Sau khi ra khỏi điện Minh Tâm, ta chạm mặt Tần Hoài Ngọc.
Vị nhị hoàng huynh kia của ta.
Ta hành lễ qua loa, tính rời khỏi, nhưng huynh ấy lại túm lấy ống tay áo của ta.
“A Tranh.”
“Hoàng huynh có chuyện gì?”
“Muội muốn quay về Mạc Nam không?”
Hỏi thừa.
“Hoàng huynh cảm thấy muội có thể quay về hay sao?”
“Nếu không ngại, A Tranh có thể giúp hoàng huynh làm một chuyện, hoàng huynh sẽ nghĩ cách đưa muội về Mạc Nam.”
“Chuyện gì?”
“Giúp nhị hoàng huynh điều tra một chút, xem Mạc Nam từng có cô nương nào tên Tang Nhiên hay không. Chuyện này, hẳn là hoàng muội sẽ làm được.”
“Chỉ có vậy thôi à?”
“Chỉ có vậy thôi, nhị hoàng huynh sẽ nghĩ cách giúp muội liên hệ với Vệ Trinh.” Tần Hoài Ngọc kề sát vào tai ta, “Giống như lần trước vậy.”
Lần trước, ngũ huynh nhận được tin Vân Huyên chết giả, hoá ra là Tần Hoài Ngọc đã giúp ta truyền tin.
“A Tranh cảm ơn nhị hoàng huynh.”
Ta không biết Tần Hoài Ngọc có ý gì, nhưng ta biết, ‘nghĩ cách’ của huynh ấy có nghĩa là gì.
Thật ra, có một hôm, trên đường trở về từ điện Minh Tâm, ta nghe thấy có rất nhiều người hô hoán nhau đi lấy nước.
Trời hanh khô như thế này, xảy ra hoả hoạn cũng là chuyện thường tình.
Chỉ không ngờ rằng đó lại là tiểu thiên viện của điện Triều Vận. Tuy thiên viện đã cháy, nhưng chính viện lại không chịu ảnh hưởng gì.
Ta nhìn thấy mấy thái giám và cung nữ linh tinh, sau đó nhếch nhếch môi, ngay lập tức bước vào chính viện.
Nào ngờ vừa bước vào cửa đã bị ai đó bịt miệng, kêu ta đừng lên tiếng. Một lát sau, ta vỗ vỗ mu bàn tay của người đó, ý bảo buông ra.
Bàn tay mà chiều nào cũng dắt tay ta về ăn cơm nhà, sao ta có thể không nhận ra. Ta quay đầu lại, đập vào mắt là ánh mắt sốt ruột lo lắng của lục huynh.
“A Tranh ngoan, chúng ta không ở lại nơi quỷ quái này nữa, ca ca dẫn muội đi.”
Ta hít mũi, “Sao lục huynh lại đến đây?”
Huynh ấy cụp mắt nhìn xuống, vuốt ve những vết sẹo do dao cắt trên tay ta.
“Lúc muội ở nhà, chúng ta đều không nỡ để muội làm việc gì, không nỡ để muội chịu lạnh, chịu đói, bị thương.” Huynh ấy giận run người, “Sao bọn họ nỡ, sao bọn họ nỡ…”
Ta nhún vai, “Không sao đâu, lục huynh, muội không đau.”
Huynh ấy ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ au, “Vân Huyên nói muội sống không tốt tí nào. Hiện giờ, đệ ấy và A Trinh đang ở cổng thành, muội đi cùng ca ca đi, chúng ta về nhà, không bao giờ quay lại đây nữa.”
Huynh ấy chuẩn bị kéo tay ta đi ra ngoài, nhưng ta vẫn đứng yên ở đó, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
“A Tranh, muội còn chờ gì nữa, đi thôi.”
Ta đẩy tay huynh ấy ra, lùi về phía sau một bước, “Huynh có từng nghĩ đến việc nếu hôm nay ta đi rồi, một ngày nào đó Cảnh Đô điều tra được hoặc biết chuyện ta còn sống thì Mạc Nam phải làm sao đây?”
“Huynh hãy quay về đi.”
Huynh ấy lắc đầu, cố tìm cách nắm lấy tay ta.
“Ca ca cầu xin muội, theo ca ca về nhà, về nhà.”
Ta vẫn tiếp tục lùi về phía sau, nhìn ngọn lửa bên ngoài rồi lại nhìn huynh ấy lần nữa.
Ngọn lửa không biết đã được dập tắt từ bao giờ.
Ngày hôm đó, ta ngồi trên sàn suốt đêm, lặng lẽ đếm ngược xem còn bao nhiêu ngày. Nước mắt rơi trên mặt đất, xen lẫn nỗi nhớ nhung ta dành cho Mạc Nam.
Tần Hoài Ngọc rất giữ chữ tín. Chỉ mấy ngày sau, ta đã liên hệ được với ngũ huynh. Huynh ấy nói, cha mẹ rất lo lắng cho ta. Ta nói nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.
Trong lá thư, ta nhờ huynh ấy giúp ta điều tra về một cô nương tên là Tang Nhiên. Cũng nhân cơ hội này mà ta được chứng kiến bộ mặt đáng kinh tởm của hoàng thất Đại Cảnh.
Tang Nhiên cô nương mà Tần Hoài Ngọc nhắc đến, chính là nữ nhi của Mạnh tướng quân của Mạc Nam.
Toàn bộ Mạnh gia đều tử trận sa trường trong trận chiến ở Bắc Thành. Vì an ủi vong linh Mạnh gia, quận chúa Lạc Anh Mạnh Tang Nhiên được thăng lên làm công chúa Lạc Anh.
Ở biên giới Mạc Nam, Mạnh Tang Nhiên đã quen biết Tần Hoài Ngọc.
Cô nương nhiệt tình như lửa nhanh chóng thu hút Tần Hoài Ngọc.
Tần Hoài Ngọc muốn cưới nàng.
Sau đó, đúng là hai người đã ở bên nhau, Tần Hoài Ngọc không ngại đường sá xa xôi, đi ngàn dặm đến Mạc Nam cầu hôn, Mạnh Tang Nhiên cũng đã đồng ý rồi.
Mạnh Tang Nhiên khác nữ tử tầm thường. Nàng ấy hiểu biết nhiều hơn những nhi lang bình thường. Vì vậy, trước khi chính thức trở thành hoàng tử phi, nàng ấy tỉ mỉ bày mưu tính kế giúp Tần Hoài Ngọc.
Tần Hoài Ngọc thậm chí còn nổi bật hơn cả con vợ cả là tam hoàng tử Tần Hoài Cẩm. Vậy nên, vị mẫu hậu kia của ta sợ vị trí thái tử của hoàng nhi bị cướp mất, bèn giết chết Mạnh Tang Nhiên.
Công chúa Lạc Anh chưa thành hôn mà đã chết tha hương, Đại Cảnh không thể đưa ra một lời giải thích, nhưng hoàng hậu nương nương than trách khóc lóc nhận hết trách nhiệm về phía mình. Phụ hoàng nhớ đến tỉnh nghĩa thời niên thiếu với hoàng hậu, bèn bưng bít chuyện này, vẫn chưa cho Mạc Nam một câu trả lời thỏa đáng.
Kể từ đây, Tần Hoài Ngọc không tin tưởng bất kỳ ai trong hoàng thất Đại Cảnh nữa. Huynh ấy không biết thi thể Mạnh Tang Nhiên bị chôn ở đâu, cứ ngỡ là người Mạc Nam đã đưa nàng đi.
Sáng nay ngủ dậy, ta nhẩm tính thời gian, nên là lần cuối cùng đến thăm phụ hoàng kia của ta. Sắp kết thúc rồi.
“Thập… thập tứ à… Con có thấy… mẫu hậu của con đâu không…”
“Phụ hoàng, đã lâu rồi mẫu hậu không đến đây.”
“Khụ… Khụ… Thập tứ… Con đi… Lấy giấy bút đến… đến đây… viết… viết rằng… lập nhị… nhị hoàng tử Tần… Tần Hoài Ngọc làm thái tử… Trẫm… truyền ngôi cho thái tỷ… Ngọc tỷ… nằm dưới gối… của trẫm…”
Ta đã chuẩn bị tinh thần giả truyền thánh chỉ rồi kết liễu ông ta nếu như ông ta truyền ngôi cho Tần Hoài Cẩm. Nhưng nếu người đó là Tần Hoài Ngọc, vậy thì ta sẽ xuôi theo chiều gió, để ông ta sống lâu thêm một chút.
Tần Hoài Ngọc muốn làm hoàng đế, ta sẽ giúp huynh ấy.
Dù sao thì ngôi vị hoàng đế này ai làm cũng không sao cả.
Phụ hoàng chết rồi, chết vào ngày kế, sau khi ông ta truyền ngôi cho Tần Hoài Ngọc.
Trước lúc lâm chung, ông ta vẫn nắm chặt lấy góc áo của ta, dặn ta nhất định không được quên chuyện hiến tế trời đất. Nhưng bây giờ, việc ta có đi hay không đã không phải do ông ta quyết định nữa.
Không ai ngờ rằng, Tần Hoài Cẩm ở thành Tương Giang xa xôi lại đột nhiên vội vã quay về. Còn chưa kịp chờ ta lấy thánh chỉ ra, hắn đã khoác long bào.
Tần Hoài Ngọc không thể giết hắn được.
Ngày hôm ấy, bên hồ sen, chúng ta quay lưng về phía mọi người, Tần Hoài Ngọc vịn lan can hỏi ta, rốt cuộc Mạc Nam có gì mà khiến cho ta nhớ mãi không quên, Mạc Nam thật sự tố như vậy sao.
Ta nhìn chim bay trên bầu trời, trả lời: Mạc Nam có giống ngựa dù chạy ngàn dặm cũng không biết mệt, có dê bò thành đàn, có cây thường thanh quanh năm. Mỗi buổi chiều hoàng hôn, mặt trời sẽ biến thành một quả cầu vàng óng. Còn có điểm tâm ăn ngon nhất trên đời, có cha mẹ tốt nhất trên đời, có huynh đệ tỷ muội tốt nhất trên đời.
Ta nhìn về phía Tần Hoài Ngọc, “Quan trọng nhất là không có người thân nào sẽ dùng kiếm chĩa vào huynh, ép huynh làm chuyện huynh không muốn làm.”
Huynh ấy im lặng một lúc lâu, sau đó hứa với ta rằng huynh ấy sẽ đưa ta trở về.
Một ngày nọ, Kim Phong trang điểm cho ta rất xinh đẹp.
Hôm nay là đại điển lên ngôi của Tần Hoài Cẩm.
Bọn họ nghĩ mọi cách đẩy ta vào chỗ chết. Nhưng bọn họ không nghĩ rằng, nếu như ta không chết trên đàn hiến tế thì sao?
Người đưa ta đi hiến tế đã bắt đầu thúc giục.
Đại điển lên ngôi của Tần Hoài Cẩm rất long trọng.
Tần Ánh và mẫu hậu đắc ý cười, khiến ta chướng mắt vô cùng.
Không một ai biết, sáng hôm nay, ta vừa mới nhận được tin từ Tần Hoài Ngọc.
Hôm nay, huynh ấy sẽ lấy thánh chỉ kia ra, danh chính ngôn thuận đá Tần Hoài Cẩm xuống dưới.
Ta nói với kẻ đang giữ chặt ta rằng mình sẽ tự đi. Nhân lúc bọn họ không chú ý, ta nhanh chóng bước lên tường thành.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, ta dùng khẩu hình miệng nói với vị mẫu hậu chưa từng nhìn ta bằng nửa con mắt kia rằng: Đều kết thúc cả rồi.
Ta không bao giờ là thập tứ gì cả, ta chỉ là A Tranh trên thảo nguyên.
Vì sao lại chọn cái chết?
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ bởi vì một giấc mơ mà thôi.