"Phủ nội vụ nói thế nào?" Ta liếc nhìn Hồng Điều, giữ giọng điềm đạm hỏi.
Tử Anh trả lời: "Phủ nội vụ không dám quyết định, nhưng nha hoàn Tiểu Như bên cạnh Thẩm Quý phi lại đứng trước cửa lớn tiếng gây rối hồi lâu, nên họ đành để Tiểu Đức Tử đến bẩm báo."
"Phủ nội vụ ngày càng chẳng ra gì." Ta không vội, thong thả thu mũi kim cuối cùng, chỉnh lại đường chỉ rồi mới nhàn nhạt nói: "Hồng Điều, ngươi đi dạy bọn họ cách làm việc đi."
Nghe được lời này, Hồng Điều lập tức hiểu ý trong lời ta, mừng rỡ nhận lệnh rồi chạy nhanh ra ngoài.
"Nương nương, Hồng Điều tính tình nóng nảy, liệu có…" Tử Anh có chút lo lắng.
"Hồng Điều biết chừng mực." Ta khẽ đáp, ánh mắt vẫn điềm tĩnh.
Một nén nhang trôi qua, quả nhiên Hồng Điều quay trở lại, nhưng là bị thị vệ của Hoàng đế áp giải vào.
Hoàng đế theo ngay sau đó, bên cạnh là Thẩm Vân đang khóc lóc nỉ non. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
"Hoàng hậu, từ khi trở về, trẫm luôn đối đãi với nàng bằng lễ nghĩa, chỉ hy vọng nàng có thể đối xử tử tế với Vân Nhi. Vậy mà giờ đây, nàng lại dung túng cho cung nhân làm nhục Vân Nhi. Đây là lòng nhân hậu mà một Hoàng hậu nên có sao?"
"A Viễn, Hoàng hậu nương nương giáo huấn cung nhân, chúng ta vốn không nên can dự. Chỉ là... chỉ là Tiểu Như là tri kỷ hiếm hoi của thần thiếp trong cung. Nếu Hoàng hậu nương nương không thích thần thiếp, có giận thì hãy trút giận lên thần thiếp, đừng liên lụy đến người vô tội." Thẩm Vân vừa nói vừa quỳ xuống, bộ dáng yếu đuối đáng thương khiến người khác không khỏi đau lòng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ta nhìn đám người quỳ trên đất, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Hồng Điều với vết bàn tay đỏ ửng, không khỏi sinh lòng tức giận.
"Đều là do cung nhân của nàng gây ra!" Hoàng đế lạnh giọng nói, ánh mắt trừng trừng nhìn Hồng Điều: "Tiểu Như chỉ đến phủ nội vụ lấy phần bổng lộc hàng tháng của Vân Nhi, vậy mà nàng ta lại dùng lời lẽ thô tục, còn muốn phạt Tiểu Như."
Nói đến đây, Hoàng đế lại quát lớn: "Đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Nếu không phải là người của Hoàng hậu, trẫm đã ra lệnh đánh c.h.ế.t bằng gậy rồi!"
Ta lắng nghe, hiểu được dụng ý trong lời Hoàng đế, liền quỳ xuống đất, nói: "Hồng Điều theo hầu thần thiếp đã nhiều năm, hành xử xưa nay luôn cẩn trọng. Xin bệ hạ nể tình nàng ấy đã tận tụy phục vụ thần thiếp mà tha thứ cho lần này."
Hoàng đế không ngờ ta nhận lỗi nhanh chóng đến vậy, đến cả Thẩm Vân cũng nhất thời nghẹn lời.
"Hoàng hậu dung túng hạ nhân như thế, xem ra việc quản lý hậu cung đã không còn thỏa đáng. Từ nay hãy ở lại cung tĩnh dưỡng, mọi chuyện trong lục cung sẽ giao cho Quý phi xử lý."
Nói xong, Hoàng đế dẫn theo Thẩm Vân với vẻ đắc ý rời khỏi cung của ta.
"Ngươi có đau không?" Ta chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ lên má Hồng Điều, nơi còn vết đỏ sưng tấy, dịu dàng hỏi.
"Không đau!" Hồng Điều nghẹn giọng, cố kìm nước mắt: "Chỉ cần tốt cho nương nương, dù c.h.ế.t nô tỳ cũng cam lòng."
Ta khẽ thở dài, dặn dò Tử Anh đưa Hồng Điều lui xuống bôi thuốc.
Một tháng rưỡi trôi qua, Thẩm Quý phi nắm giữ quyền quản lý hậu cung. Dù chưa được lập làm Hoàng hậu, nàng ta lại hưởng trọn vinh quang như bậc mẫu nghi, phong quang vô hạn.
Phủ nội vụ cũng là hạng xu nịnh, thấy Thẩm Vân được sủng ái, bổng lộc của các phi tần trước đây ngày càng ít ỏi.
"Nương nương, bổng lộc của các phi tần ở Tây cung đã được xuất từ kho như người căn dặn."
Tử Anh sau khi hoàn tất công việc liền đến bẩm báo.
Ta cúi đầu, tiếp tục công việc thêu thùa, khẽ đáp: "Hậu cung này, thật đã làm khổ các nàng ấy."
"Nương nương..." Tử Anh thoáng ngập ngừng, như muốn nói lại thôi.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, Tử Anh lúc này mới từ trong n.g.ự.c áo lấy ra một quyển sách mới.
"Đây là cuốn Nữ Đức do Thẩm Quý phi biên soạn, bệ hạ đã hạ chỉ, lệnh cho toàn bộ hậu cung phải học tập, bao gồm cả..." Tử Anh liếc nhìn ta, không dám nói hết câu.
Ta cũng đã hiểu rõ. Thẩm Vân xem bản thân đã chiếm thế thượng phong, nay còn muốn đứng trên đầu ta.
Ta ngừng tay, nhận lấy cuốn sách, lật qua vài trang.
Giấy La văn mạ vàng được dùng để in sách, từng chữ tiểu triện* mềm mại được viết ngay ngắn.
Nội dung bên trong hoàn toàn khác biệt với lễ giáo hiện thời, quả nhiên không giống người thời này có thể viết ra.
(*)Chữ tiểu triện là một phong cách chữ viết cổ của Trung Quốc, xuất hiện thời nhà Tần.
"Giấy La văn đúng là thứ tốt, một thước giá ngàn vàng, dùng làm sách Nữ Đức này quả không uổng phí." Ta chậm rãi gập cuốn sách lại, đặt sang một bên.
"Hừ! Hậu cung mấy ngàn người, mỗi người một quyển, đúng là một phen chơi lớn. Nàng ta đúng là phô trương quá mức!" Hồng Điều, vốn không ưa Thẩm Vân, giọng nói tự nhiên không mấy khách khí.
"Nương nương, nghe nói bên phía Quý phi hình như có động tĩnh gì đó." Tử Anh nhẹ giọng nói thêm.