi được đưa ra, Hạ Hành Châu chính là Giải Nguyên*(1).
Giải nghĩa: người thi đỗ đầu của kỳ thi Hội được gọi là Giải Nguyên theo lịch sử xưa TrungQuốc có ghi. ( mọi người ai muốn đọc thêm có thể vào link bên dưới để đọc thêm.
https://phatgiaobaclieu.com/khoa-cu-xua-o-trung-quoc-tran-phuoc-thuan/#:~:text=Thi%20h%C6%B0%C6%A1ng....
Lúc tin vui báo đến trong nhà, đương nhiên tràn ngập niềm vui.
Ngay cả người phụ thân lâu rồi chưa lộ diện kia của ta cũng tới.
Đẹp mặt mũi ông cha tiện nghi, lần này con rể trúng trạng nguyên, vui tới mặt mày hớn hở, thậm chí còn đưa theo hắn ra ngoài xã giao làm quen mạng giao thiệp.
Ngay sau đó Hạ Hành Châu mấy ngày nay đi đều trở về rất muộn.
Mỗi lần ta đều giữ lại một ngọn đèn cho hắn, vừa xem thoại bản vừa đợi hắn.
Chẳng qua mấy lần đều ngủ quên như chết.
Ngay sau thi Hội chính là thi Đình, Hạ Hành Châu không phụ sự mong đợi của mọi người, đạt được hạng nhất, được Hoàng thượng bổ nhiệm làm Thám Hoa.
Ông cha tiện nghi vui tới suýt nữa cười rơi cả răng hàm, một nhà bọn ta đều rất vui mừng, trừ Giang Huệ.
Nàng ta cười miễn cưỡng, lúc nhìn ta bất ngờ còn có che giấu thêm chút căm hận, chắc là cảm thấy ta đoạt đi phu quân vừa anh tuấn vừa tài hoa như thế.
Lạy luôn, đây chính là do nàng ta tự mình nhường lại cơ đấy.
Vừa qua thi Đình, tham gia xong yến Văn hỉ, liền phải vào Hàn Lâm.
Chẳng qua là năm nay Hoàng thượng đột nhiên có ý tưởng khác, hắn muốn phái hạng nhất đi nhâm chức ở các châu huyện trước một năm.
Hạ Hành Châu lại bị hộ bộ phái đi tới huyện Ngộ Tiên, đảm chức Huyện lệnh.
Giống như trong sách viết, Hạ Hành Châu sẽ bắt đầu một đời triều dâng sóng dậy tại huyện Ngộ Tiên.
Trong sách, nguyên thân cũng không đi theo Hạ Hành Châu đến đảm nhiệm, ngược lại ở lại Kinh thành sống ph óng đãng với những tên đàn ông khác.
Sau đó huyện Ngộ Tiên xảy ra động đất, Hạ Hành Châu làm yên lòng dân chúng rồi giúp bọn họ xây lại nhà ở, nhận được khen thưởng của Hoàng đế, từ đây một bước lên mây.
Lúc động đất Hạ Hành Châu bị thương rất nghiêm trọng, trong sách viết Giang Huệ phái người đi chăm sóc hắn.
Lần này cho dù có nói gì ta cũng sẽ đi theo tới huyện Ngộ Tiên, không cho Giang Huệ cơ hội, rời khỏi Giang phủ cùng lúc, có một số việc càng dễ làm hơn.
Trước khi đi huyện Ngộ Tiên, phải trở về Cù Châu một chuyến, nơi ấy ta không muốn đi lắm.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là --- tham gia săn bắn mùa xuân.
Hạ Hành Châu nằm trong hàng được mời, ta làm đích thứ nữ cũng được mời.
Ngày săn bắn mùa xuân hôm đó, Hạ Hành Châu cùng với hai người Tiến Sĩ khác đều bồi bên cạnh Hoàng thượng.
Ta ấy, thì bồi Thất công chúa đi xem thanh niên chưa thành hôn trong bãi.
Quen biết với Thất công chúa, nhờ vào Xuân Mãn Lâu của Cổ Tán Lệ.
Công chúa yêu thích món ăn ở trong đó, ta ở đấy vừa gặp như đã quen với nàng, liền xem như bạn bè.
Nàng là đứa con nhỏ tuổi nhất, được sủng ái nhất của Hoàng đế. Tuy đã thành hôn, những vẫn nuỗi rất nhiều trai lơ.
Con người nàng nhanh mồm nhanh miệng, từng trực tiếp nói với ta không thích phu quân người khác, nếu không đã bắt trói Hạ Hành Châu lên giường mình luôn rồi.
Ta kinh ngac, đây là lời có thể nói trước mặt sao?
Thế là càng thích nàng ấy hơn.
Xem xong tiểu lang quân, công chúa tự mình đi tìm thú vui.
Ta cưỡi ngựa, đeo cung tên cũng muốn thử đi nhắm trúng đích một chút.
Trước đây vì giành một nhân vật trong phim truyền hình, ta đã từng khổ luyện cưỡi ngựa bắn tên cơ đấy, chỉ có điều vẫn bị thua bởi kẻ đọc không rõ lời kịch đi cửa sau.
Kéo dây thừng lên, nhưng lại thấy Hạ Hành Châu bị mấy tên thanh niên cẩm vây quanh đi tới, đều muốn so tài bắn cung với hắn.
Hạ Hành Châu không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu, bày tỏ hắn bệnh lâu ngày không thích hợp vận động kịch liệt, không biết những thứ này.
Mọi người cảm thấy vô vị, rồi rời đi hết.
Trong đó có một kẻ không có mắt, đi tới bên người ta còn phỉ nhổ với đồng bạn, nói Hạ Hành Châu là một kẻ mọt sách trông được nhưng không dùng được.
Ta lập tứ kéo cung lắp tên, một mũi tên đánh vỡ phát quan của hắn, rồi sau đó vô tội nói: "Xin lỗi nha, trượt tay."
Người nọ vốn dĩ đuối lý, cộng thêm hiểu biết quan hệ của ta với công chúa, thân phận của ta còn đặt ở đấy.
Hắn ta chỉ trợn mắt một cái, rời đi với đồng bạn.
Hạ Hành Châu buồn cười nói: "Đây là đang xả giận cho ta sao?"
"Xem như là thế đi, nói ngươi không tốt, trên mặt ta há chẳng phải không có ánh sáng?"
Hắn nhìn thấy cung tên của ta, ngạc nhiên nói: "Người học thuật cưỡi ngựa bắn tên lúc nào thế?"
Ta không muốn giải thích thêm, đưa tay về phía hắn: "Đến đây, ta dạy ngươi cưỡi ngựa."
Hạ Hành Châu hơi sửng sốt, chợt cong bờ môi, đưa tay ra nắm lấy tay ta: "Được."
Hắn ngồi sau lưng, ta giục ngựa đi tới rồi chỉ cho hắn kẹp bụng ngựa như thế nào, khống chế lực đạo siết dây cương nên thế nào.
Hạ Hành Châu học rất nghiêm túc, khoác hờ trên eo ta, dựa theo lời ta nói mà làm.
Bất tri bất giác hai người bọn ta đã đi sau vào trong rừng.
Gặp dịp ngày xuân, trăm hoa đua nở, các loại cây hoa trong rừng mĩ lệ như ráng mây ngũ sắc vậy.
Ta chỉ cho hắn thấy, người sau lưng cười khẽ, giơ tay lên nhận một đóa hoa rụng đặt ở trong lòng bàn tay ta.
Còn muốn đi sâu vào trong, Hạ Hành Châu lại nói trời sắp mưa rồi, không bằng quay trở về đi.
Nào biết vừa quay lại không bao lâu, phía sau đột nhiên có mấy người phi ngựa vùn vụt qua, trong miệng la hét: "Ngựa của Ngũ điện hạ nổi điên rồi!"
"... Rơi xuống núi..."
Ta không khỏi nghiêng đầu đối mắt với Hạ Hành Châu, lại thấy hắn dùng ống tay áo che lên đầu ta.
"Mưa rơi rồi, Phu nhân."
Trận mưa này tới quá đột ngột, tin tức Ngũ điện hạ rơi xuống núi càng thêm đột ngột.
Hoàng thượng tức giận, sai người nhất định phải tìm thấy người.
Tất cả mọi người ở đây đều lo lắng đề phòng, không khí cực kỳ ngột ngạt.
Tìm, từ ban ngày tới ban đêm, mai cho dến khi chạng vạng ngày kế cũng không có chút tin tức nào.
Ngay lúc Hoàng đế lại muốn nổi giận tiếp, có thị vệ lại báo, nói là tìm thấy người rồi.
Ý thức Ngũ vương gia thanh tỉnh, nhưng bị thương nhẹ.
Chỉ là lúc tìm thấy vương gia, bên người hắn còn có một vị nữ tử bất tỉnh.
- -----------
Lời của editor: đã bảo sẽ ra nốt phần cuối nhưng tự nhiên nghĩ lại:> thui chia ra thành hai phần:>>