Tiếp đó hai người dưới sự dẫn dắt của Chương Du ra tới phố phường của ma đô, nghe nói gần đây Ma Phong thập phần táo bạo, nên Ma Khác vẫn luôn hạn chế hắn ở trong ma cung, không cho phép hắn đi nơi khác. Dù sao ma giới cũng chia thành mấy chủng tộc, một khi để hắn gây chuyện thị phi chọc tới trên đầu ma tộc khác, đến lúc đó cục diện rối rắm sẽ không dễ dàn xếp.
Liền vì vậy, nên Long Mặc cùng Nghiễn Thai thập phần cao hứng, mục đích họ đến ma giới chính là tìm Ma Phong, hiện thời Ma Phong nếu đang ở trong ma cung, thời gian tìm kiếm xem như giảm bớt, quan trọng nhất là, họ tin tưởng, Ma Phong bây giờ nhất định cũng rất muốn tìm họ nói chuyện, vừa rồi sở dĩ bỏ đi, chỉ do thật sự nhìn không vô bổn chương ngư tinh này sở vi sở tác mà thôi.
Ma vương từ lúc được cứu về từ long tộc, lão gia tử bị nhốt bao nhiêu năm liền thuận tiện đi du sơn ngoạn thủy, thề phải bù lại quảng thời gian bị mất tự do. Nên sự vụ trong ma tộc, vẫn do Ma Khác xử lý, chẳng qua vì hiếu kính với lão cha, nên hắn vẫn chưa chịu kế nhiệm vương vị, vẫn chỉ là danh hiệu thái tử, xử lý chính vụ của có quân vương mới có quyền.
Ma Khác cùng Nghiễn Thai xem như đã từng gặp qua một lần, năm đó tại trong trận chiến, y đối với chuôi phi kiếm linh tính kỳ dị này của Như Mặc quả thực tràn đầy hiếu kỳ cùng ước ao, giờ lại nghe Ma Phong báo cáo nói Nghiễn Thai đã hóa thành hình người, hơn nữa cùng Long Mặc tới ma giới, không khỏi thập phần cao hứng, cảm thán nói: “Tốt quá rồi, từ lúc Nhiếp Chiêu đi, ta vẫn nghĩ tới chuyện bồi Tiểu Du về Đông Hải long giới một chuyến, tìm Long Triển tới nhờ mấy thủy tộc tới đây bồi hắn, nhưng vì bận rộn, nên vẫn chưa thu xếp được thời gian, bây giờ cư nhiên là nhi tử của y cùng Như Mặc tới đây.”
Nghe thấy những lời này Ma Phong khinh thường bĩu môi, rất muốn nhắc nhở đại ca nhà mình một chút, con bổn chương ngư tinh kia dưới tình cảnh chẳng ai bồi, rõ ràng cũng chơi phi thường vui. Bất quá ngẫm lại đại ca nhà mình hễ nói đến hoàng tẩu thì chỉ số thông minh biến thành số âm, hắn vẫn nên sáng suốt lựa chọn ngậm miệng thì hơn.
Thản nhiên nói một tiếng cáo lui, hắn đang định rút lui. Long Mặc cùng Nghiễn Thai sao? Tốt lắm, mình vừa nãy cũng muốn từ chúng tìm ra tung tích của con hải xà giảo hoạt kia, bất quá bây giờ nếu đại ca muốn chiêu đãi chúng, chuyện này hãy cứ thư thả về sau rồi tính vậy, dù sao cũng đã chờ lâu rồi, chờ thêm chút nữa cũng chẳng sao, tuy trên thực tế, tim hắn đều đã sắp nổ tung.
“Phong, Long Mặc cùng Nghiễn Thai tới đây, ngươi đừng giống như trước khi dễ Nhiếp Chiêu, không được mấy ngày lại khi dễ người ta chạy mất.” Ma Khác ở phía sau dặn dò một tiếng, Ma Phong lại chỉ trợn trắng mắt, càu nhàu mấy câu: “Ta khi dễ Nhiếp Chiêu sao? Không có chứ?” Nói xong liền bước ra khỏi ma cung.
“Ai~~, hải xà giảo hoạt khôn khéo như vậy, trước nay chỉ tới phiên y khi dễ người khác, nêu không phải do ngươi khi dễ y quá lợi hại, y sao lại phải chạy không thấy bóng dáng chứ?”
Ma Khác cười lắc lắc đầu, tình cảm của dị mẫu đệ đệ này, trong lòng y rõ như gương, chẳng qua thứ tình cảm này, thì phải dựa vào mình tự lĩnh ngộ, người khác nhiều lời giác ngộ, vẫn ngộ không ra thì chỉ trách duyên phận chưa tới, nhất là đối với Ma Phong gia khỏa cố chấp này, nếu hắn không tự mình thừa nhận tâm ý, người khác quả thực là bó tay không biện pháp.
Ma Khác cứ vậy ôm tâm tình vui sướng ở trong thư phòng chờ a chờ chờ a chờ, chờ một hơi tới tận lúc thái dương xuống trời tây nguyệt lượng lên trời đông, đang lúc y hoài nghi ba người kia có phải lúc ở trên đường bị ai lừa bán rồi không, cuối cùng vệ binh chạy tới thông báo thái tử phi đã về, mà còn dẫn theo hai khách nhân.
Không thể trách Ma Khác tồn tại hoài nghi như vậy, dù sao chương ngư tinh nhà mình ngốc tới nước nào bản thân y hiểu rõ. Hơn nữa Chương Du còn là một lộ si, tuy nói đã nhiều năm như thế, cổng chính của ma cung xuyên suốt một đường với đường lớn phía trước hắn không còn lạc đường nữa, nhưng khó bảo đảm dưới kích động cuồng hỉ, có thể đi trật đường thẳng hay không.
Mà Nghiễn Thai là phi kiếm của Như Mặc, chỉ sợ cũng thông minh không đến đâu, còn như Long Mặc, tuy nó là nhi tử của Long Triển, chắc hẳn có được huyết mạch cường đại cùng trí tuệ của long tộc, nhưng không thể phủ nhận, nó cũng có một nửa huyết thống của Như Mặc, cho nên long này xác suất thông mình và xác suất ngu ngốc là ngang nhau, sao không khiến Ma Khác lo lắng được chứ.
Nhưng giờ tốt rồi, ái nhân cuối cùng cũng đã về, ma thái tử điện hạ vui sướng đích thân ra ngoài nghênh đón. Không đơn giản chỉ là biểu đạt tình yêu cùng sủng nịch đối với ái nhân, thật sự là vì mấy năm gần đây ma tộc cùng long giới xem như hữu hảo tới lui, mậu dịch không ngừng, vậy nên nhi tử của long thái tử tới ma giới, mặc dù không phải hữu hảo viếng thăm chính thức, theo lý y cũng nên biểu hiện chút ít lễ độ.
Rất nhanh, ma thái tử điện hạ vui sướng bước nhanh cước bộ xuống tới cầu thang thì khựng lại, tươi cười trên mặt cũng nháy mắt đông lại, miệng mở lớn cùng hai mắt trừng to biểu đạt trọn vẹn kinh ngạc của y.
Không nói gì nhìn hai tòa núi nhỏ từ đủ loại vật phẩm tạo thành đang từ từ di chuyển trên bậc thang, người sau núi nhỏ đã hoàn toàn bị che mất, chỉ lộ ra hai cái chân thon dài xinh đẹp đang gian nan di chuyển. Ma Khác đáng thương nháy nháy mắt, lại nháy nháy mắt, xác định mình không nhìn lầm. Y khẽ cứng ngắc xoay xoay cổ, nhìn về phía thanh niên anh tuấn đang nhàn nhã tiêu sái phía bên kia, chỉ dựa vào khí độ cùng tướng mạo của đối phương, y liền kết luận người thanh niên này hẳn là nhi tử của Long Triển.
“Khác......” Đi thẳng tới bên cạnh Ma Khác, Chương Du cuối cùng mới phát hiện ái nhân, vui sướng gọi một tiếng, núi nhỏ chất trên tay hắn nháy mắt rớt lầm rầm trên đất, sau đó chương ngư tinh uốn éo vòng eo như rắn nước của mình tiến lên quấn lấy, thì thào oán giận nói: “Nặng quá a, mấy thứ này đều quá nặng, mệt chết người ta, đều tại ngươi hết, bình thường cũng không chịu theo người ta dạo phố, hôm nay cùng Nghiễn Thai đi dạo, ta mới phát hiện, nguyên lai ma giới còn nhiều thứ hảo ngoạn đến thế.”
“Ân, còn có một nửa là của long giới chúng ta.” Từ phía sau một tòa núi nhỏ khác truyền đến tiếng thở hổn hển, Ma Khác theo hướng tiếng đó nhìn lại, thì nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng bị mồ hôi thấm ướt nghiêng đầu nhìn về phía này, bình tâm suy xét, khuôn mặt này chỉ có thể xem như thanh tú, cũng không xuất sắc, nhưng vì đôi mắt trong suốt linh động kia, cùng khuôn mặt đỏ bừng như trát son, liền tăng thêm cho hắn một tia hương vị mị hoặc thanh thuần.
“Đây...... Đây là sao vậy?” Khóe miệng Ma Khác không nhịn được giật giật, y thề nghe được tiếng hộc máu của đám thị vệ đứng ở hai bên. Ai~, xem ra định lực của đám thị vệ này vẫn cần phải tăng cường thêm, bất quá cũng phải bội phục ái nhân chương ngư tinh nhà mình, cứ vào lúc ngươi cho là hắn đã ngốc tới cực điểm, hắn sẽ luôn dùng một sự kiện nào đó nói cho ngươi biết rằng: ngốc vô bờ bến.