Sau một lúc lâu, anh ta chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng, không chút để ý cười nói: “ Chỉ là trò chơi mà thôi, sao lại cho là thật? Trên đời này, người phụ nữ đáng để tôi yêu còn chưa xuất hiện!”
Có lẽ là do dị ứng nặng thêm, hô hấp của tôi càng thêm dồn dập, dường như giây tiếp theo sẽ nghẹt thở mà chết.
“Tôi đã nói rồi, lãng tử hồi đầu không phải tác phong của Cửu gia chúng ta, hơn nữa Cửu gia, có phải cô gái kia rất lẳng lơ, lãng mạn không, sao lại xứng để anh chơi lâu như thế, hay là anh chơi xong để chúng tôi thử xem…”
Lời còn chưa dứt, Chu Kinh Trì đã đá người đó ngã xuống đất, quơ lấy chai bia trên bàn đạp vào đầu, mảnh thủy tinh b.ắ.n lên làm bị thương khóe mắt của anh ta.
Nhưng hình như anh ta không hề phát hiện, ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn một vật chết.
“Cô ấy không phải người mà các người có thể nhắc đến.”
Mọi người sợ tới mức im lặng, cũng không ai dám tiến lên kéo Chu Kinh Trì ra, sợ dẫn lửa thiêu thân.
Có người đột nhiên nhắc tới tên của tôi: “Cửu gia, đừng đánh nữa, lát nữa còn phải đi bệnh viện, anh cũng không muốn Thẩm Uyển nghi ngờ chứ…”
Nghe vậy, quả nhiên Chu Kinh Trì tỉnh táo lại, ý bảo mọi người câm miệng, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của tôi.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên sáng lên, sau đó tiếng kêu vang lên trong phòng.
Thấy thế, tôi vội vàng nhấn nút cúp máy, bước nhanh ra ngoài nhưng lại bị anh ta gọi lại.
“Chờ một chút.”
Nhất thời, tim tôi đập như sấm, mặt trở nên trắng bệch…
“Bỏ khẩu trang xuống.”
Nghe vậy, thân thể tôi cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
Chu Kinh Trì không chút thương tiếc kéo khẩu trang của tôi xuống, nhìn chằm chằm mặt tôi một hồi lâu.
Cũng may, mặt của tôi đã sưng đến mức nhìn không ra bộ mặt vốn có.
“Gương mặt này của cô nhìn thật ghê tởm... Cút đi!”
Nói xong, anh ta lấy khăn tay, ghét bỏ lau ngón tay của mình, sau đó ném cái khăn tay giá trị xa xỉ kia vào thùng rác.
Anh ta ném khăn tay như ném đi sự tôn trọng cuối cùng của tôi.
Cửa còn chưa khép kín đã có người hỏi Chu Kinh Trì coi tôi là gì.
Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, mỉm cười nói: “Lúc nhàm chán đùa giỡn đồ chơi nhỏ mà thôi, nhìn cô ta dần dần không phòng bị với tôi từng chút một, sau đó lại đẩy cô ta xuống vực sâu, không phải rất thú vị sao?”
Mọi người cười vang, nhao nhao khen anh ta trâu bò.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, cả người run rẩy.
Cảm giác nghẹt thở ập tới ngực, làm cho tôi không thể đứng thẳng.
Tôi rất muốn đẩy cánh cửa này ra, lớn tiếng chất vấn anh ta.
Năm năm nay anh ta giả bộ có mệt không.
Nhưng khoảng cách thân phận khiến tôi phải ép cơn giận xuống, anh ta không phải người tôi có thể đắc tội.