Đương nhiên là Phương Vân báo cảnh sát rồi.
Khoảnh khắc xe chạy băng băng trên quốc lộ, chúng tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đang vang lên ở phía sau cách đó không xa.
Sắc mặt của tài xế ngay lập tức thay đổi.
Trì Vọng bình tĩnh hôn lên mái tóc tôi: “Không sao, cắt đuôi bọn họ là được.”
Tài xế cắn chặt răng. Anh ta không dám khuyên nhưng lại không thể không khuyên:
“Cậu Trì, nơi đây không phải là thành phố Giang.”
“Ở nơi này, nếu gặp phải chuyện gì, bên trên không có ai che chở được.”
Trì Vọng nghe như không nghe, vẫn ôm chặt lấy tôi.
Anh ấy vuốt v e gương mặt tôi, nhẹ nhàng kề sát vào tai tôi mà nói:
“Bé ngoan, anh không giống như Cố Bạc Xuyên đâu.”
“Em nhìn xem, anh ta nghe thấy Phương Vân không yêu mình nữa thì ngay lập tức suy sụp và từ bỏ.”
“Anh lại khác. Cho dù bây giờ em không yêu anh nhưng sau này cũng sẽ yêu anh.”
“Cho dù không yêu anh, em cũng phải chết cùng anh.”
Anh ấy hôn tôi: “Em đã hứa là sẽ ở bên anh mãi mãi, có đúng không?”
Trong xe chìm vào im lặng một lúc lâu.
Tôi nói: “Trì Vọng, em đã hứa là sẽ ở bên anh mãi mãi.”
“Nhưng tiền đề là anh chịu cưới em.”
Cơ thể của Trì Vọng bỗng chốc cứng đờ.
Đó là những ngày vui thuở ban đầu, cực kỳ ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức tôi và anh ấy đều sắp quên rồi.
Lúc ấy, tôi vẫn chưa nhận ra mình là thế thân, ngây thơ trao cho Trì Vọng một trái tim chân thành.
“Trì Vọng, bạn thân của em mua một viên kim cương rất to màu hồng phấn, em rất thích. Sau này, khi anh cầu hôn em, anh có thể dùng kim cương màu hồng phấn làm nhẫn hay không?”
“Trì Vọng, hôm nay em thấy một bé gái đáng yêu như cục bột vậy! Sau này chúng ta sinh con gái được không?”
Trì Vọng ôm eo tôi, hôn lên đó.
“Sao cũng được.”
“Anh nghe theo em hết.”
...
Không còn quãng thời gian thuần túy tốt đẹp như vậy nữa.
Trong xe, tôi dùng chút sức lực cuối cùng để hôn Trì Vọng:
“Sao nào?”
“Anh rửa tay gác kiếm, kết hôn với em.”
“Em sẽ thực hiện lời hứa, mãi mãi ở bên cạnh anh.”
17
Lúc Phương Vân tìm thấy tôi, tôi đang ngẩn người ngồi trong một công viên nhỏ trồng đầy hoa hồng.
Cậu ấy nhào lên ôm chầm lấy tôi rồi khóc lóc: “Cậu dọa tớ sợ chết mất hu hu hu, nếu cậu chết thì tớ không biết phải làm sao bây giờ...”
Tôi đẩy cậu ấy ra: “Phắn đi. Đừng tưởng là tớ không nghe thấy rằng cậu từng suy xét bỏ rơi tớ vì Cố Bạc Xuyên.”
...
Sau khi khóc đã đời, Phương Vân nghe tôi kể lại mọi chuyện đã qua.
Cậu ấy trợn mắt, không dám tin:
“Vậy nên Trì Vọng cứ thế mà buông tha cho cậu?”
Tôi nói:
“Ừm.”
“Nhưng Trì Vọng không phải là kẻ điên à? Tớ cứ nghĩ cho dù có chết, anh ta cũng muốn chết chung một chỗ với cậu chứ.”
Tôi mỉm cười, gió thổi khô nước mắt, trái tim tôi trống rỗng: “Tớ hiểu Trì Vọng.”
“Anh ấy thà chết chung với tớ cũng không muốn cưới tớ.”
Không có ai hiểu rõ dã tâm của Trì Vọng hơn tôi.
Trì Vọng là con ngoài giá thú của nhà họ Trì.
Nói đúng hơn là mẹ của Trì Vọng từng là thư ký của bố anh ấy, sự ra đời của anh ấy là kết quả của một lần bị c**ng bức.
Nhưng không một ai tin.
Tất cả mọi người đều mắng chửi mẹ của Trì Vọng, nói rằng nữ thư ký gợi cảm này quyến rũ cấp trên, muốn dựa vào cái thai để được gả vào hào môn.
Mẹ của Trì Vọng đã qua đời vì bị bạo lực lạnh từ lâu.
Khi đó, Trì Vọng mới 7-8 tuổi.
Anh ấy dập đầu trước mộ của mẹ mình, thề rằng từ nay về sau, mục tiêu lớn nhất cả đời của anh ấy là tiến về phía trước bằng mọi giá.
Tuy xuất thân không sạch sẽ, nhưng nhìn thấy anh ấy thật sự rất giàu có, có rất nhiều thiên kim nhà giàu chịu liên hôn với anh ấy.
Tôi chỉ đang nhắc nhở anh ấy, anh ấy đã vì tôi mà làm ầm ĩ đến như vậy.
Chẳng lẽ là muốn từ bỏ mười mấy năm phấn đấu trước kia hay sao?
“Không phải là anh ấy buông tha cho tớ, anh ấy chỉ buông tha cho bản thân mình.”
Tôi nhẹ nhàng nói với Phương Vân.
18
Hai năm sau đó, tôi không hề gặp lại Trì Vọng.
Người này tựa như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Mỗi ngày, tôi và Phương Vân đều cười hi hi ha ha, sống mơ mơ màng màng.
Thi thoảng, tôi sẽ hỏi cậu ấy một câu ngẫu nhiên: “Lúc trước, cậu nói với Cố Bạc Xuyên những lời này, rốt cuộc là thật lòng hay chỉ dối lòng để cứu Hứa Văn?” Mỗi lần như vậy, Phương Vân đều giả vờ như không nghe thấy được, ngay lập tức kéo tay của chàng trai phục vụ bên cạnh: “Bàn tay này của anh không tệ, có tướng phú quý!”
Tôi cũng không tra hỏi nữa, chỉ mỉm cười cho qua.
...
Rất lâu sau.
Tôi cuối cùng cũng gặp lại Trì Vọng.
Khi đó, tôi và Phương Vân đang cùng nhau tản bộ hóng mát trong một công viên, bỗng dưng tôi nhìn thấy một chiếc moto đang đậu bên kia đường.
Liếc mắt nhìn sang, tôi thấy Trì Vọng.
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vẫn đẹp trai và u ám như trước.
Anh ấy bước đến: “Thật trùng hợp.”
Anh ấy không đến tìm tôi, chúng tôi chỉ vô tình chạm mặt.
Tôi nghe nói có con gái của một vị phó chủ tịch thành phố Cẩm chỉ mới ngẫu nhiên gặp mặt Trì Vọng một lần mà đã đem lòng yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, đòi sống đòi chết.
Đối với Trì Vọng, đây là một cơ hội cực kỳ tốt.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh đến đây gặp bạn gái à?”
Anh ấy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao lại không đi vậy?”
“Anh hơi lo lắng một chút nên dừng lại ở đây hút một điếu thuốc.” Anh ấy quơ quơ điếu thuốc mùi bạc hà trong tay, sau đó tính dập tắt điếu thuốc theo bản năng.
Đây là thói quen của anh ấy. Hô hấp của tôi không được tốt. Mới đầu, anh ấy còn trách tôi nũng nịu, nhưng sau này, mỗi khi đang hút thuốc mà nhìn thấy tôi, anh ấy đều sẽ dập tắt điếu thuốc.
Chúng tôi cùng chìm vào im lặng trong chốc lát.
Trì Vọng thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp, em có muốn tâm sự một chút hay không?”
Phương Vân nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
Lúc này, Phương Vân mới chủ động rời khỏi: “Tớ ra quán cà phê chờ cậu.”
Tôi và Trì Vọng cùng nhau tản bộ suốt một đoạn đường.
Giữa đường, chúng tôi đi ngang một sạp bán kem, trong que kem ốc quế khổng lồ có mấy viên kem.
Nếu là tôi của trước kia, chắc chắn tôi sẽ làm nũng đòi Trì Vọng mua cho tôi.
Lần này, tôi không đòi nữa, nhưng Trì Vọng lại chủ động bước lên mua cho tôi một cây kem.
Anh ấy muốn đưa cho tôi.
Tôi khựng lại một chút, vừa mỉm cười vừa nói: “Cảm ơn anh, nhưng mà…”
“Em có thai rồi. Gần đây, bác sĩ không cho em ăn kem.”
Có lẽ là tôi hoa mắt.
Tay của Trì Vọng hơi hơi run lên.
Nhưng gần như là ngay giây tiếp theo, anh ấy đã nở nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Vậy à.”
Anh ấy cầm cây kem ốc quế khổng lồ, lặng lẽ nói.
“Vậy anh đi gặp bạn gái đây.” Anh ấy nói.
Một bé trai chạy lại, thèm thuồng nhìn cây kem trong tay Trì Vọng.
Tôi nói: “Tặng cho nó đi. Dù sao em cũng không ăn được.”
Trì Vọng khựng lại một chút rồi nói: “Được.”
Anh ấy đưa cây kem cho bé trai.
Bé trai nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh!”
Sau đó cầm kem chạy đi xa.
Khoảnh khắc này, hoàng hôn ở nơi đây đang mạ vàng lên những đoá hoa hồng, phảng phất như màu sắc sẽ không bao giờ phai.
Tôi nghe thấy Trì Vọng nói: “Tạm biệt.”
Tôi cũng nói: “Tạm biệt.”
Anh ấy đội nón bảo hiểm, ngồi lên moto, biến mất dưới ánh hoàng hôn.
Không biết từ khi nào, Phương Vân đã bước đến bên cạnh tôi.
“Sao lại lừa Trì Vọng vậy?”
Tôi chưa kết hôn, cũng không có thai.
Tôi thở dài: “Anh ấy đến đây để đi xem mắt.”
“Việc liên hôn này rất quan trọng đối với anh ấy. Nhà họ Trì luôn mong anh ấy có thể cưới một người vợ đến từ giới chính trị để tẩy trắng xuất thân không mấy sạch sẽ của anh ấy.”
“Cơ hội quan trọng như thế này… Tớ không nên làm anh ấy phân tâm thêm nữa.”
Phương Vân ôm tôi: “Có khó chịu không?”
“Không khó chịu.”
“Cậu thật sự không còn yêu Trì Vọng nữa?”
“... Cố Bạc Xuyên bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, anh ta muốn gặp cậu, chẳng lẽ cậu không tính đi gặp anh ta hay sao?”
“... Thôi, đi uống rượu đi.”
“Đi thôi.”