• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật sự cũng không thiếu thứ gì, tỷ phu đã sai người đưa đến không ít sách cổ, còn có giấy Tuyên Thành loại tốt chất đống như núi, đủ cho đệ dùng mấy năm... Tỷ phu thật sự là một quân tử, không chỉ đối xử tốt với tỷ tỷ, mà còn rất hòa nhã, yêu thương chúng ta."

 

 

 

Mỗi khi đến lúc này, Từ Ôn Vân bỗng nhiên cảm thấy thuốc cũng không còn khó nuốt như vậy nữa.

 

 

 

Chỉ cần đệ muội bình an vô sự, đừng nói một ngày ba lần, dù một ngày mười lần nàng cũng nuốt xuống được.

 

 

 

Ở nơi âm thầm bí mật mà người khác không nhìn thấy, nàng đúng là đang cố gắng chịu đựng bản thân, giữ thể diện cho Trịnh Minh Tồn.

 

 

 

Nhưng trước mặt mọi người, Trịnh Minh Tồn chẳng phải cũng đã chăm sóc người nhà của nàng, cho nàng đủ sự sủng ái và thể diện mà một người vợ nên có sao?

 

 

 

Đoạn hôn nhân của hai người, bằng một hình thái vô cùng dị dạng, quấn chặt lấy nhau, khiến nhau ngạt thở, nhưng lại không thể tách rời.

 

 

 

Cứ sống mù quáng như vậy đi.

 

 

 

Nhẫn nhịn một chút, cả đời sẽ nhanh chóng trôi qua.

 

 



 

Từ Ôn Vân không muốn lúc này còn nghĩ đến những chuyện phiền lòng của phủ Vinh Quốc công.

 

 

 

Nàng tự động lờ đi chủ đề liên quan đến Trịnh Minh Tồn, ân cần dặn dò đệ muội những điều cần chú ý trong cuộc sống hàng ngày, lại nói cho bọn họ biết địa chỉ của phủ Vinh Quốc công ở kinh thành để tiện sau này liên lạc thư từ. Ba chị em ngồi quây quần bên nhau như hồi còn nhỏ, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười như chuông bạc, tất cả đều là dáng vẻ yên bình tốt đẹp.

 

 

 

Đáng tiếc, đêm đó.

 

 

 

Sự yên bình giả tạo này đã bị hoàn toàn phá vỡ.

 

 

 

Giờ Hợi khắc thứ nhất, trăng sáng sao thưa.

 

 

 

Trịnh Minh Tồn vẫn chưa về.

 

 

 

Thành thân ba năm, Từ Ôn Vân rốt cuộc cũng hiểu được phần nào tính tình của hắn. Người này không thích giao thiệp, chỉ là giữa hai điều xấu phải chọn điều ít xấu hơn. So với việc ở nhà họ Từ giả vờ ân ái vợ chồng với nàng, hắn càng thích ứng phó với đám quan lại địa phương kia. Nhưng bình thường giờ này cũng đã về nhà rồi, hôm nay muộn như vậy, không khỏi khiến Từ Ôn Vân lo lắng...

 

 

 

Nàng không dám hỏi.

 

 



 

Cũng không dám giục.

 

 

 

Càng không dám ngủ.

 

 

 

Nói đúng hơn, nếu không có sự đồng ý của Trịnh Minh Tồn, nàng không dám hé răng nói bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn.

 

 

 

Khi cần phải tô điểm bộ mặt, vai diễn của nàng là người vợ xinh đẹp đoan trang.

 

 

 

Còn khi đóng cửa lại, nàng nhiều nhất cũng chỉ là một nữ tỳ cao cấp quản lý nhà cửa, thậm chí rất nhiều lúc, còn không bằng nữ tỳ cao cấp.

 

 

 

Không biết lại chờ bao lâu nữa, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, "ầm" một tiếng, cửa gỗ bị người ta đẩy mạnh ra, một công tử mặc quần áo sang trọng, khí chất phi phàm bước vào.

 

 

 

Bước chân hắn có chút lảo đảo, mặt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết đã uống rượu. Nhưng nhìn động tác hắn quay người cài then cửa, có vẻ như không đến mức say bí tỉ mất lý trí.

 

 

 

Trịnh Minh Tồn quay người lại, nắm lấy bàn tay mềm mại đang muốn đỡ hắn, mạnh mẽ kéo nàng lại, ấn lên tường.

 



 

 

Hơi thở gấp gáp mang theo hơi rượu phả vào mặt nàng, như gió lạnh buốt xương của mùa đông, thổi đến đau cả tim gan phèo phổi.

 

 

 

Ánh mắt hắn sắc bén như dao, giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ, mỗi chữ đều như từ kẽ răng nghiến ra, tràn đầy lửa giận kìm nén.

 

 

 

"Hừ, cái gì mà từ xưa đến nay thụ thai là chuyện của cả nam và nữ?

 

 

 

Cha nàng đang công khai nghi ngờ ta?

 

 

 

Nghi ngờ ta bất lực?"

 

 

 

"Nhà họ Từ các ngươi là cái thá gì?

 

 

 

Đến xách giày cho ta cũng không xứng, vậy mà dám bàn luận chuyện phòng the của ta?"

 

 

 

Bộ dạng thô lỗ hung bạo này, nào còn thấy được chút bóng dáng của một lang quân ôn nhu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK