Tôi hơi nghi ngờ: “Giao cho cậu? Cậu có chắc chắn không?”
Lạc Ôn Tuyết cười bí ẩn với tôi: “Cậu không biết đâu, tôi mỗi ngày đều phát trực tiếp, cũng có chút danh tiếng. Dạo này có một người âm thầm tặng quà cho tôi mà không nói gì, hôm nay xem điện thoại của cậu mới hiểu, cái avatar và nickname đó, gặp phải những chuyện này, chắc chắn là Dương Thước. Tôi đoán cô ta sắp không nhịn nổi nữa, sẽ đến tìm tôi trong hai ngày tới. Tôi sẽ dạy cô ta một phương pháp cho ma quỷ nhập vào, để Phong Trạch nhập vào cô ta. Yên tâm, tôi sẽ không bán đứng cậu đâu.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
Nghe Lạc Ôn Tuyết nói vậy, tôi mới hiểu ra, nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ: “Cậu lại có lòng tốt như vậy? Có điều gì khuất tất không?”
Lạc Ôn Tuyết nghe vậy thì nổi cáu: “Hả, trong lòng cậu tôi là người như thế sao? Dù sao kiếp trước cũng vì lỗi lầm của tôi mà hại cậu, cậu là bạn thân của tôi, tôi chắc chắn không thể để cậu chịu thiệt lần nữa.”
Thấy tôi vẫn không tin tưởng, Lạc Ôn Tuyết nở một nụ cười đê tiện: “Hơn nữa, không phải cậu nói Dương Thước mấy năm qua tích cóp được kha khá tài sản sao? Dám ăn h.i.ế.p bạn thân của tôi, còn muốn để cậu chịu đựng, hừ, tôi phải làm cho cô ta đau một trận mới được.”
Tôi cười với cô ấy: “Hèn chi, hóa ra là nhắm vào túi tiền của người ta. Dù sao, việc làm ăn cũng là tôi giới thiệu cho cô, kiếp trước tôi đã c.h.ế.t một lần rồi, tôi phải nhận phần lớn, 3-7.”
Lạc Ôn Tuyết lập tức nổi cáu: “Cậu nói gì vậy? Nếu là người khác thì sao có lòng tốt như vậy? Tôi trước đây đã dạy cậu cách nuôi quỷ mà không lấy thù lao đâu.”
“4-6, thế là xong.”
“Ma quỷ nhập vào dễ nhất là tìm người có mệnh cách chí âm, Dương Thước là mệnh cách chí dương, để ma quỷ nhập vào cô ta khó khăn lắm, còn phải tốn công sức của tôi vài năm nữa...”
“5-5, không thể thấp hơn nữa.”
Nói xong, tôi đứng dậy đi ra ngoài, để lại Lạc Ôn Tuyết đứng đó lẩm bẩm.
“5-5 thì 5-5 vậy, dù sao tôi cũng không thiệt...”
8
Chưa đầy vài ngày sau, Lạc Ôn Tuyết đã gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc “ok”.
Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết.
Cô ấy tiếp tục gửi cho tôi một chuỗi tin nhắn thoại:
“Dương Thước và Hạ Tinh Tinh đã hẹn gặp nhau tối nay. Tôi chắc chắn sẽ đến, nhận tiền thì phải làm việc, tâm linh không phải trò đùa. Cậu có đến không? Đây là dịp hiếm có trăm năm mới có một lần đấy.”
Tôi lập tức trả lời: “Đương nhiên phải đến rồi, tôi đã c.h.ế.t vì hai người bọn họ một lần rồi, sao có thể không xem tận mắt được? Gửi cho tôi vị trí đi.”
Khi đồng hồ điểm giờ Tý, tôi theo chỉ dẫn của Lạc Ôn Tuyết uống thuốc che chắn âm khí, gọi xe đến địa điểm được chỉ định.
Vừa xuống xe, tôi đã bị kéo mạnh từ phía sau.
Quay lại, tôi thấy là Lạc Ôn Tuyết.
Cô ấy bí hiểm chỉ về một tòa nhà bỏ hoang: “Nơi này là địa điểm chí âm hiếm có, rất phù hợp để quỷ nhập vào. Tôi đã chọn lựa kỹ lưỡng.”
Tôi nhìn theo tay chỉ cô ấy chỉ, thấy một cô gái ngồi trên bậc thềm, Dương Thước đang từ từ tiến về phía cô ấy.
Cô gái đó chắc chắn là Hạ Tinh Tinh.
Dương Thước đang bị theo sau bởi một hình bóng gần như trong suốt, mơ hồ.
Tôi chỉ vào cái bóng và hỏi Lạc Ôn Tuyết: “Cái đó là gì? Có phải là Phong Trạch không?”
Lạc Ôn Tuyết gật đầu: “Nơi này là âm địa, lại đúng giờ Tý, cậu đã uống thuốc che chắn ánh sáng mặt trời, nên có thể nhìn thấy quỷ. Hơn nữa, Phong Trạch đã được cung cấp tinh huyết, sắp thành quỷ dữ rồi, tự nhiên sẽ dần dần hiện hình.”
Tôi không tự chủ được mà bịt miệng lại.
Dù chỉ thấy hình bóng mơ hồ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rợn người, lạnh sống lưng.
Đây mới chỉ là quỷ chưa hoàn toàn hình thành, nếu thành hình hoàn toàn, thì không thể tưởng tượng nổi.
Tôi núp sau bức tường, quan sát Dương Thước tiếp cận Hạ Tinh Tinh, miệng đang nói gì đó.
Tôi thở dài: “Giá như tôi có thể nghe được họ nói gì.”
Ngay khi tôi vừa nói xong, một thứ lạnh lẽo được đưa vào tai tôi.
“Để Dương Thước mở cuộc gọi điện thoại, tôi phải nghe rõ họ nói gì để tránh xảy ra sai sót.”
Lạc Ôn Tuyết thấy vẻ mặt tôi ngạc nhiên, giải thích: “Yên tâm, tôi không bật mic, cô ta không nghe thấy chúng ta nói.”
Lời vừa dứt, tôi đã nghe thấy giọng của Dương Thước trong tai mình:
“Hạ Tinh Tinh, là Phong Trạch bảo tôi đến đây.”
Hạ Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Phong Trạch? Anh ấy không phải đã...”
Dương Thước thở dài: “Ừ, nghe có vẻ khó tin, nhưng Phong Trạch, anh ấy đang ở ngay sau tôi.”
Hạ Tinh Tinh đứng bật dậy: “Cô nói gì?!”
Dương Thước tiếp tục: “Người mà anh ấy không thể buông bỏ khi còn sống chính là cô. Hiện giờ anh ấy không thể đầu thai vì còn vướng mắc. Tôi đến đây để giúp Phong Trạch dứt bỏ vướng mắc, rồi đi đầu thai. Nếu không, anh ấy sẽ chịu số phận hồn bay phách lạc.”