Dù sao thì họp lớp ai cũng nói chuyện theo nhóm, cũng không ai chú ý tới chỗ chúng tôi, tôi lập tức ghé vào tai Chu Sí nhỏ giọng giải thích:
“Thật ra… cũng không được xem như là bạn trai cũ của chị.”
Tôi giải thích một câu mơ hồ, nhưng mà, Chu Sí lại ngẩng đầu liếc Giang Lâm một cái, sau đó cúi đầu nhìn tôi: “Cho nên, là chị yêu đơn phương sao?”
“...”
Sự thật đúng là như thế, nhưng cậu ấy cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ?
Tôi cũng muốn giữ thể diện mà, ok?
Thấy tôi không nói gì, dường như Chu Sí coi như là tôi đồng ý, cậu ấy cười nhẹ một tiếng, cầm tay tôi.
“Lúc trước mắt nhìn của chị không tốt lắm, nhưng mà bây giờ có tiến bộ rồi.”
Nói rồi, cậu ấy lại dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi một cái.
Rất ngứa.
Tôi ngẩng đầu trừng mắt với cậu ấy, nhưng Chu Sí không những không tém tém lại, mà còn táo bạo hơn, nắm chặt tay tôi, bắt đầu mò lên phía trên.
Chít tịt mà.
Dưới bàn, tôi vội vàng giữ tay cậu ấy, cũng nhỏ giọng quát: “Đừng nghịch!”
Có bạn trai cún con kém tuổi chắc là trải nghiệm như thế này nhỉ, luôn luôn trong trạng thái… tình cảm mãnh liệt, mọi lúc mọi nơi đầu có thể làm mình đỏ mặt tía tai.
Cũng may là buổi họp lớp này cũng được tính là hài hòa, mọi người nhiều năm không gặp, còn có thể ngồi xuống cười nói tâm sự, cũng là chuyện hiếm có.
Hôm nay, không biết là ăn phải cái gì mà bụng hơi đau, tôi nhíu mày, đành phải bỏ miếng xương sườn vừa gắp xuống mâm, quay sang nói với Chu Sí: “Chị đau bụng, đi WC nhé.”
“Em đi với chị.”
Chu Sí cũng buông đũa, giọng điệu dịu dàng.
“Không cần.” Cơn đau ở bụng càng ngày càng rõ ràng, tôi nắm lấy tay cậu ấy, ghé vào tai cậu ấy nói nhỏ:
“Chị sợ khi mình không có ở đây bọn họ sẽ nói xấu chị, em ở đây canh giúp chị đi.”
Chu Sí hơi sửng sốt, bất đắc dĩ mà cười nói: “Được rồi, vậy có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Nói xong, tôi gần như là chạy vụt đi.
Vừa ôm bụng vừa vọt vào nhà vệ sinh, giải quyết chuyện hệ trọng của đời người.
…
Rửa tay xong, ra khỏi nhà vệ sinh, tôi lại gặp được một người.
Giang Lâm.
Anh ta đứng cách nhà vệ sinh hai bước chân, tôi hơi ngỡ ngàng, mặt lập tức đỏ lên. Lúc nãy, tôi vừa mới đi vệ sinh ở ngay gian đầu tiên, bị tiêu chảy, không biết là anh ta có nghe thấy tiếng gì không.
Bởi vì xấu hổ, tôi gật gật đầu với anh ta rồi muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà, mới vừa vòng qua chỗ anh ta thì lại bị nắm chặt tay
Giống tình tiết trong phim thần tượng thế nhờ…
Tôi hít sâu một hơi, xoay người nhìn anh ta: “Có việc gì không?”
Giang Lâm lẳng lặng nhìn tôi, mày nhíu lại, cuối cùng từ từ thả lỏng tay, nhẹ giọng nói: “Nhiều năm không gặp, cậu xinh đẹp hơn rồi.”
Tôi bị anh ta chọc cho tức cười: “Cho nên, cậu chờ tôi ở cửa nhà vệ sinh nữ, chỉ là để nói cái này thôi sao?”
Thật ra, khi nói chuyện với cậu ta, trong lòng tôi cũng dấy lên nhiều cảm xúc.
Nhiều năm trước, người đau khổ chờ đợi ở góc trường học, là tôi.
Ở cửa lớp, ở sân thể dục, ở sân bóng rổ…
Nhưng Giang Lâm lại là một trap boy chuyên nghiệp, nói đủ lời lập lờ nước đôi, khiến tôi tin tưởng mãnh liệt rằng anh ta cũng yêu tôi.
Kết quả là, ngoảnh đi ngoảnh lại anh ta lại yêu đương với hoa khôi lớp, cũng xa lánh tôi. Dù ai hỏi gì, anh ta đều nói là tôi chủ động theo đuổi anh ta, mà anh ta không đành lòng làm tổn thương tôi, nên mới không nói rõ ra.
Lấy lại tinh thần, tôi phát hiện Giang Lâm đang lẳng lặng nhìn tôi.
Nói thật thì, mấy năm nay Giang Lâm không hề biến dạng gì cả, nét mặt vẫn còn bóng dáng của năm đó.
Nhưng mà —-
Sau khi gặp trai đẹp cấp bậc của Chu Sí, rồi nhìn lại Giang Lâm, nhìn thế nào cũng cảm thấy kém sắc.
“Băng Băng, thật ra, sau này tớ vẫn luôn thấy hối hận, thật đấy.”
Giang Lâm nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, từ từ nói:
“Sau khi ở bên Trình Nguyệt, thật ra tớ không hề vui vẻ chút nào, sau khi tốt nghiệp thì lập tức chia tay, bởi vì tớ vẫn luôn nhớ tới cậu.”
“Băng Băng.” Anh ta nhìn tôi, thấp giọng hỏi: “Cậu trai đến đây cùng cậu, thật ra là em trai cậu đúng không?”
Càng nhìn càng thấy nực cười.
Hoặc là anh ta quá khờ, hoặc là cảm thấy tôi quá ngốc, thật sự cho rằng mấy lời nhỏ nhẹ chỉ đủ lừa học sinh tiểu học này có thể trêu đùa tôi như năm đó sao?
Nhớ tôi?
Nếu nhớ tôi, thì trước đó sao không nói?
Nếu không phải mấy năm nay chị đây lột xác thành công, chỉ e là sau lần họp lớp này, anh ta sẽ cùng người khác chế nhạo, trêu đùa rằng cô gái ngày trước theo đuổi anh ta, bây giờ càng ngày càng xấu.
Khi tôi đang sắp xếp ngôn từ để trả lời, thì chỗ ngoặt hành lang bỗng truyền đến một giọng nói: “Lời tôi vừa nói ở trong phòng, anh nghe không hiểu à?”
Là Chu Sí.
Cậu ấy chậm rãi đi tới, lập tức đi tới trước mặt tôi, một tay khoác hờ lên vai tôi, một tay khác trực tiếp nắm lấy cằm tôi.
“Chu Sí…”
Tôi không rõ cậu ấy định làm gì, nhưng mà còn chưa kịp hỏi thì cậu ấy đã hôn xuống.
Hôn một cái, Chu Sí ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Lâm, khóe môi cong lên: “Anh đã gặp cặp chị em nào như thế này chưa?”
Giang Lâm không nói gì, vẻ mặt khó coi.
“Người anh em.” Chu Sí tiến lên trước hai bước, vỗ vỗ vai anh ta. “Nếu mà thật sự thích, thì năm đó sao không nói? Bây giờ chị ấy trở nên xinh đẹp thì lại chạy theo để tán, nếu anh dám trực tiếp theo đuổi tôi còn nể anh là đàn ông đích thực, đằng này lại chạy tới WC nữ để chen chân vào mối quan hệ của người ta, đúng là mất mặt.”
Mày Giang Lâm nhăn lại đến mức có thể kẹp chết ruồi, hung hăng trừng mắt lườm Chu Sí, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không thốt nên lời.
Chủ yếu là, tuy Chu Sí nhỏ tuổi hơn anh ta, nhưng lại cao hơn anh ta gần nửa cái đầu. Bởi vì thường xuyên tập luyện thể hình, nên có thể thấy rõ đường cong cơ bắp rắn chắc ở cánh tay cậu ấy.
Tôi thầm nghĩ, có thể là Giang Lâm đã thầm đánh giá trong lòng, cuối cùng lúng túng không làm gì được.
Thấy anh ta chỉ đen mặt không nói lời nào, Chu Sí lắc đầu, ôm tôi xoay người rời đi.
Thật ra tôi thấy hơi khó hiểu, nên nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay cậu ấy: “Sao em biết là chị trở nên xinh đẹp hơn? Em đã thấy ảnh chụp chị hồi đi học đâu, nhỡ đâu chị đẹp từ trong trứng thì sao?”
Chu Sí đột nhiên cười.
“Chị à, nếu thời đi học chị đẹp thật, thì với cái nhân phẩm kia của anh ta, có lẽ chị đã bị bắt đi rồi.”
Tôi: …
Nói thế nào nhỉ? Hợp lí quá…
Ngay sau đó, Chu Sí đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Nhưng mà, hiện tại lại có lợi cho em rồi.”
Khi sắp đi tới cửa, tôi thuận miệng hỏi cậu ấy: “Sao em lại ra ngoài tìm chị thế?”
“À…”
Chu Sí nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Sau khi chị đi, cái cô hoa khôi lớp gì đó đột nhiên xích lại gần, nói với em là —-”
“Cô ta muốn dùng số tiền lớn để bao nuôi em.”
Số tiền lớn? Bao nuôi?
Tôi nhíu mày, sau khi nhìn Chu Sí một lúc lâu, thì nhỏ giọng nói:
“Cô ta ra giá bao nhiêu?”
Chu Sí nhướng mày mà cười: “Thế nào? Cảm thấy nguy hiểm sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải, hay là em chịu thiệt một chút, chia cho chị ít tiền…”