Edit: Suggar Daddy
“Vị vương phi đó tên là Doris, là một người phụ nữ phát điên vì khát khao được sống… Cô ta rất thông thạo ma thuật đen, tôi lo lắng cô ta sẽ làm hại đến em.”
Antan ôn tồn xoa đầu Abis, lại không kìm được mà hôn nhẹ lên trán của cậu một cái.
“Cô ta muốn lấy trái tim của tôi sao?”
Cậu bé thờ ơ cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy, trái tim của hạt giống tội lỗi là liều thuốc bổ tuyệt vời cho sự bất tử, hơn nữa Doris còn chưa biến thành người bất tử, cho nên cô ta rất cần dùng nó để hoàn thành nghi lễ. Trái tim của em có lẽ là thứ mà hiện giờ cô ta đang cần nhất.”
“Vậy thì, anh Antan à, tại sao anh không giết tôi? Trái tim của tôi ăn rất ngon mà!” Đột nhiên Abis đứng dậy, cưỡi lên người Antan và vỗ ngực một cách đầy tự hào.
“Làm sao tôi có thể…” Antan cũng ngồi dậy, vòng tay qua cổ Abis, sau đó bổ nhào về phía trước, đè Abis ở dưới cơ thể của anh: “… nỡ làm vậy với em chứ?”
Sau đó, anh lại đặt một nụ hôn lên giữa đôi lông mày xinh đẹp của Abis.
“Hừ…” Abis phồng má tỏ ý bực bội, lúc Antan muốn hôn thêm một cái nữa, thì cậu phụng phịu quay đầu sang chỗ khác và từ chối nụ hôn của anh.
Đúng là trẻ con mà…
Antan không nhịn được mà bật cười khanh khách.
Khi gần đến tuổi trưởng thành, triệu chứng khát máu của Abis ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Theo như lời của Antan thì điều này là hết sức bình thường, bởi vì Abis có một thể chất rất đặc biệt, cho nên hạt giống tội lỗi của họ trước khi trưởng thành đều vô cùng yếu ớt, cậu gần như không có sức lực chống trả khi đối mặt với nguy hiểm, hơn nữa còn phải dựa vào máu thịt để kìm nén sự kích động kỳ dị ở trong lòng. Nhưng sau khi trưởng thành thì khác, không những triệu chứng khát máu sẽ cải thiện hơn, mà sức mạnh lại còn tăng lên nhanh chóng, đến lúc đó sẽ chẳng còn mấy người có thể làm hại được họ.
Chỉ là hầu như không có hạt giống tội lỗi nào có thể sống được đến tuổi trưởng thành.
Abis không còn thấy thỏa mãn với máu thịt của một mình Antan nữa. Gần đây cậu lúc nào cũng gắt gỏng quăng tay chân đứt lìa của Antan một cách loạn xạ, thậm chí còn đập đến nát nhừ rồi vốc lấy và đem bón cho cây cối ở bên ngoài. Có hôm cậu còn moi nội tạng của Antan ra và đút cho côn trùng sâu bọ ăn, một lần nọ thì móc mắt của Antan ra rồi tung tẩy chơi đùa, cũng có khi cậu dùng răng nhọn chọc thủng cổ của Antan rồi thong thả thưởng thức dòng máu ào ạt chảy ra từ động mạch.
Đánh đập, quan hệ tình dục và chặt từng khúc đều đã không còn có thể dập tắt được sự hung ác càng ngày càng tàn bạo của cậu, thậm chí Abis còn không thèm mở miệng nói ra một lời nào, mỗi ngày sau khi bình tĩnh lại, cậu sẽ nhốt mình trong phòng, lặng lẽ tách rời con rối mà Antan đưa cho cậu, rồi sau đó tự mình vá lại nó.
Cậu không phải là quái vật thì là cái gì chứ?
Ngay cả lý trí của mình, cậu cũng sắp sửa đánh mất rồi.
Đôi khi, cậu cũng nghĩ đến chị gái của mình, nhưng dáng vẻ người chị trong ký ức đã không còn dịu dàng và hiền lành nữa. Chị ấy đang tắm trong bể máu, khuôn mặt trông vẻ rất đau khổ, nhưng Abis lại cảm thấy người chị như thế này thật đẹp biết bao. Bạn đang đọc t𝘳𝓾𝗒ện tại [ TRÙMTR U𝙔ỆN.𝑽N ]
Màu đỏ thật sự là màu sắc đẹp đẽ nhất trên trời này.
Trái lại, Antanacia rất hạnh phúc, chỉ cần có thể ở gần Abis thì anh đã cảm thấy vui vẻ rồi. Điều này dễ khắc chế hơn khi cậu còn là một đứa trẻ, có lẽ bởi vì trong lòng Abis, cậu vẫn hy vọng có thể duy trì được tính người của mình. Nhưng dạo này đứa trẻ ấy gần như mỗi ngày đều có đầy đủ tất cả nhu cầu, điều đó khiến Antan càng muốn hưởng thụ niềm hạnh phúc vô bờ bến trong nỗi đau đớn, giống như là đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống, mỗi ngày đều đắm chìm trong giấc mơ đẹp tươi mang tên Abis, giấc mơ ngọt ngào đến mức anh không hề muốn tỉnh dậy.
Có lẽ từ lâu bản thân anh đã trở thành kẻ bệnh hoạn rồi.
Nhìn khuôn mặt yếu ớt của mình trong gương vì đã phải sử dụng khả năng hồi phục nhiều lần, Antan không nhịn được nhếch khóe môi lên mà nở một nụ cười ngọt ngào.
Khả năng của người bất tử không phải là mạnh mẽ tuyệt đối. Mặc dù chỉ còn lại một sợi tóc cũng có thể hồi sinh hoàn toàn, nhưng tổn thương thể xác càng nặng, thì càng phải dùng nhiều khả năng hồi phục, khi đó tốc độ và chất lượng hồi phục của bất tử sẽ giảm xuống, nếu chậm hơn nữa thì có khi phải mất đến hàng trăm năm mới có thể khôi phục lại trạng thái hoàn toàn bình thường.
Antan vén những cọng tóc lòa xòa ở hai bên thái dương lên và chỉnh sửa lại chiếc áo choàng đen trên người, thật hiếm khi anh không diện những bộ âu phục tinh tế cầu kỳ mà chỉ mặc bộ quần áo tương đối đơn giản, thậm chí chiếc áo choàng đen này lại có hơi xuề xòa.
Anh quyết định giết một vài người và mang đến cho Abis.
Hạt giống của tội lỗi được sinh ra là để phân xử loài người.
Tất cả bản năng và khả năng của họ là để hủy diệt loài người. Khi còn nhỏ, họ khát máu, tàn bạo, thiếu sự đồng cảm và giết người không chút do dự, thậm chí không giết người thì sẽ không thể chịu đựng nổi. Khi trưởng thành, dù có trở nên hùng mạnh, họ cũng sẽ đem trí thông minh và sự quyến rũ đã phát triển vượt trội của mình ra để trợ giúp hạt giống tội lỗi tận dụng bản thân tốt hơn trong công cuộc dẫn dụ nhân loại đến bờ vực diệt vong.
Vì vậy, Antan cũng biết rằng sau khi bị đè nén bao nhiêu năm qua, Abis đã không giết thêm một người nào nữa ngoại trừ chị gái của cậu, đây là kết quả của việc cố gắng kiểm soát bản thân của đứa trẻ này. Nhưng những ngày gần đây thật sự rất thảm, lúc tuổi trưởng thành đang đến gần, khả năng tự khống chế bản thân của Abis đã giảm xuống và cậu bắt đầu cảm thấy chơi vơi ở gần biên giới của sự mất kiểm soát.
Cũng đã đến lúc cho bé cưng “ăn người khác” rồi.
Đối với Antan, săn bắt con người là một việc không hề khó và cũng chẳng hề có cảm giác tội lỗi nào. Người dân trong những thôn làng và thị trấn nhỏ không có sức đánh trả, thỉnh thoảng có một vài kị sĩ gai góc hoặc là mấy tên pháp sư, nhưng bọn họ đều không phải là đối thủ của Antan. Antan nhẹ nhàng giết bọn họ, xác chết của họ được xử lý còn gọn gàng sạch sẽ hơn là lúc còn sống, sau đó tất cả đều được chuyển cho Ma vương nhỏ ở sâu trong cánh rừng tối tăm như cống phẩm.
Tất cả đều là vì Antan không muốn Abis phải tự tay giết người.
Antan rất kín đáo, ít nhất là anh nghĩ như vậy. Abis nhìn “món quà tuyệt vời” hiếm có này mà không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, cậu chỉ thản nhiên đón nhận tất cả, yên lặng hý hoáy đùa nghịch với toàn bộ xác chết, giống như đạo diễn múa rối, cậu dùng ma pháp để điều khiển những thể xác vốn đã mất linh hồn từ lâu, rồi bắt đầu tự biên tự diễn một vở kịch, trong khi Antan ung dung ngồi sang một bên và đệm đàn dương cầm cho vở kịch của cậu.
Tiếng nhạc buồn và chậm rãi vang lên, bức màn từ từ kéo ra.
Một người phụ nữ với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, mặc một chiếc váy dài màu trắng đang tự bóp cổ mình và thảm thiết kêu lên: “Ôi, hãy để tôi chết đi!”
“Tại sao, tại sao tôi vẫn còn sống? Chắc hẳn đây là lời nguyền độc ác nhất, tôi đã chịu đủ khổ nạn này rồi!”
Theo lời nói của cô gái, âm nhạc cũng đúng lúc trở nên nặng nề và buồn bã, dường như đang đè nén nỗi đau đớn vô tận, tiếng đàn nặng trình trịch, từng nốt đều nặng như dùi trống.
Phía sau cô gái là một người đàn ông cao lớn bước ra từ bóng tối, chàng trai ôm lấy eo của cô gái.
Ánh đèn “phựt” một tiếng sáng lên, chàng trai bắt đầu màn trình diễn của mình: “Shields Payer, xin em đừng chết.”
“Tôi sẽ ôm em, sẽ tiếp cho em thêm sức mạnh, xin em hãy sống!”
“Nếu em vẫn cứ muốn chết, vậy thì tôi chỉ có thể giam em lại mà thôi!”
Shields Payer nói: “Thật là nực cười! Hooper, anh lấy tư cách gì mà muốn cứu tôi?”
“Mạng sống của tôi là do tôi quyết định, hãy buông tay tôi ra đi, cầu xin anh đấy, thần linh sẽ không quan tâm đến một người tội lỗi như tôi đâu.”
“Hãy để tôi chọn cái chết! Cuộc sống là gánh nặng của tôi, tôi không muốn sức mạnh của anh, tôi chỉ muốn sớm rời khỏi thế giới đáng ghét và ghê tởm này.”
Đột nhiên tiếng đàn dồn dập và mỗi lúc một nhanh hơn, chi chít dày đặc giống như gió lớn gào thét, thác mưa ào ào bỗng như ngưng tụ, vừa có chút quái dị, lại có hơi hài hước, theo lời thoại và diễn xuất bừng bừng khí thế đem câu chuyện bất thình lình đẩy đến cao trào.
Cô gái mặc váy trắng hung hăng dùng ngón tay chọc thẳng vào da và xuyên qua xương thịt, sau đó máu tanh tung tóe bắn ra, nhuộm đỏ cả mái tóc dài xinh đẹp và bộ váy trắng tinh của cô gái.
Giọng nói đau buồn của Hooper vang lên: “Shields Payer, Shields Payer tội nghiệp của tôi!”
“Tại sao em lại đưa ra một lựa chọn ngu ngốc như vậy!”
“Tôi biết em đã phạm sai lầm, tôi sẽ giúp em chuộc tội và cùng em đối mặt mà, tại sao lại chọn sự chia ly vĩnh viễn chứ? Tôi đã không thể chịu đựng được sự đau khổ này nữa!”
Chàng trai ôm xác cô gái váy trắng, vuốt ve vết máu trên người cô gái, sau đó rút ra một con dao găm từ thắt lưng, dứt khoát vung tay cắt thẳng vào cổ họng của mình.
Hooper nói: “Shields Payer ơi… Tôi đến đây… Tôi đến tìm em đây…”
Hai cái xác cùng rơi xuống, bọn họ ôm lấy nhau, khuôn mặt đã tái xanh từ lâu, nhưng vẻ mặt lại ung dung đến lạ thường, như thể đang tuyên bố vở kịch đã kết thúc, cảm ơn và chào khán giả.
“Tính tinh, tinh tình.” Tiếng đàn yếu dần.
Abis nhìn xác chết trước mặt và nở một nụ cười hài lòng hiếm thấy. Cậu quay đầu lại nhìn Antan, chớp chớp đôi mắt đỏ rực xinh đẹp và nở nụ cười hồn nhiên và dễ thương.
Antan há hốc mồm, không nói được lời nào.
Nơi rừng tối không có ánh sáng mặt trời, ánh trăng vẫn như trước đây, gội rửa mảnh đất cằn cỗi này như thường lệ và cũng vẫn như trước, ánh trăng không mang lại một chút sự sống nào cả.
Tiết mục hài hước đã kết thúc, nhưng các bạn diễn thật sự của họ vẫn còn đang ở trên sân khấu.
Antan hít một hơi thật sâu, anh chạm vào phím đàn một cách vô thức, không kìm được sự di chuyển các ngón tay dạo lên một bản serenade nhẹ nhàng và vui tươi.
Tiếng đàn dương cầm du dương réo rắt, trong veo và khoan khoái, không buồn không lo, làm lay động lòng người. Trong ánh trăng trắng bạc, phím đàn dương cầm màu trắng đã xóa sạch ranh giới với ánh trăng, dường như ngay cả âm điệu cũng trở thành màu của ánh trăng, đẹp đẽ và uyển chuyển chỉ trong chớp mắt.
Antan hơi cụp mắt xuống, từ đầu đến cuối đều không nói lời nói. Anh tiếp tục chơi đàn, anh nghĩ mình hiểu suy nghĩ của Abis, nhưng bản nhạc này là thứ anh muốn tặng cho Abis.
Antan bắt đầu định kỳ đi săn con người cho Abis. Abis không từ chối nhưng lại càng ngày càng thấy ngột ngạt. Cậu thường nhìn ra ngoài cửa sổ và dành nhiều thời gian để ngẫm nghĩ, không biết là cậu đang suy nghĩ những chuyện gì. Antan hoàn toàn không thể lấy được bất kì thông tin gì từ miệng của Abis, đứa trẻ này thật sự quá tinh ranh rồi.
Antan kéo bao tải, bên trong đó chính là thu hoạch của ngày hôm nay. Thị trấn cách dinh thự của anh không gần lắm, với tốc độ của anh muốn đi đến nơi cũng phải mất hơn mười phút. Trên đoạn đường này Antan vẫn luôn đi vô cùng cẩn thận. Anh sợ mình không thể bảo vệ được Abis.
Quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu, đánh rơi một chiếc lông vũ màu đen nặng nề rồi lại nhanh chóng xuyên qua tầng không, bay đi nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Hình như gió đang thổi nhanh hơn.
Trong nháy mắt Antanacia nín thở, anh vươn tay đón được chiếc lông vũ kia, ra vẻ tự nhiên nhìn quanh bốn phía vài lần, trên mặt làm như không có chuyện gì, anh kéo lấy cái túi, giữ vẻ mặt tự nhiên tiếp tục bước lên phía trước. Chỉ là hướng đi đã chệch khỏi mục đích ban đầu từ lâu rồi.
Không thể để cho Bé Cưng bị phát hiện được.
Đảm bảo hướng đi đã hoàn toàn sai lầm, Antanacia mới tiến hành cảm nhận lại bốn phía. Sau khi xác nhận hoàn toàn không có hơi thở khác, anh mới quyết định thật nhanh từ bỏ thân xác này, sau đó anh dùng thuật dịch chuyển mấy lần. Dùng tốc độ khủng khiếp về đến nhà không một chút dấu vết nào.
Anh nhất định phải quay về, phải đi nhắc nhở Abis chú ý cẩn thận. Có lẽ bọn họ lại phải dọn nhà rồi.
Thế nhưng mà vừa về đến nơi, vừa mở cửa ra, đột nhiên Antan trợn to hai mắt nhìn, anh sững sờ đứng yên tại chỗ, cả người lạnh toát.
Anh nhìn thấy một cảnh tượng khiến hai mắt của anh phải rách ra.
Tạm biệt đàn con non.
Một người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp đang thân mật ôm lấy một thiếu niên đẹp đẽ tinh tế. Còn ôm thiếu niên kia đặt lên sàn nhà lạnh buốt, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của thiếu niên. Trên tay cô ta cầm theo một cây đũa thần có hình thù kỳ dị không rõ ràng. Cây đũa thần cắm thẳng xuống dưới đất, bên trong dường như có một tầng hơi thở ma pháp đang chấn động, có vẻ như đang hấp thu cái gì đó trên cơ thể của thiếu niên.
Ở sau lưng cô ta, đoàn pháp sư Ô Ương Ương mặc áo bào màu đen che kín mặt đã đứng chiếm hết khoảng không gian bé nhỏ này. Lúc Antan vừa mới bước vào khu vực này, bọn họ cùng lúc quay người lại, bày ra tư thế nhìn về chủ nhân chân chính của dinh thự này.
“… Doris.”
Antan cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này.
“Đã lâu không gặp, Antanacia.”
Cô gái vẫn nằm trên người Abis, dáng vẻ dịu dàng mềm mại không xương. Cô ta quay đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhìn qua thì đoán chắc khoảng hai mươi tuổi, chính là độ tuổi hào hoa phong nhã nhất.
Danh Sách Chương: