Tôi đi ra khỏi phòng bệnh trước, đúng lúc đụng phải Vương Nhất Minh đang thở hồng hộc chạy tới.
Anh ta trao đổi ánh mắt với mẹ và em họ trước, sau đó cười lấy lòng ba tôi, vội vàng nắm tay tôi an ủi: “Nguyệt Doanh, không sao đâu, Quả Quả không sao cả. Mẹ và Sở Nhiên đã đưa tới kịp thời, chỉ cần bổ sung nước trong hai ba ngày là ổn.”
Lòng tôi bỗng dưng hết nặng trĩu, không khỏi cong môi nở một nụ cười vớ vẩn.
Cha ruột của con gái tôi không những không ở bên cạnh khi con nguy kịch, mà lời đầu tiên khi nhìn thấy tôi bây giờ là bào chữa cho thủ phạm suýt giết chết con.
Tôi hất tay anh ta ra, sải bước về phía lối đi an toàn cùng ba tôi.
Mẹ chồng tôi ở phía sau cao giọng chửi bới không chút lưu tình, Vương Nhất Minh và Hoàng Sở Nhiên để bà ta phun phân tựa như bị điếc.
Cho đến khi một phụ huynh đang đứng ở hành lang nhìn kết quả kiểm tra của con bực bội hét lên: “Bà phù thủy già, muốn chửi đổng thì phải chọn chỗ, nếu miệng bà không sạch sẽ, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi bà ra ngoài!”
Bà phù thủy già lập tức ngừng nói, Vương Nhất Minh không ngừng xin lỗi đối phương.
Tôi mở cửa lối đi an toàn và nói với ba người: “Vào đi.”
Ba người lần lượt bước vào cầu thang, Vương Nhất Minh miễn cưỡng đóng cửa lại.
“Chị dâu, thái độ của chị hôm nay thật bất kính đối với cô, em thấy uất ức giùm cô…”
Tôi chưa tính sổ với cô ta mà cô ta đã giả vờ sắp khóc và định trả đũa.
Tôi bước tới, nắm lấy mái tóc xoăn được tạo kiểu tinh tế của Hoàng Sở Nhiên, bắt cô ta ngửa đầu lên đối mặt với tôi.
Sau đó, tôi vừa dùng hết sức tát cô ta, vừa nhìn gương mặt chật vật của cô ta hỏi: “Hoàng Sở Nhiên, mỗi tháng tôi đưa cô 6000 tệ để cô tiêu vặt, đây là cách cô chăm sóc con tôi à?"
“Khi làm việc ở trường mẫu giáo, cô chỉ quan tâm đến sắc đẹp của mình, để học sinh bị sốc mới đưa tới bệnh viện hay sao?”
Hai tiếng bép bép giòn tan chói tai vang vọng ở cầu thang, tôi hất tay buông Hoàng Sở Nhiên đang nghẹn ngào ra như đang vứt rác.
Cô ta che mặt, bò đến núp sau lưng Vương Nhất Minh, ôm cánh tay Vương Nhất Minh, đau đớn khóc lóc gọi anh ta.
Tốc độ ra tay của tôi nhanh đến mức khiến bọn họ không kịp phòng ngừa, Vương Nhất Minh quay đầu lại nhìn em họ mình với vẻ lo lắng theo phản xạ, khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ bàng hoàng và đau lòng.
Mẹ của Vương Nhất Minh đã vướng vào vô số vụ đánh nhau trong thôn, ngay khi kịp phản ứng, bà ta đã lao về phía tôi với vẻ mặt hung dữ, quyết tâm đòi lại mấy cái tát này cho cháu gái mình.
Ba tôi kẹp chặt cánh tay giương nanh múa vuốt của bác gái Hoàng, quăng thật mạnh, bà ta đập vào người Vương Nhất Minh.
Tôi nói với bà ta: “Mẹ, nếu hôm nay mẹ chạm vào tôi, tôi mà để cho Vương Nhất Minh tiếp tục làm việc ở Đái Thị thì tôi không phải họ Trịnh, mẹ có dám lấy tương lai của con trai mẹ ra thử không?”
Bác gái Hoàng vô cùng đau đớn vỗ đùi mắng Vương Nhất Minh: “Vợ con và cha vợ vô cớ ức hiếp mẹ và em gái con, con là người chết hay sao mà chỉ biết nhìn?”
Vương Nhất Minh nghe mẹ anh ta nói vậy, nghiến răng liếc nhìn ba tôi, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và tức giận, anh ta nói: “Con bị tiêu chảy do tác dụng phụ của vắc xin, mẹ và Sở Nhiên đã mau chóng đưa con đến bệnh viện rồi. Cô là mẹ mà không muốn ở nhà toàn thời gian chăm sóc con, mẹ và Sở Nhiên có lòng tốt, kết quả bây giờ con gặp chút chuyện, cô trút giận lên đầu Sở Nhiên, cô điên rồi phải không?”
Những lời của Vương Nhất Minh hoàn toàn xác nhận những dự đoán tồi tệ nhất của chúng tôi.
Anh ta biết em họ của anh ta đã làm gì với con gái, nhưng anh ta hoàn toàn không trách móc Hoàng Sở Nhiên. Nếu không, làm sao cô ta dám thoải mái ngồi trong phòng bệnh của Quả Quả xem TV.
Không những thế, rất có thể Vương Nhất Minh đã cấu kết với các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm để nói rằng bệnh tiêu chảy của Quả Quả là do vắc xin gây ra, căn bản không có thứ gọi là phan tả diệp.
Anh ta muốn giúp Hoàng Sở Nhiên xóa sạch mọi dấu vết.
Tôi không chỉ bị mù và cùng chung chăn gối với một con thú trong ba năm, thậm chí còn dẫn sói vào nhà, khiến hai đứa con của tôi rơi vào âm mưu của gia đình chúng.
Toàn bộ sức nóng trong cơ thể tôi dường như bị sự thật mà tôi không muốn thừa nhận rút cạn, tôi nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau, tôi sắp không đóng kịch nổi nữa.
Ba tôi bước tới đỡ tôi, hỏi thay tôi: “Nếu bị tiêu chảy là do vắc xin gây ra, mọi người giải thích như thế nào về việc không đưa Quả Quả đến bệnh viện của Nguyệt Doanh, thậm chí không dám cho chúng tôi biết?”
Bác gái Hoàng tựa như bị oan ức rất nhiều, ngón tay run rẩy chỉ vào mũi chúng tôi kêu oan cho chính mình: “Quả Quả nhát gan, nó sợ đến mức không thể ngừng khóc khi tiêm phòng vắc-xin, môi trường ồn ào của bệnh viện Nhân Dân có thể cho nó tĩnh dưỡng không? Không thông báo kịp thời cho Nguyệt Doanh vì sợ Nguyệt Doanh không ổn định, lỡ như xảy ra chuyện ở trên đường thì sao! Ngay khi tình hình ổn định, chúng tôi sẽ gọi điện thoại, anh sui à! Anh đừng nghĩ xấu cho chúng tôi!”
Nước mắt tôi trào ra không kìm được, không phải vì thất vọng và uất ức, mà là vì hận thù.
Tôi cụp mắt để che giấu sự hận thù, lấy di động ra, lẩm bẩm: “Tôi không tin, tôi muốn báo cảnh sát, để cảnh sát giúp tôi điều tra vì sao Quả Quả suýt chết.”
Ba người đối diện đều mở to mắt nhìn tôi không thể tin nổi, hai chân Hoàng Sở Nhiên mềm nhũn, vịn tay nắm cửa ngồi xuống đất.
Vương Nhất Minh và mẹ anh ta định giật di động của tôi, đáng tiếc bọn họ là hai kẻ yếu đuối, không thể lay chuyển được ba tôi.
Thấy tôi đã mở khóa màn hình và vào giao diện quay số, Vương Nhất Minh vội vàng nói: “Sở Nhiên không cố ý, cô đã đánh người ta sưng mặt còn chưa đủ hả giận hay sao?"
“Có phải cô muốn bắt mẹ và Sở Nhiên quỳ xuống xin lỗi thì cô mới bỏ qua không?"
“Trịnh Nguyệt Doanh, tôi chán cái bộ dạng vô cớ gây rối của cô lắm.”
Tôi thờ ơ, giơ di động lên tai.
Anh ta điên cuồng hét lên: “Đừng báo cảnh sát, Sở Nhiên mới 19 tuổi, cô muốn huỷ hoại cô ấy hay sao?!"
“Cô điên rồi! Được, được! Nếu cô cứ khăng khăng tác oai tác quái thì tôi sẽ ly hôn với cô, cô đừng hòng gặp lại hai đứa nhỏ!”
Bác gái Hoàng bị ba tôi chặn lại, không thể tiến lên được nên điên cuồng cào cấu trong không khí và la hét: “Cô nhờ khuôn mặt mới bám được vào Nhất Minh, đó đã là đỉnh cao của cuộc đời cô rồi. Bây giờ cô đã trở thành một thứ rách nát từng đẻ trứng, lại bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, còn muốn lập gia đình lần nữa với một người đàn ông tốt khác à?”
Tai ba tôi đã đỏ bừng vì tức giận trước những lời nói liên tiếp của bọn họ, tôi sợ ông sẽ không ổn vì quá giận dữ, đành dừng lại một cách có chừng mực, đặt điện thoại xuống với khuôn mặt tái nhợt, làm ra vẻ đã bị Vương Nhất Minh và mẹ anh ta bắt chẹt điểm yếu, chán nản không thể vực dậy được nữa.
Tôi đẩy Vương Nhất Minh đang chặn cửa lối đi an toàn sang một bên, không nói lời nào, lau nước mắt đi đến phòng bệnh của Quả Quả, hoảng sợ nói với ba tôi trước cửa phòng bệnh như muốn chạy trốn: “Ba, đừng để bọn họ tiến vào, con không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Bác gái Hoàng như con gà trống thắng trận, cứng cổ đuổi theo mắng tôi: “Con khốn, thấy Nhất Minh không cần mày nữa thì mày mới biết sợ hả? Mày có gan thì tới đây, coi thử tao có lột da mày không!”
Trưởng khoa Hướng giả vờ đi ngang qua, đen mặt trách móc Vương Nhất Minh: “Bác sĩ Vương, chỗ này là bệnh viện, không phải là cái chợ trước nhà anh. Lo quản người nhà của anh đi, đừng để bà ấy quấy rầy sự thanh tịnh của bệnh nhân!”
Vương Nhất Minh và mẹ anh ta kinh ngạc giật mình, cúi đầu xin lỗi trưởng khoa Hướng.
Trưởng khoa Hướng vừa rời đi, Vương Nhất Minh đã nhìn chằm chằm tôi một cách ác độc qua ô cửa kính dài, coi ba tôi như không khí, sải bước bỏ đi cùng mẹ anh ta và Hoàng Sở Nhiên.
Y tá Triệu đang nhìn tôi đầy quan tâm, tôi nở nụ cười trấn an cô, dựa vào tường để gửi tin nhắn cho luật sư Khâu.
“Chú Khâu, xin hãy thêm Vương Nhất Minh vào luôn. Cảm ơn chú.”
“Không thành vấn đề, cho tôi hai ngày.”
Tôi bế Đậu Đậu từ tay y tá Triệu, một tay ôm bé, tay kia nắm bàn tay lạnh lẽo của Quả Quả.
Vương Nhất Minh, tôi đã cho anh một cơ hội.
Hổ độc còn không ăn thịt con, anh ta thật sự khiến tôi buồn nôn.
13.
Ba tôi mở cửa bước vào, nói với tôi rằng Vương Nhất Minh đã dẫn mẹ và em họ trở lại văn phòng của anh ta, không biết đang âm mưu chuyện gì.
Tôi nói với ông rằng không sao đâu, tôi biết điều đó.
Ba người này là một ổ rắn chuột, chỉ tụ tập lại để lăng mạ tôi, bàn cách đối phó với tôi.
Ba tôi lo lắng và tức giận đến mức không thể ngồi yên, ông cứ đi loanh quanh trong phòng bệnh như một con bò giận dữ, hai tay nắm chặt di động, liên tục ấn mạnh vào màn hình, không biết mình đang làm gì.
Tôi chợt nghĩ đến bệnh "mộng du" kỳ lạ của Hoàng Sở Nhiên, “kế hoạch” mà bác gái Hoàng đã đề cập, sự bảo vệ của Vương Nhất Minh đối với Hoàng Sở Nhiên vượt quá giới hạn của anh em bình thường. Kết hợp tất cả các chi tiết này gần như đã nói rõ với tôi rằng, cả gia đình này còn có nhiều kế hoạch bí mật rất bất lợi đối với tôi.
Tôi có linh cảm rằng tôi có thể tìm thấy một phần câu trả lời trong video giám sát tối qua.
Ba tôi vừa biết gia đình đó làm gì với Quả Quả, ông đã tức giận đến như vậy, nếu cho ông biết những chuyện dơ bẩn phía sau, sẽ có hai kết quả, hoặc là ông sẽ tức giận đến mức xuất huyết não, hoặc ông sẽ tự tay giết chết Vương Nhất Minh.
Cả hai kết quả đều không đáng giá, có dì giúp đỡ, tôi không có ý định kéo ba mình vào nhiều hoạt động tiếp theo.
Tôi kêu ông đi gọi điện thoại cho dì, nhân tiện pha sữa bột cho hai đứa nhỏ.
Thấy ông đã ra khỏi phòng bệnh, tôi đeo tai nghe, bấm vào đoạn video giám sát tối qua.
3 giờ sáng, Hoàng Sở Nhiên rón rén đi vào phòng ngủ chính, cúi xuống trước mặt Vương Nhất Minh giống như lần bị tôi phát hiện.
Lần này Vương Nhất Minh tỉnh lại rất nhanh, anh ta giơ tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hoàng Sở Nhiên trước, sau đó móc cổ cô ta kéo xuống, muốn hôn cô ta.
Hoàng Sở Nhiên nghịch ngợm né tránh.
Cô ta đứng cách đó hai bước, uốn éo cởi dây vai của chiếc váy ngủ một cách quyến rũ.
Vương Nhất Minh ngồi dậy, nhìn chằm chằm người trước mặt từ trên xuống dưới, rồi nghiêng người nhìn tôi. Sau khi xác nhận tôi đã ngủ say, anh ta đứng dậy, hai người lần lượt đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cổ họng tôi vẫn nghẹn lại khi nhìn thấy cảnh tượng này, xuýt nữa nôn mửa trong phòng bệnh.
Hoàng Sở Nhiên vừa mới bị tôi phát hiện sự khác thường vào đêm hôm trước, Vương Nhất Minh cũng nghe theo lời tôi, cảnh cáo em họ của anh ta mau đi ra ngoài, đừng đánh thức tôi. Tôi thật không ngờ, bọn họ không nhịn nổi một ngày, đêm hôm sau nôn nóng tìm kích thích.
Hoàng Sở Nhiên thậm chí còn mặc áo ngủ của tôi, chẳng qua đã thay áo khác.
Hai người này có thể ghê tởm và táo bạo đến mức nào?
Thảo nào khi mới quay lại bệnh viện làm việc, tôi đã đề xuất lắp camera ở nhà để theo dõi các con, mẹ chồng đã phản ứng dữ dội, bà ta đã nói gì?
“Nguyệt Doanh, hồi giờ chỉ nghe nói những người thuê bảo mẫu ở nhà sẽ lắp camera giám sát trong nhà để đề phòng chuyện bảo mẫu ngược đãi trẻ con, con coi mẹ và Sở Nhiên là người ngoài phải không?”
Thì ra là thế.
Bác gái Hoàng đã lén lút ngược đãi con gái của tôi, Hoàng Sở Nhiên trộm đồ, Vương Nhất Minh trộm người, trộm chính em họ ruột thịt của mình.
Cả gia đình bọn họ đã làm những chuyện súc sinh mờ ám, làm sao dám tỏ ra lương tâm trong sáng?