Lòng của ta tiếp tục dao động hiểu được thâm ý trong lời nói của hoàng đế, phụ thân, tất nhiên là muốn ta cầu được càng nhiều tiền đồ rồi.
Một đêm trước khi tiến cung, phụ thân dài dòng rất nhiều rất nhiều, cuối cùng ngưng tụ lại thành một ý: "Hoàng thượng chịu mang con tiến cung nhất định sẽ rất sủng ái con, dù sao con cũng phải nhớ ta đây là phụ thân a! Ta cũng sinh ra một nữ nhi tốt rồi!"
Huống chi ta vào cung ba năm, nếu muốn phù chính nương sớm đã phù chính rồi (phù chính - chính là muốn đưa lên làm chánh thất). Bây giờ làm như vậy, bất quá là bởi vì biết rõ nguyên do là hoàng đế đang quan tâm ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng ta hận ý nồng đậm, rất nhanh cười nói: "phụ thân ở tri huyện càng có thể hiểu sâu dân tình, dốc sức cho triều đình. Nếu như Hoàng thượng dốc sức đề bạt người, ngược lại làm cho phụ thân mất cơ hội rèn luyện." Ta ngưng trọng: "Huống chi thần thiếp không muốn bởi vì mình mà làm cho người nhà quá ưu ái."
Không phải không từng nghĩ tới, nếu như phụ thân làm quan, hoặc giả ta sẽ không nhận được cưng chìu lâu vẫn còn là một lời hứa. Con gái có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, rốt cuộc cũng khá hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có chút lo lắng.
Thế nhưng mỗi lần nhớ tới thần sắc của phụ thân, cuối cùng, vẫn từ chối.
Hoàng đế có chút suy nghĩ, chỉ chốc lát cười nói: "Rất tốt, nàng không có làm trẫm thất vọng."
Ta cả kinh, hóa ra hoàng đế, trong lời nói vừa rồi, cũng có xem xét ý tứ của ta. Ta chỉ không biết, tựa vào trước ngực hoàng đế, từ từ nhấm mắt lại.
Ân sủng không ngừng, ta đã hạ sinh hoàng tử. Ba mươi hai tuổi sinh Doãn ngữ, tôn thất ngọc diệp ghi lại làm hoàng tử thứ mười lăm, hoàng đế ôm hài tử trong lòng ta ra và nói: "Theo phép tắc của tổ tiên, tần vị trở lên mới có thể tự mình nuôi dưỡng và dạy dỗ hài tử.”
Ta cố gắng không khóc, cúi đầu nói: "Thần thiếp hiểu." Có cái gì có thể tranh giành chứ.
Gia pháp của tổ tiên như núi, ta càng tranh giành, chỉ làm tổn thương mình và đứa nhỏ. Huống chi thân phận của ta, là không có năng lực mang đến vinh quang cho đứa nhỏ này. Ta nhất quyết kìm nén lại, nói: "Không biết hoàng thượng muốn đem đứa nhỏ cho vị nương nương nào nuôi dưỡng?"
Hoàng đế hòa nhã nói: "Đức phi tính cách ấm áp tốt bụng."
Ta nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Đa tạ hoàng thượng."
Hoàng thượng có chút áy náy, cuối cùng không nói gì.
Vậy mà lần nữa cưng chìu, giữa chúng ta cũng không phải hoàn toàn hài hòa, lần đầu tiên hoàng đế tức giận đối với ta, ngày đó trở lại rạp hát ở Sướng Xuân Viên. Cuộc sống trong cung đơn điệu, thỉnh thoảng một ngày có nghe kịch, dĩ nhiên là gân cốt thoải mái.
Đêm hôm đó hoàng đế nghỉ ở trong cung của ta, ta vẫn còn đắm chìm trong trong dư vị của bài hát không thể tỉnh táo, mà mơ hồ, hướng về phía hoàng đế đang thay y phục, khoan thai gọi một câu—— "Tam lang", đó là 《Trường Sinh Điện》 nơi mà Dương Quý Phi gọi thân mật đối với Đường Minh Hoàng, cũng là một trong vỡ kịch mà hoàng đế thích nhất.
Ta từ trong miệng thở ra, trong lòng vẫn còn ấm áp, nhớ tới hắn sủng ái ta, nhiều lắm là cười một tiếng. Nếu như tâm trạng tốt, có thể cùng ta cùng nhau xướng lên một đoạn hay không.
Có thể đợi ta định thần lại, sắc mặt hoàng đế đã là xanh mét, một lần nữa mặc xiêm y vào phất tay áo liền đi. Ta vội vàng quỳ xuống tạ lỗi, hoàng đế lạnh nhạt nói: "Quá thân thiết lại cợt nhã. Vốn là trẫm rất sủng ái nàng, đào kép xướng từ như thế cũng thốt ra, quá không tự trọng thân phận."
Lòng của ta một nữa đã lạnh, hoàng đế chưa bao giờ trách cứ qua ta như vậy, thần sắc nghiêm nghị thế này.
Lần đầu tiên ta rơi nước mắt, hóa ra là ta quá được sủng ái, cũng không có chú ý tới phần sai lệch giữa vua và quần thần. Quân thần ở ngoài, mới nói phu thê. Thân phận, mới là quan trọng nhất.
Ba mươi bốn tuổi, ta lại hạ sinh hoàng tử thứ mười sáu Doãn Lộc. Hài tử, lần lượt rơi vào sở hữu người khác. Mà địa vị của ta, chính là không đổi. Hoàng đế nói: "Địa vị của nàng......"
Ta nhẹ giọng nói: "Thần thiếp biết."
Hoàng đế gật đầu, "Nàng hiểu được là tốt rồi. Tựa như năm đó nàng mới vào cung, nếu như trẫm lập tức sủng ái nàng, lục cung nhất định sẽ đố kị, hợp cung không yên. Lúc này mới lạnh nàng mấy năm."
Ta cũng không biết hoàng đế có ý nghĩ sâu sắc như vậy, trong nháy mắt minh bạch rồi, ta nhìn hoàng đế, ôn nhu nói: "Hoàng thượng vốn là muốn tốt cho thần thiếp."
Sủng ái mà không tôn vinh danh vị, luôn luôn là có thể dập tắt rất nhiều ghen tị ở hậu cung. Suy nghĩ của ta bên cạnh dật nghiêng ra, đột nhiên nghĩ tới, Lương quý nhân sinh bát hoàng tử cũng cũng tiến vào tần vị rồi, phải chăng cũng là nguyên do này.
Mắt thấy Đoan tần tranh giành tình cảm, Huệ phi bị thất sủng. Ta dần dần hiểu được, có đôi khi, không tranh giành, mới là nhất tranh.
Lúc Khang Hi ba mươi lăm tuổi, trong cung đi vào hai nữ tử người Hán, Trần thị.
Thâm cung nội viện, tường đỏ cao hơn nữa, cũng có điều nghe phong thanh, là hàng dệt Tô Châu Thường Húc đưa nữ tử vào cung.
Ta gặp được Doãn Lộc là lúc nó đang chơi đùa, hài tử mới một tuổi, bộ dạng kháu khỉnh bụi bẫm, rất đáng yêu. Trong nháy mắt, bát lãng cổ (trống lắc) trong tay đã rơi trên mặt đất, thật mạnh một tiếng, bắt đầu khóc. Ta có chút kinh ngạc, Doãn Lộc khóc, "Bì bõm" mà gọi ta ——ngạch nương.
Ta hốt hoảng mà định thần lại, ta đã là mẫu thân hai đứa hài tử.
Sau khi Trần thị tiến cung cũng bị phong làm đáp ứng, giống như ta, được hưởng thứ phi tôn lễ.
Ta thường nghĩ, nương luôn luôn hy vọng ta không cần cùng người làm thiếp thất, không cần đi theo con đường giống như nương, ta còn là làm thiếp người ta. Thứ phi, cũng không phải là thiếp chính sao?
Ta gặp được Trần thị, đó là một nữ tử rất ôn nhu thanh tú, lông mày lá liễu mắt như tân nguyệt. Không giống như Lương tần, vẻ đẹp của nàng, rất rực rỡ, giống như lôi điện (sấm sét) lóe lên trong bóng đêm, làm cho người không thở nổi. Mà Trần thị cùng ta, đều là cái loại mơ hồ đó, mặt mày không sợ hãi đắc ý.
Có thể là cùng một nguồn gốc giống ta, nàng và ta rất thân thiết hòa thuận.
Nàng nói, ta hiểu, tỷ tỷ là biểu muội Thường đại nhân.
Nàng nói, một mình ta tiến cung hầu hạ hoàng thượng, Thường đại nhân nói tỷ tỷ vào cung cũng lâu năm rồi, có thể cùng muội muội săn sóc lẫn nhau.
Nàng nói, may là có tỷ tỷ, bằng không ta lẻ loi một mình, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Ta nhìn Trần thị, suy nghĩ của mình có chút trống rỗng, lẻ loi một mình, là làm thế nào đến được đây? Bởi vì hoàng đế sủng ái ta, trong lúc đó lời nói của phi tần luôn luôn lễ độ, cho dù ngẫu nhiên có nói vài câu chua xót, chỉ khi ta không nghe được, cũng trôi qua.
Nhưng cuối cùng cũng là lưu ở khách khí, cái loại khách khí đó, một cảm giác mơ hồ và cô lập. Mặc dù là An tần cùng Đoan tần, cũng là có khoảng cách.
Người a, chính là như vậy, hơn người một chút, cảm giác hơn hẳn người khác kia sẽ cho ngươi thói quen mà nhìn xuống ngự trị tất cả.
Ta để tâm suy ngẫm trong lời nói của Trần thị, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý trong đó.
Chúng ta là có thể chiếu cố lẫn nhau, không chỉ có ta chiếu cố nàng, là nàng đến phù trợ ta.
Biểu ca, dụng tâm của người quả là rất tốt.
Trần thị rất được cưng chìu, năm thứ hai, nàng đã sinh cho hoàng đế hoàng tử thứ mười bảy Doãn Lễ. Có đứa nhỏ có thể dựa vào, sắc mặc của nàng càng hồng hào hơn. Mà bởi vì ta cùng Trần thị hòa thuận, hoàng đế cũng càng cho là ta đức hạnh tốt.
Sau một thời gian dài, ta càng ngày càng hiểu được làm thế nào không biến sắc mà lấy lòng hoàng đế. Tuổi của hoàng đế càng lúc càng lớn, không thích các màu sắc tươi sáng như màu đỏ và màu xanh lá cây, ngược lại thích màu trắng mộc mạc. Ta liền chọn màu hồ lam yêu thích của mình, thủy lam, hồng nhạt, hạnh vàng, màu xanh biếc để mặc, cũng không cần kim ngân ty tuyến đoàn hoa chói mắt, chỉ dùng màu sắc hoa văn tối. Dù sao tuổi của hắn cũng lớn, không thích hợp màu đậm và rực rỡ nữa rồi.